Chương 57: Gặp lại
Lý Kế Nghiệp cẩn thận xem xét từng gian hàng, cố gắng tìm
ra đồ vật hữu dụng, tuy nhiên gã biết có lẽ gã sẽ không thu hoạch được gì. Chị
họ cứ kéo tay gã, ở bên cạnh líu ra líu ríu, giọng nói nhõng nhẽo khiến gã
thiệt đau đầu cực kỳ.
Lý Kế Nghiệp vừa đứng dậy từ một quầy hàng, Trương Nhã
Tiệp liền đột nhiên bắt lấy cánh tay gã, móng tay thật dài cách một tầng áo mùa
xuân (X: áo dành cho dịp xuân) như
tiến vào trong thịt gã, gã ăn đâu nhíu mày; “Chị họ à, tuy mẹ để tôi đưa chị
theo, nhưng chị cũng không nên cứ quấy rầy tôi làm việc chính chứ.”
“Việc chính gì chứ, em đã xem nửa ngày trời rồi, không
việc gì thì đi tìm đồ cổ làm chi, lại không có chút lợi ích nào.” Trương Nhã
Tiệp bất mãn chu chu cái môi mỏng mềm, nhỏ giọng lẫy, nhưng tay vẫn thức thời
buông ra, em họ này của cô chính là người thừa kế của Lý gia, ông nội nói phải
qua lại tốt với gã.
Lý Kế Nghiệp để ý thấy Trương Nhã Tiệp buông lỏng tay nhưng
lực chú ý không quan tâm lắm, chỉ di di mũi chân lo lắng nhìn quanh quất trong
dòng người, tựa hồ muốn tìm ai đó. Lý Kế Nghiệp tuy không nhẫn nại nỗi, nhưng
vẫn kiên trì ôn nhu hỏi: “Chị họ?”
“Em xem người đó.” Trương Nhã Tiệp hưng phấn bắt lấy cánh
tay Lý Kế Nghiệp, lậy trời, quả thật là Cố Thần rồi! Tay cô ta được bảo dưỡng
rất tốt, móng tay sơn màu mật ong, vui vẻ chỉ về phía Cố Thần để Lý Kế Nghiệp
nhìn: “Anh ấy nhất định sẽ là chồng chị đó.”
Lý Kế Nghiệp cố nén đau đớn trên tay theo ánh mắt Trương
Nhã Tiệp nhìn qua, liền sửng sờ tại chỗ, ngay cả cái đau trên tay cũng quên:
“Là họ à….”
Trương Nhã Tiệp hoàn toàn không để ý, nắm lấy tay em họ
mình xuyên qua dòng người, cho đến khi đuổi kịp Cố Thần cùng Trang Thiển đang
đi thực chậm: “Cố Thần!”
Cố Thần và Trang Thiển quay đầu lại, nhìn thấy Trương Nhã
Tiệp trên tay còn kéo theo một người, vui sướng nhìn Cố Thần. Hai đôi mắt dừng
lại trên người bị cô ta nắm chặt, gã so với Trương Nhã Tiệp cao hơn nửa cái
đầu, thoạt nhìn nho nhã lại lễ phép, tây trang hưu nhàn tôn lên một cỗ khí chất
tinh anh mà xa cách. (X: Sao
khi nãy nói là áo mùa xuân mà =.=)
Nam tinh anh cũng nhận ra họ, hiển nhiên có chút giật
mình, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, thoát khỏi tay Trương Nhã
Tiệp đang nắm lấy mình, nở một nụ cười kinh hỉ: “Chào hai người, thực không ngờ
ở chỗ nàu được gặp lại cả hai.”
Trương Nhã Tiệp thấy được người mình thích, tuy nhiên ánh
mắt Cố Thần lại hoàn toàn không dừng lại trên người cô ta, điều này làm cho cô
lúng túng lại hờn giận, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra Cố Thần cư nhiên lại
nhận biết em họ của mình, vì thế nũng nịu tiếp lời, giọng nói cũng lộ ra sự vui
sướng: “Kế Nghiệp, em quen biết Thần sao?”
Lý Kế Nghiệp gật đầu, thể hiện sự cảm kích đúng mực: “Lúc
trước là hai vị tiên sinh đây cung cấp vũ khí cho tôi, bằng không tôi cũng
không thể đến B thị nhanh như vậy.”
“Thì ra là vậy à, thật trùng hợp quá.” Trương Nhã Tiệp
che miệng thấp giọng cười, cô hất một lọn tóc trước ngực ra sau, vô ý cố tình
lộ ra khuôn ngực đẹp đẽ, “Thần, đây là Lý Kế Nghiệp em họ em đó, trước đó nhà
chú luôn ở P tỉnh. Anh coi hai nhà chúng ta thiệt rất có duyên phận nha.”
Sắc mặt Cố Thần không đổi, đánh giá cậu thiếu niên tinh
anh đó, mạt thế vừa bắt đầu bọn họ đã gặp nhau siêu thị ngoại ô. Không ngờ cậu
ta lại là cháu trai của Lý gia, nghe nói cha mẹ hiện đang ở P tỉnh, phỏng chừng
thêm vài năm nữa có thể đến B thị thăng chức lên cao, đáng tiếc.
“Chị họ, không giới thiệu chút sao?” Lý Kế Nghiệp ôn hòa
nhắc nhở Trương Nhã Tiệp.
“A, chị quên mất, nhìn thấy Thần chị vui quá.” Trương Nhã
Tiệp ngượng ngùng khẽ cúi đầu, chớp đôi lông mi cao dài uốn cong khiến nó hơi
rung rung, “Đây là Cố Thần, là con trai cưng của chú Cố - Cố Diễn Quân.” Sau đó
cô ta nhìn Trang Thiển, lông mi thật dài che đi sự khinh thường trong ánh mắt:
“Còn đây là Trang Thiển, là em trai của Trang Triệt.” Cô ta phải tỏ ra có lễ
với bạn bè của Cố Thần, tuy vậy trong lòng cô ta vẫn không nhìn thấy được hai
anh em này, chỉ nhớ lúc trước gia thế cũng không tồi, nhưng từ khi trưởng bối
dần tạ thế, Trang Triệt bất quá cũng chỉ là một thương nhân mà thôi.
Lý Kế Nghiệp đương nhiên biết chị họ mình đang nghĩ gì, nhưng
gã lại không nghĩ như vậy, vì trước mạt thế, Trang Triệt là một thương nhân
thành công, sau mạt thế, anh ta cũng không chỉ là một thương nhân đơn giản như
thế. Nhưng chị họ gã luôn được nuông chiều mà lớn lên, suy nghĩ trong lòng vẫn
luôn rất ngu ngốc, tuy nhiên chỉ cần không nói ra thì cũng sẽ không có chuyện
gì. Lý Kế Nghiệp cúi gập người chín mươi độ: “Vô cùng cảm ơn hai vị lúc trước
đã giúp đỡ tôi, không bằng tôi tự làm chủ mời khách biểu đạt thành ý có được
chăng?”
Ánh mắt của Trang Thiển dừng lại trên khóe môi nhếch lên
của Lý Kế Nghiệp khoảng ba giây, sau đó dời đi, gã còn quá trẻ, tuy biết bản
thân phải làm gì, nhưng lại không đủ thành thục, mỗi câu mỗi chữ đều mang chút
giả dối. Bản thân cậu không ghét người thông minh, chỉ là sợ gã về sau sẽ không
đủ lanh trí.
“Không cần, bọn tôi đã dùng rồi, kia chỉ nhấc tay chi lao
thôi.” Cố Thần thản nhiên từ chối lời mời của Lý Kế Nghiệp, kéo lấy Trang Thiển
rời đi.
Trương Nhã Tiệp bất mãn dậm dậm chân, muốn chạy theo, lại
bị Lý Kế Nghiệp kéo cổ tay lại.
Nhà họ Lý ….
Trương Nhã Tiệp không cam lòng đẩy cửa ra, phía sau là Lý
Kế Nghiệp với khuôn mặt tươi cười.
“Cô ơi!” Trương Nhã Tiệp bổ nhào vào lòng của người phụ
nữ ngồi trên sô pha, “Em họ khi dễ con!”
“Mẹ.” Lý Kế Nghiệp gật đầu chào với Trương Liên Nguyệt,
ngồi vào sô pha bên cạnh.
Trương Liên Nguyệt xoa xoa đầu Trương Nhã Tiệp: “Kế
Nghiệp sao lại ăn hiếp con? Cô giúp con dạy dỗ nó.”
Trang Thiển cùng Cố Thần trở lại phòng trọ, phát hiện mọi
người đều tụ tập ở phòng khách.
Trang Thiển xem xét Đường Duẫn Triết như chó ngáp ghé vào
một góc sô pha: “Cậu ta sao thế?” (X:
thiệt ra là cẩu tử - nghĩa là gì thì ai cũng hiểu hả, nhưng thấy hơi tục quá,
đành chuyển sang như trên)
Diệp Hi Văn chọt chọt xác chết Đường Duẫn Triết, Đường
Duẫn Triết giật giật, nhóc mới cười tủm tỉm nâng đầu lên: “Anh Trang Thiển, lúc
chiều anh ta đi trả nhiệm vụ cấp cao sẵn tiện còn chen vào mạo hiểm giả công
hội đăng ký tiểu đội mạo hiểm.”
Đường Duẫn Triết đáng thương cực kỳ nâng lên nửa người
cầu khen ngợi QAQ: “Chen chết tôi đó.”
Ánh mắt Trang Thiển giật giật: “Đáng lắm.”
“Tiểu đội chúng ta tên gì?” Cố Thần tương đối quan tâm
đến vấn đề này hơn, ánh mắt hắn đảo qua mọi người, buổi sáng lúc hắn cùng Trang
Thiển ra khỏi nhà đều để cho những người còn lại đi đăng ký, cuối cùng làm thế
nào mà nhiệm vụ lại nhảy lên người Đường Duẫn Triết được nhỉ….
Lúc này tầm mắt mọi người bất tri bất giác đều chiếu đến
trên người Đường Duẫn Triết, cánh tay đang chống lấy cơ thể cậu ta không ngừng
run lên: “Tôi vốn đặt là ‘Rồng và tường vi’ hay là ‘Lăng Thiên’ gì đó…..”
Vụt….
Mạnh Viễn đang chơi phóng phi tiêu, phi tiêu trong tay
liền bay xẹt qua bên tai của Đường Duẫn Triết, hắn tỏ vẻ có lỗi cười cười:
“Trượt tay.”
Đường Duẫn Triết lại run thêm: “Kết quả đã được dùng.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm đồng thời lại không thể nói gì
nổi, cái loại tên vượt tầm như vậy mà cũng có tiểu đội dùng ư. Úc Mộng Dao đùa
giỡn với mấy bồn hoa nhỏ mình mới mua về trồng, không để ý hỏi: “Vậy cậu giải
quyết ra sao?” Đường Duẫn Triết cúi người thấy hơn, cậu cảm thấy có sát khí
nha.
“Sau đó tôi nghĩ tới không phải trên tay Trang Thiển có
một chiếc nhẫn truyền thừa chi vật gọi là Mặc Huyền hay sao? Nếu nó là nguyên
nhân khiến chúng ta trọng sinh vậy thì đặt tiểu đội là ‘Mặc Huyền’ vậy.” Đường
Duẫn Triết nhanh chóng nói ra bày tỏ công trạng của mình, để ngừa việc thân thể
bị thương tổn không cần thiết.
Trang Thiển sửng sốt một hồi, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc
nhẫn trên tay: “Mặc Huyền… Cũng được, vậy kêu Mặc Huyền đi.”
Không khí nháy mắt khôi phục bình thường, mọi người lại
tự làm việc của mình.
Cố Thần kéo Trang Thiển ngồi vào sô pha, từ trong nhẫn
lấy ra một phần văn kiện, đây là những nhiệm vụ khó mà hắn trực tiếp tuyển chọn
được từ chỗ của Nhan Cẩm Thư: “Việc đầu tiên của chúng ta là làm nhiệm vụ thu
thập truyền thừa chi vật, trong khoảng năm ngày, sau đó mỗi người tự bế quan tu
luyện, tranh thủ trước khi vào nội thành đầu là trúc cơ kỳ.”
“Hiện giờ tôi đã ở trúc cơ, nhưng tôi nghĩ phải ngưng
luyện năng lượng thêm nữa.” Mạnh Viễn ngắm nghía phi tiêu, từng cái từng cái
ném lên vách tường.
Diệp Cảnh Trình xoa đầu con trai: “Tôi cũng không kém
mấy, khi làm nhiệm vụ Tiểu Hi có lẽ sẽ vất vả chút, chỉ còn cách một tý thôi.”
Úc Mộng Dao vốn đang đùa nghịch chậu tiên nhân chưởng mới
mua về, nghe đến đó thì nâng đầu lên: “Trang Thiển, Cố Thần hai người là trúc
cơ trung kỳ?”
“Mọi người cố lên đi, tôi sắp đột phá hậu kỳ rồi.” Trang
Thiển hơi nâng cằm lên, khi cậu ở từ đường Trương gia thôn liền đột phá trung
kỳ, nhưng cậu vẫn không chút nào lơi lỏng.
“…….”
“Tôi đi nấu cơm.” Úc
Mộng Dao mỉm cười, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Diệp Cảnh Trình kéo theo Diệp Hi Văn đứng lên, đi về
phòng: “Tôi giúp Tiểu Hi đặc huấn.”
Mạnh Viễn mắt nhìn thẳng tiếp tục ném phi tiêu.
Đường Duẫn Triết vẫn nằm chết trên sô pha.
Trang Thiển nhún vai, lấy ra đồ ăn vặt, bật TV, kết nối
máy chơi game: “Cố Thần, 1v1.”
“Được, thua thì sao đây?” Cố Thần cũng cầm lấy một máy
game, liếm môi.
Trang Thiển trừng mắt với hắn, ánh nước lưu chuyển trong
mắt: “Đợi tý nữa nói cho anh biết.”
…….
Lý trạch….
Trương Nhã Tiệp đã về nhà, Trương Liên Nguyệt nhìn thoáng
qua Lý Kế Nghiệp đang ngồi ngây ngắn trên sô pha: “Kế Nghiệp, đến phòng mẹ một
chút.”
“Mẹ?” Lý Kế Nghiệp ngồi trên sô pha dài hỏi.
Trương Liên Nguyệt nhấp một ngụm trà nhỏ: “Mẹ nhớ đã dặn
dò con rồi, phải đi theo Nhã Tiệp.”
Lý Kế Nghiệp nhíu mày, kỳ thật quan hệ của gã với bà vẫn
lên có lễ nhưng xa cách, tuy nhiên gã với cha lại thân thiết hơn nhiều, trong
trí nhớ của gã, mẹ chính là một người luôn nắm giữ chủ quyền trong nhà và luôn
đấu đá với đám đàn bà bên cạnh cha ở bên ngoài. Nhưng kể từ khi cha biến thành
tang thi, mẹ luôn ở nhà lại còn rất mau nổi giận, làm cho gã có chút khó hiểu
cùng khó chịu: “Tiểu công tử của Cố gia cũng không có ý gì với Nhã Tiệp, theo
đuổi chỉ mang lại kết quả ngược mà thôi.”
Trương Liên Nguyệt đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn:
“Cố gia là cái thá gì, phải cần con đi lấy lòng à? Chờ ông ngoại con thành
công, nó chỉ có thể nhìn sắc mặt Nhã Tiệp mà sống qua ngày thôi.”
Lý Kế Nghiệp không thể nóng giận mà nhăn mày, cung kính
mở miệng: “Mẹ à, trước mắt thì Lý gia là trung lập.”
Trương Liên Nguyệt nắm chặt chén trà trong tay, những nếp
nhăn trên mặt vốn luôn được bảo dưỡng tốt giờ có chút run run, giọng nói nghiêm
nghị: “Ông nội mày cái gì cũng không dám làm, đợi việc này kết thúc, phái trung
lập thì có thể đạt được cái gì chứ? Chỉ có đưa than trong ngày tuyết rơi mới là
đạo lý, việc dệt hoa trên gấm gì đó tương đương với không làm gì sất! Mẹ là mẹ
mày, chẳng lẽ sẽ hai mày sao hả? Đàn ông thành niên đồng lứa với mày trong
Trương gia chẳng còn ai sống sót, đợi đến khi có sinh mạng mới, thì mày sớm đã
đứng vững vàng rồi, chẳng lẽ mày không muốn…”
“Con mới vừa về B thị nên không biết, ông ngoại con nói
cho mẹ nghe rồi, Cố gia….”
Trương Liên Nguyệt chậm rãi nói xong, biểu tình Lý Kế
Ngiệp không khỏi có chút dao động.
Chương 58: Thế cục
Hai tuần sau, dưới sự ác ý giao nộp một đóng lớn đồ siêu
thị mà không cần thu lại vật tư nào, tiểu đội Mặc Huyền chính thức bước vào nội
thành.
Thẻ thông hành ở nội thành là màu đen, phía trên còn in
thêm hoa văn màu vàng, thoạt nhìn rất giống hình rồng, Mạnh Viễn lật qua lật
lại tấm thẻ trong tay: “Chậc, phía sau còn ghi thêm Vip nè.”
“Trước tiên chúng ta phải giải quyết vụ phòng ở đã.”
Trang Thiển lấy ra bản đồ nội thành, dùng bút xanh khoanh vùng một khu vực:
“Nơi này là một cái biệt thự cỡ nhỏ, người ở khu này đều là người phe ta, tôi
với Cố Thần chuẩn bị thuê phòng ở đây.”
Nói xong Trang Thiển lấy bút đỏ đánh dấu phòng cậu chuẩn
bị thuê, đó là một dẫy biệt thự nhỏ hai lầu, bên cạnh đám biệt thự đó là biệt
thự của Trang Triệt và Cố Hựu, Cố Hoàn thì trường kỳ ở quân bộ, không mấy khi ở
đây. Cạnh bên tiểu xã khu là nơi ở của Cố lão gia tử, mấy người già đồng nhất ở
chỗ đó, bình thường hạ cờ tán gẫu nói chuyện phiếm lại có vẻ tự tại thanh nhàn.
“Tôi đề nghị ở gần tý, nên cách mấy chỗ tốt nhất ra, bằng
không sẽ phiền phức lắm.” Cố Thần tiếp lời, dùng bút xanh đánh vòng vài khu
vực, đều nằm ở hướng ngược lại.
“Vậy thì cứ thế đi, mọi người trước tiên cùng nhau đến
tòa nhà hành chính đã.”
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trình cùng Diệp Hi Văn thuê một văn
nhà nhỏ chút trong khu biệt thự đó, còn Mạnh Viễn, Úc Mộng Dao cùng Đường Duẫn
Triết lại thuê một căn lớn hơn.
Rời khỏi nơi cho thuê mướn phòng ốc, nhân viên tiếp đón
bọn Trang Thiển ân cần dẫn dắt bọn họ đến khu đại sảnh, phải biết rằng, không
nói giá cả phòng ốc nơi này thập phần đắt đỏ, mà nó chỉ được cho thuê chứ không
bán, tiểu đội một lần liên tiếp thanh toán tiền thuê năm phòng đâng giá cho cô
nịnh bợ, đáng tiếc người trong đội ai cũng dễ nhìn như vậy, lại không thèm liếc
mắt nhìn cô cái nào.
Mới vừa tới đại sảnh, thấy ngay Lý Kế Nghiệp cùng một cô
gái đang tiếp nhận nhiệm vụ. Cô gái đó bọn họ đã gặp qua, chính là cô gái ở
siêu thị.
Ánh mắt của Trang Thiển cùng Cố Thần chuẩn bị dời khỏi
người Lý Kế Nghiệp, vừa lúc Lý Kế Nghiệp nâng đầu lên, gã có chút kinh ngạc,
nhưng bật người phản ứng mau hướng bọn họ tiến tới.
“Trùng hợp thật.” Lý Kế Nghiệp có lễ tươi cười, Trang
Thiển chú ý đến nụ cười của gã so với hôm qua thì nhiều thêm điều gì đó.
Cố Thần hơi bực mình, nhưng đến sau người ta cũng không
thể làm bộ như không thấy: “Chào cậu.”
Lý Kế Nghiệp ôm chầm lấy cô gái trẻ bên cạnh: “Đây là bạn
gái tôi – Tạ Tình, Tình Tình, đây là những người lúc trước đã giúp bọn anh mà
anh đã nói với em đó.”
Tạ Tình ăn mặc khéo léo lại chững chạc, mái tóc đen dài
làm cho cô có vẻ nhu hòa hơn, khí thế lại không thể xâm phạm. Cô bước lên
trước, ôn nhu mỉm cười với Trang Thiển cùng Cố Thần, cả người toát ra phong
thái tự tin: “Chào các anh, lần trước thật vô cùng cảm ơn.”
“Vậy thì chúng tôi còn có việc, không quấy rầy nữa.” Cố
Thần nhàn nhạt nhìn Lý Kế Nghiệp một cái, lễ độ lên tiếng chào, liền xoay người
rời đi.
Lý Kế Nghiệp mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, do dự
trong lòng lại mất đi một chút, gã cũng là thiên chi kiêu tử, cũng không hy
vọng sau này chỉ miễn cưỡng cười chào vui với người như thế.
Một lát sau, Trương Nhã Tiệp chạy đến, giày cao gót đẹp
đẽ nện trên nền đất vang lên am thanh thanh thúy: “Kế Nghiệp! Chị nghe nói em
gặp Cố Thần, sao em không giúp chị giữ ảnh lại một chút.”
“Chị họ. Kế Nghiệp đã cố, nhưng bọn họ không chịu lưu
lại.” Tạ Tình ôn nhu khuyên giải Trương Nhã Tiệp đang bất mãn.
Trương Nhã Tiệp nhíu chân mày được chỉnh vẽ vô cùng đẹp,
ánh mắt không vui: “Ai là chị họ cô? Với lại tôi không có hỏi cô!” Nói xong lại
nhìn sang Lý Kế Nghiệp: “Em họ à! Em phải bồi thường cho chị!”
Trong mắt Lý Kế Nghiệp hiện lên tia bấn mãn, Tạ Tình yên
lặng cúi đầu, tóc dài che đi khóe miệng đang nhếch lên của cô, cô chọn là Lý Kế
Nghiệp, mà không phải là người mẹ cùng người chị họ vênh váo hung hăng này, nói
thẳng ra, cô muốn là Lý Kế Nghiệp của Lý gia chứ không phải Trương gia.
“Chị họ, Cố Thần và tôi không thân thiết gì, nếu là chị
nói, hắn nhất định sẽ ở lại.” Lý Kế Nghiệp nhớ đến lời nói của mẹ, kiềm chế
buồn bực, chính hắn cũng có suy tính, không cần người khác quyết định thay,
“Bất quá tôi vừa mới để ý thấy Cố Thần đã thuê phòng, không bằng chúng ta đi
hỏi hắn ở đâu, ông ngoại nhất định cho người nằm vùng thì phải.”
Trương Nhã Tiệp lại vui vẻ lên, quấn quấn lọn tóc của
mình, vừa lòng gật đầu: “Vậy em mau đi hỏi đi!”
Trang Thiển cùng Cố Thần lần đầu tiên bước vào biệt thự
nhỏ của họ, bắt đầu bày biện vật dụng trong nhà, biệt thự này là do Trang Triệt
đã chuẩn bị tốt cho họ từ trước, sàn nhà lót gỗ nguyên chất nhàn nhạt, vách
tường cũng được trang trí vô cùng tinh tế, dựa trên màu giấy dán tường. Trang
Thiển cùng Cố Thần chỉ dựa theo sở thích bày biện gia cụ là xong xuôi.
Trang Thiển thậm chí vẽ trận pháp chống bụi bặm lên trên
tường, dùng linh thạch làm mắt trận. Dọn đến bốn giờ, bọn họ mới xong hết mọi
việc. Trang Thiển cởi bỏ áo khoác, tê liệt ngã sấp lên ghế sô pha, sô pha vô
cùng mềm mại, Trang Thiển kéo một cái gối qua ôm, cọ cọ.
“Mộc Mộc.” Cố Thần cũng bổ nhào lên sô pha, vừa lúc đem
hai tay ôm trọn Trang Thiển vào lòng ngực mình.
Trang Thiển lật người lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi
Cố Thần: “Tránh ra.”
“Không muốn.” Cố Thần cúi đầu dùng chóp mũi cọ lấy cọ để mũi
của Trang Thiển, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Trang Thiển giãy dụa hai cái mà vẫn không tránh được, cũng
liền tùy theo ý Cố Thần bảo trì tư thế, dù sao người mệt cũng không phải cậu.
Cậu vươn tay vuốt vuốt hai cái đè lại phần tóc đen đang chỉa lên: “Lý gia quyết
định đổi lập trường?”
Cố Thần cũng nhớ lại nụ cười hoàn toàn không có ý giữ lại
của Lý Kế Nghiệp hồi nãy.
“Mộc Mộc một chút cũng không lo lắng à.” Cố Thần chiều
theo cái tay của Trang Thiển đang nắm lấy mặt hắn lắc qua lắc lại, cúi đầu hôn
lên môi mỏng của Trang Thiển.
Trang Thiển lấy tay giữ trán Cố Thần, ngừa việc hắn tiếp
tục đánh lén, nở một nụ cười cực kỳ tự tin: “ Lão Lý em cũng từng gặp qua, đúng
là gừng càng già càng cay, vừa nhìn là biết sống lâu trăm tuổi nha.”
“A, … Cũng đúng, Lý gia cũng không tới phen bị một nhóc
con qua mặt.” Cố Thần nâng đầu lên, trực tiếp hôn tay Trang Thiển đang cản hắn,
lại tiếp tục hôn lên đầu ngón tay trắng nõn.
Đinh đông…
Cố Thần ngừng hành động đánh lén, vành tai Trang Thiển đã
hồng thấu, ánh mắt ra hiệu cho Cố Thần: Mở cửa!
Cố Thần đứng dậy đi ra cửa, Trang Thiển cũng dựng người
ngồi dậy trên sô pha nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Trang Triệt bước vào cửa, đang
ở huyền quan cởi giày.
“Anh hai!” Trang Thiển kinh hỉ bước vội tới, thế cục gần
đây có chút khẩn trương, cho nên Trang Triệt bề bộn rất nhiều việc.
Trang Triệt sờ sờ mũi, cho dù có linh khí bổ sung, nhưng
gần đây quả thật anh đã lao lực quá độ, bất quá anh vẫn nở một nụ cười tươi,
xoa xoa mái tóc Trang Thiển: “Mộc Mộc, mừng em trở về.”
Trang Thiển chú ý viền mắt Trang Triệt hơi đen: “Anh, anh
dạo này bận bịu lắm à?”
Trang Triệt ngồi vào sô pha, thả lỏng đem thân thể mình
vùi vào phần dựa sô pha vô cùng mềm mại: “Mấy hôm trước có người gây rối loạn,
vài ngày nữa ổn định xong là khỏe thôi.”
“Anh hai, anh phải nghỉ ngơi nhiều chút, em đưa linh nhũ
cho anh còn không?” Trang Thiển bóp bóp vai cho Trang Triệt.
Trang Triệt thoải mải nhắm mắt lại, gật đầu. Bọn họ đều
không chịu nói buông tay hay làm gì khác, Cố gia cùng Trang gia đều có được
quyền lực, cái đám kia lấy ra công pháp, muốn kết hợp với truyền thừa chi vật,
nhưng trước đó bọn họ lại chẳng biết làm sao mở ra được truyền thừa chi vật?
Uổng phí có bảo tàng nhưng lại không có sức mạnh của rồng, thì chỉ là một người
tham lam mang theo người của mình giậm chân tại chỗ. Chỉ có thực lực tuyệt đối
mới có thể đảm bảo được chân lý, muốn trở thành công thần lấy ra công pháp cứu
vớt mạt thế, còn cắn ngược giấu diếm công pháp đánh bại dị loại, ngay vừa rồi
thôi.
Một hồi sau, Trang Triệt ngồi dậy, hít sâu, lại xoa tóc
Trang Thiển: “Mộc Mộc, vốn khi em đến B thị anh phải lập tức đến thăm em, nhưng
gần đây thật sự không rút ra chút thời gian nào, hiện tại anh đến cũng là vì
nhiệm vụ, sắp tới lại có một hội nghị cỡ nhỏ.”
Trang Triệt nói xong, lấy ra hai tập văn kiện: “Anh cùng
Cố Hoàn đã thương lượng, mong các em sẽ nhận nhiệm vụ lần này.”
Trang Thiển cùng Cố Thần cầm lên tài liệu, chăm chú lật
xem, tài liệu rất ít, một chút đã xem xong.
“Vì vậy, bọn en phải vào phòng thí nghiệm giết chết tang
thi cao cấp?” Trang Thiển để tài liệu xuống, hỏi.
Trang Triệt gật đầu: “Bởi vì địa điểm nhiệm vụ khá đặc
biệt, cho nên không thể sử dụng vũ khí nóng quy mô lớn được, mà cấp tang thi
lại cao, vì thế khi phái người đi thì có đi chứ không về. Hiện tại dị năng giả của
khu an toàn không nhiều lắm, luận về thực lực tổng kết, các em mạnh hơn rất
nhiều, mặt khác….” Trang Triệt có chút chần chừ, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng: “Đây
là phương thức thương vong ít nhất.”
“Anh hai.” Trang Thiển cười tự tin nhìn Trang Triệt, “Nếu
bọn em đã đưa ra lựa chọn, thì phải trả giá và phải có trách nhiệm.”
Cố Thần đồng ý gật đầu: “Phải đó, Trang đại ca, các anh
đều nỗ lực như thế, chẳng lẽ em cùng Mộc Mộc chỉ có thể ngốc ở căn cứ yêu cầu
bảo vệ thôi sao?”
Trang Triệt gãi gãi chóp mũi, nở một nụ cười mỉm nhàn
nhạt: “Lát nữa anh sẽ đưa tư liệu cần thiết tới, hiện tại anh không có đủ thời
gian, trước hết vậy đi đã.” Nói xong anh đứng lên, chuẩn bị rời đi, Trang Thiển
cùng Cố Thần cũng vội vàng đứng dậy tiễn anh.
Chương 59: Nhiệm vụ
Trang Thiển mới vừa ấn chuông, cửa lập tức mở ra, Đường
Duẫn Triết mặt mày hưng phấn đứng sau cửa: “Trang Thiển, tôi đột phá rồi!”
“Hử? Chúc mừng.” Trang Thiển cười nhẹ nhàng, sau khi chọn
nơi ở xong xuôi mọi người bắt đầu bế quan, thẳng đến hôm qua mới thôi, chỉ có
Đường Duẫn Triết cùng Diệp Hi Văn là chưa xuất quan.
Cố Thần không dấu vết ngăn giữa Đường Duẫn Triết cùng
Trang Thiển, kéo Trang Thiển đi vào phòng: “Vậy Diệp Hi Văn đâu?”
“Họ còn chưa đến, tôi nói nè Trang lão đại, cậu nói nhiệm
vụ quan trọng là nhiệm vụ gì thế? Tiết lộ đi mà!” Đường Duẫn Triết đi sau Trang
Thiển và Cố Thần mong chờ hỏi, cậu cảm thấy thực lực tăng lên rất nhiều, nên
không chờ kịp muốn thể nghiệm mojoy phen.
Trong phòng khách, toàn bộ đồ dùng gia dụng đều mang theo
hơi hướng cao lớn ổn trọng những chỗ chi tiết nhỏ nhặt lại được trang trí đồ
vật ấm áp, ví dụ như bộ sô pha bằng da màu đen tuyền được tô điểm chậu hoa nhỏ,
trên quầy trưng bày cao lớn lại có bình gốm đồ cổ…. Vừa nhìn là biết bút tích
của Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao, về phần Đường Duẫn Triết, trên bàn trà là mấy
bịch khoai tây đã mở cùng đống gối ôm rơi trên mặt đất, hiển nhiên là có mặt
cậu ta góp vào.
Mạnh Viễn ngồi trên sô pha buồn chán chơi máy tính, nghe
tiếng cũng không ngẩng đầu lên, Trang Thiển chú ý đến hơi thở của hắn đã tinh
luyện hết sức cô đặc, phỏng chừng đã củng cố được trụ cột ban đầu.
“A, các cậu đến sớm thế?” Úc Mộng Dao từ cửa thông đến
sân tiến vào bên cạnh, cô mặc một cái tạp dề nhạt màu, tóc thoải mái thả ra
sau, trong tay ôm một bó hoa hồng còn tươi mới, chào Cố Thần cùng Trang Thiển
một tiếng, bắt đầu cắt tỉa cành nhánh, sau đó lại cắm chúng vào cái bình thủy
tinh trên bàn ăn.
“Trang Thiển, cậu có mấy thứ hạt giống cây hoa gì không,
tôi tính gieo trồng luyện tập thao tác dị năng mộc, nhưng không có tài liệu.
Tôi tìm được một ít ở khu giao dịch cùng công hội, tuy nhiên cũng không nhiều,
hoa hồng vốn đã có sẵn trong sân vườn rồi.” Úc Mộng Dao rút ra một cành hoa, tỉa bớt lá dư
thừa, khoa tay múa chân đưa bình hoa lên tầm vừa phải so sánh, lại cắt bỏ đi
một cành nghiêng. Hoa hồng đỏ tươi vốn kiều diễm ướt át, nụ hoa đã nở, Úc Mộng
Dao cẩn thận đặt tay lên nụ hoa vẫn còn hơi khép, năng lượng màu xanh nhạt chậm
rãi bao lấy đóa hoa, nó nở ra càng thêm mềm mại xinh đẹp.
Biệt thự của bọn Úc Mộng Dao có một sân vườn rất lớn, cửa
sổ to sát đất có thể khiến nhìn thấy cảnh sắc sân vườn từ phòng khách, một cánh
cửa được thiết kế bên cạnh cửa sổ để tiến ngay vào sân. Trang Thiển nghe xong, hứng
thú tang mạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân là một mảnh sắc xuân dạt dào,
mảng cỏ tươi tốt chỉnh tề, ở mép sân là một vườn hoa hồng nhỏ đang nở rộ cực kỳ
mỹ lệ. Ở những nơi khác thì đặc linh tinh một vài loại cây cỏ khác, đạt đa số
đều vẫn là chồi non, tuy nhiên sức sống bừng bừng.
Đặt tốt bình hoa, Úc Mộng Dao cũng đi tới, trên người còn
mang theo hương hoa thản nhiên: “Thế nào?”
“Thật không tệ.” Trang Thiển gật đầu.
Cố Thần phát hiện hứng thú trong mắt cậu: “Mộc Mộc, lát
nữa chúng ta cũng sửa sang cái sân lại ha?”
Trang Thiển nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười một giờ: “Em
có dự trữ thức ăn nấu chín rồi, giữa trưa trực tiếp ăn là được, trước tiên
luyện tay cái đã.” Nói xong lấy ra hai cái tạp dềm đem cái tạp dề có hoa màu
xanh nhạt đưa cho Cố Thần, trong mắt mang theo trêu tức nhàn nhạt.
Cố Thần nhướn mày, trực tiếp nhanh chóng mặc tạp dề đó
vào, lấy cái tạp dề khác trong tay Trang Thiển: “Anh giúp em.” Sau đó từ chính
diện cột tạp dề không cẩn thận hôn nhẹ lên trán rồi tay cũng vòng ra sau lưng
cột phần dây phía sau, Trang Thiển buồn bực đi vào sân, Cố Thần ý cười đầy mặt
đi theo phía sau.
Úc Mộng Dao xoa cằm suy nghĩ trong chốc lát, vẫn đành
tiến lên, tuy quấy rầy người khác đang ngọt ngào với nhau là không quá phúc
hậu, nhưng bọn họ đang thực nghiệm trên sân vườn của cô đó.
Đợi đến khi Diệp Cảnh Trình dắt Diệp Hi Văn đến biệt thự,
đi ngang qua sân vườn, chính là một cột nước nghênh đón anh. Diệp Cảnh Trình
nhanh nhẹn kéo Diệp Hi Văn lui ra sau, cột nước phun trượt qua mặt anh, nhưng
rất mau, lại hướng đến mặt anh đánh tới. Diệp Cảnh Trình phát động dị năng khó
khăn lắm mới kiềm chế được thế nước trên không trung, rồi quay mặt sang.
Trong sân, trong tay Đường Duẫn Triết đang ướt nhẹp là
một cái ống nước, nhưng người khống chế hẳn là Trang Thiển cũng ướt sũng đang
trốn sau gốc cây dong.
Mấy người này dường như….
Đang chơi đấu nước?
“Dì Úc nè, mọi người làm gì thế nha?” Diệp Hi Văn trừng
mắt nhìn, hỏi Úc Mộng Dao đứng gần họ nhất. Nhóc vừa đột phá không lâu, cả
người còn tản ra một vòng ánh sáng năng lượng quang hệ, phối hợp với khuôn mặt
vô tội lễ phép, quả thật vô cùng thuần khiết.
Mọi người trong sân dừng ngay mọi động tác trong tay.
Trong nháy mắt đó, Mạnh Viễn đạp một cước vào Đường Duẫn Triết, Đường Duẫn
Triết bổ nhào, nằm bò trên cỏ, ống nước trong tay còn phun ào ào. Hắn cào cào
lại kẽ tóc đen nhánh ướt nước, vung vẫy tay, xoay người đi vào phòng.
“Khụ.” Úc Mộng Dao một bên ngưng việc chải lại tóc, một
bên để cho tóc dài thoải mái rơi trên vai, hướng Diệp Hi Văn nở một nụ cười cực
dịu dàng: “Bọn dì đang sửa sang lại sân vườn thôi.”
Mặt Diệp Cảnh Trình không chút thay đổi gật đầu.
“Mọi người trực tiếp vào nhà đi, bọn tôi vào trước thay
đồ một chút.” Úc Mộng Dao nói xong thì cũng đi vào nhà.
Trên tay Cố Thần còn cầm cái tạp dề tích nước, tiến đến
bên Trang Thiển: “Mộc Mộc.”
Trang Thiển dựa vào thân cây, vuốt vuốt mái tóc đen nhánh
ẩm ướt của hắn: “Biểu hiện khá lắm.” Hai người bọn họ hợp tác ổn định luôn
chiến thế thượng phong.
……
Tất cả mọi người vây quanh bàn, Trang Thiển lấy ra thức
ăn đã nấu chín được bảo quản trong Mặc Huyền điện, tất cả mọi người đều đã thay
đồ, tóc cũng chải nề nếp.
Cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng bên ngoài
lại không nhìn thấy thứ gì phía trong, Trang Thiển nhìn mấy loại cây cỏ mới vừa
bổ thêm vào sân, trong lòng có cảm giác thành tựu. Vốn là bọn họ sắp hoàn thành
mọi công việc, kết quả là Đường Duẫn Triết chạy đến làm náo loạn, cuối cùng
không rõ vì sao lại phát triển thành thủy chiến luôn…
Ăn được không ít, liền trên bàn ăn, Trang Thiển lấy ra tư
liệu: “Nhiệm vụ lần này khá khó khăn, nhưng bởi vì chúng ta mới tiến cấp, cũng
vừa lúc rất tốt.”
Cố Thần bắt đầu giải thích nhiệm vụ.
Vốn là trước mạt thế, cũng có một số người biến thành
tang thi hoặc có được dị năng. Bình thường tang thi sẽ không có trí tuệ, tính
khí ma mị hung tàn, thèm khát xâm chiếm, cho nên bọn nó luôn công kích người
còn sống, hơn nữa sau khi bị cắn tinh thần lực không đủ cũng sẽ biến thành tang
thi, cho nên khi mạt thế đến gần thì sự kiện tang thi cũng ngày càng nhiều
thêm. Về phần dị năng giả, tuy phần lớn mọi người đều sẽ không rêu rao, nhưng
vẫn có một phần nhỏ sẽ phơi bày ra ngoài.
Nếu theo cách tàn nhẫn mà nói, nếu họ là nhân viên thí
nghiệm nghiên cứu tang thi, bọn họ sẽ bị vứt bỏ, vì Trang Thiển hầu như đã cung
cấp đầy đủ tin tức và nguyên nhân xuất hiện tang thi, hơn nữa bọn Cố Hoàn lại
bí mật động tay động chân phát tán ra ngoài. Thế nhưng nơi đó là đại hình trung
tâm thực nghiệm vô cùng quan trọng, bên trong lại tụ hợp phần lớn nhân tài khoa
học kỹ thuật, những nghiên cứu sinh hóa vật lý hầu hết đều nằm trong đó. Vì vậy
bọn họ phải đi cứu viện.
Từ mười ngày trước, quân đội đã hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ
các thí nghiệm cùng thực nghiệm ở các khu vực xung quanh trung tâm thực nghiệm.
Nhưng vô luận phái nhiều hay ít người đến, tang thi cao cấp đều sẽ để bọn họ
tắm máu mà về, cuối cũng đành phải cầm cự cho qua. Hiện tại việc bọn Trang
Thiển cần làm, là tiến vào khu trung tâm thực nghiệm, giết chết tang thi cao cấp,
công việc còn lại hiển nhiên sẽ có người tiếp tay.
“Không phải là loại phòng thực nghiêm như em nghĩ đó
chớ?” Diệp Hi Văn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mày, trong mắt đều là ghét bỏ
và không tình nguyện.
Cố Thần mỉm cười, ánh mắt hiện ra phức tạp: “Anh không
biết em nghĩ đến loại nào, đối với tang thi, bọn họ tự nhiên là sẽ đối xử như
chuột bạch, về phần dị năng giả, trên cơ bản thì trước mạt thế họ cũng không có
bị ngược đãi, người nhà cũng được hưởng đãi ngộ khá tốt, tham gia thực nghiệm
cũng là do tình nguyện, tuy nhiên tự do là khẳng định không có.”
Trên thực tế, sau lưng mỗi thành tựu luôn luôn sẽ có sự
hy sinh của một số người.
Thường thường những quyết định lớn đều đại biểu cho ích
lợi của một bộ phận nhỏ người đã hy sinh, khi đứng ở góc độ của nhóm người đó,
loại hành động đó lại không có đạo lý gì, bọn họ không có nghĩa vụ phải tạo ra
những cống hiến như thế. Nhưng đám chính quyền sẽ không vì một bộ phận người
nhỏ nhoi đó mà vứt bỏ toàn bộ những người khác, đó lại là sự nực cười không có
lý do nào.
Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu Diệp Hi Văn, không để ý nhóc
giãy dụa mà ôm vào trong ngực, ngắn ngủi trao đổi ánh mắt với Trang Thiển, tỏ
vẻ đợi lát nữa anh sẽ dạy dỗ lại con trai.
Trầm mặc một thoáng, mọi người lại bắt đầu tiếp tục trao
đổi tin tức nhiệm vụ.
“Nước cùng thức ăn dự trữ của trung tâm thí nghiệm này
sắp giật gấu vá vai rồi, cho nên nhiệm vụ rất nhanh sẽ tiến hành, đợi đến khi
mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa hết, sẽ có người thông báo cho chúng ta xuất
phát.” Trang Thiển cuối cùng gõ nhịp, cùng Cố Thần rời khỏi biệt thự.
Về tới phòng mình, Trang Thiển cùng Cố Thần trang trí cho
sân vườn.
Hoa cỏ cây cối đều có sẵn trong đào nguyên, thi triển một
cái thủ thuật che mắt, Trang Thiển lôi kéo tay Cố Thần tiến vào không gian, bắt
đầu lựa chọn cây cỏ.
Điểm đặt chân là thảo nguyên, cảnh tượng trong không gian
vẫn là mảnh tươi tốt phát triển, các loại động vật thong dong ăn cỏ, thỉnh
thoảng có hai ba con thỏ chạy qua, cũng không tỏ ra sợ hãi. Trang Thiển bắt một
con dê nhỏ: “Đêm nay cải thiện cơm nước?”
“Được.” Cố Thần hôn lên trán cậu.
Còn hơn vườn hoa được chăm bón chỉnh tề của Úc Mộng Dao,
Vườn của Trang Thiển và Cố Thần lại thiên hướng rừng cây thiên nhiên. Mảng lớn
thực vật được di chuyển vào, cũng không cắt tỉa, ngược lại chúng hấp thu linh
nhũ không ít, khiến bộ dáng càng thêm rậm rạp. Rất nhanh, trên vách tường biệt
thự bò đầy dây leo xanh mướt, những nụ hoa nhỏ trắng bông nở rộ, chân tường đều
bị đám tường vi đỏ tươi quấn quanh, trong nháy mắt hương thơm nhàn nhạt toả ra
một vùng trời. Cố Thần chặt một cái cây từ rừng cây trong không gian, làm hai
cái tủ gỗ, đặt ở góc phòng gần cửa thông ra ngoài sân, hai tủ cao thấp khác
nhau, trên nó còn quấn quanh bằng dây tử đằng vừa chớm, cạnh đó còn bày một cái
bàn tròn nhỏ cùng hai cái ghế dựa.
Trong sân dùng đá nhỏ lót thành đường nhỏ, trồng đầy loại
hoa, nhưng đa phần đều có màu nhạt, trông tao nhã và thanh bình. Về phần ở nơi
khác, Trang Thiển liền trồng giống hoa anh đào, hoa nở đẹp nhất khi vào mùa,
màu hồng nhạt kéo dài như một rặng mây, không dời đi bao lâu mà trên đất đã rải
rác rất nhiều cánh hoa nho nhỏ.
“Đợi đến hè, liền đem đào rời đi, thay vào trúc cùng cây
dong to.” Triệt tiêu trận pháp, Trang Thiển dựa vào gốc cây hoa anh đào, hương
thụ hương hoa thản nhiên trong vườn, vừa lòng nhìn thành quả lao động của mình.
Cố Thần đứng trước mặt cậu, chống một cây lên thân cây
khô ráp: “Thế mùa thu thì sao?”
Trang Thiển cười tỉm tỉm: “Mùa thu thì trông các loại
trái cây, muốn ăn trái gì thì trồng cây đó, còn phải trồng hoa quế nữa; mùa
đông thì trồng mai vàng cả sân.”
“Anh sẽ ở bên cạnh Mộc Mộc cùng nhau ngắm hoa, mùa hè
cùng nhau hóng mát, mùa thu bên nhau ăn hoa quả, mùa đông lại cùng nhau ngắm
tuyết.” Một trận gió thổi tới, cành đào nhẹ nhàng lay động, không ít cánh hoa
sôi nổi bay bay rơi xuống. Cố Thần chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi mỏng của Trang
Thiển, Trang Thiển cũng ôm lấy cổ hắn.
Đợi đến khi tách ra, gió xuân đã ngừng, Trang Thiển dịu
dàng vươn tay, lấy đi đóa hoa rời trên tóc Cố Thần.
“Chỗ này cũng có.” Cố Thần cũng lấy xuống một mảnh hoa
nhỏ trên tóc Trang Thiển, đưa đến bên môi khẽ hôn.
Trang Thiển nhướn mày, một tay kéo lấy cổ áo Cố Thần,
chuẩn bị kéo xuống…
“!” Trang Thiển đột nhiên dừng động tác lại, nhìn về phía
ngoài sân.
Hàng rào sắt nhỏ vây quanh sân đều bị tường vi bò đầy,
đúng lúc ngay mấy khe hở của chạc cây, Trương Nhã Tiệp không thể tin nhìn mọi
chuyện bên trong.
Cố Thần cũng quay đầu lại, nhìn thấy Trương Nhã Tiệp nhìn
lén qua các ke hở của song sắt, hẳn là cô đã đứng được một lúc, một tay gắt gao
nắm chặt lấy lan can, ngón tay bị gai nhọn của tường vi đâm đến chảy ra máu
tươi.
Cố Thần nhíu mày, lại tang cường trận pháp cho sân, ngăn
cách với bên ngoài.
Trang Thiển ngừng dựa vào thân cây: “Làm sao đây, Thần ~
bị nhìn thấy rồi.”
Cố Thần buồn cười xoa xoa mái tóc màu trà của cậu: “Đừng
để ý đến cô ta, chúng ta đã cùng Trương gia rách đến không thể quyết liệt hơn
nữa.” Chỉ có điều trước đây suy xét bên trong biệt thực không có đặt đồ vật gì
quan trọng, người vào được cũng là người mình, nên không đặc phòng ngự, nhưng trong
phòng có thiết kế cấm chế, hiện giờ xem ra, sân cũng cần.
Trương Nhã Tiệp đứng lên, đôi giày cao gót tinh tế khiến
cô ta thoáng loạng choạng. Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không tài nào tin nổi,
cô luôn nghi rằng Trang Thiển và Cố Thần là bạn tốt của nhau, nhưng không ngờ….
Trương Nhã Tiệp nắm chặt tay, lúc này mới nhận ra nơi bị gai tường vi đâm ẩn ẩn
đau đớn.
Nhìn lại biệt thự của Cố Thần, nhưng lại không nhìn thấy
thêm gì nữa, vừa rồi, cô bồi hồi ngoài biệt thự gần nửa ngày, nhưng gì cũng
không thấy, khoảnh khắc cô trông thấy mọi thứ bên trong sân, hang rào sắt vốn
trơ trọi giờ lại bị tường vi leo đầy, thật vất vả vạch ra được một khoảnh giữa
mấy đóa hoa, lại nhìn thấy… bọn họ đang hôn môi! Trương Nhã Tiệp hung hăng
trừng mắt với biệt thự, phẫn nộ rời đi.
Cô muốn đi tìm cô mình, cô nhất định sẽ giúp cô ta!
Chương 60: Xuất phát
Trang Thiển cùng Cố Thần hoàn toàn không để tâm đến
Trương Nhã Tiệp, xế chiều hôm đó bọn họ thiết đặt cấm chế ngay trong sân, dùng
linh thạch làm mắt trận. Hiện giờ người bên ngoài nhìn vào sân, có thể nhìn
thấy cảnh sắc trong sân, cho dù trong sân có người đến người đi, cảnh sắc bọn
họ nhìn thấy cũng không thay đổi.
Gần tối cùng ngày, liền nhận được thời gian xuất phát của
nhiệm vụ, là vào sáng sớm hôm sau, Trang Thiển và Cố Thần ở trong phòng luyện
công của Mặc Huyền điện tiêu hao tất cả nguyên lực, sau đó tiếp tục đến phòng
tắm tu luyện một phen, cuối cùng lại cùng nhau ngủ trong chủ phòng Mặc Huyền
điện.
Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, nửa vầng trăng vẫn
còn treo cao trên bầu trời, Trang Thiển và Cố Thần đã ra khỏi cửa, bọn họ đều
thay quần áo, nhưng là quần áo dùng để tác chiến dễ dàng, giày quân đội, quần
dài bó sát, trên đùi cột túi dao găm, hông đeo túi đựng sung. Áo bó sát thoáng
khí, bên ngoài cũng khoát một chiếc áo khoác nhẹ nhàng. Mặc dù có dư không
gian, nhưng nhiệm vụ lần này lại hiểm trở, tuy có thể dùng tinh thần lực dò đồ
trong không gian là trong nháy mắt có thể quyết định thắng bại, nhưng Trang
Thiển vẫn mang vũ khí trên người để ngừa vạn nhất.
Trước cửa sân là một người thanh niên đang đứng, lo lắng
nhìn vào trong. Thanh niên tên Tiểu Vương, hôm qua chính cậu ta đến thông báo
thời gian nhiệm vụ, cậu ta sẽ cùng tiểu đội Mặc Huyền đi chung suốt hành trình
đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trang Thiển đẩy cửa ra, rời khỏi phạm vi cấm chế.
Tiểu Vương một mực đăm đăm nhìn vào trong phòng, nhưng
biệt thự một chút tiếng động cũng không có, ngay cả đèn cũng không sáng, cậu ta
không khỏi hơi gấp gáp lên, nghĩ nên hay không gọi một cuộc thúc giục họ, trong
lòng cũng bất mãn đôi chút. Kế hoạch vốn là quân đội cùng mạo hiểm giả ở công
hội rút ra một vài tinh anh, để bọn họ cùng nhau làm nhiệm vụ này, nào ngờ Cố
trưởng quan ra sức dẹp yên tiếng nghị luận của mọi người rồi tiến cử Mặc Huyền
tiểu đội từ đâu nhảy ra chỉ vừa tiến vào nội thành được mấy hôm….
Tại lúc Tiểu Vương do dự, cửa đột nhiên hiện ra hai
người, cậu ta không khỏi lui về sau từng bước, biểu tình kinh nghi không rõ,
vừa rồi họ có ra khỏi cửa phòng à? Sao cậu không thấy họ tiến vào trong sân?
“Chào hai người, hôm qua tôi đã nói rồi, hiện giờ đã đến
lúc nên tới chỗ tập hợp, xuất phát ngay lập tức.” Tiểu Vương nhanh chóng điều
chỉnh biểu tình, có lễ đi trước dẫn đường. Mặc kệ nói gì, trong lòng cậu vẫn
mong mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, tận lực giảm bớt thương vong, tuy trong
lòng không đặt lòng tin mấy vào tiểu đội trẻ tuổi này, nhưng cậu vẫn tận trách
hoành thành mọi công tác được giao.
Đi được một đoạn đường, thấy ngay những người khác đang
chờ xuất phát, quân đội đứng một bên, cất bước đi theo Tiểu Vương hướng chỗ
chính giữa đi tới.
Rất nhanh, bọn họ đã đến cánh cửa trọng yếu của khu nội
thành, nơi này chịu sự quản lý của quân đội, người bình thường không thể tự
tiện ra vào, vũ khí quan trọng, nghiên cứu gì đó đều ở bên trong. Cửa thông
hành bị hàng rào chắn lại, lính gác trạm đứng thẳng tắp, nhìn thấy Tiểu Vương
dẫn một đám người theo thì liền lập tức ngăn cản.
Tiểu Vương mau lẹ lấy ra giấy chứng nhận đưa cho người
lính đó, tiếp đó lấy ra thêm một phần văn kiện, động tác vô cùng thuần thục.
Người lính kiểm tra một hồi, gật đầu, nói với bộ đàm gì
đó, hàng rào chậm rãi dâng lên, Tiểu Vương mang theo đám người Trang Thiển đi
vào.
“Để tiết kiệm thời gian, chúng ta ngồi trực thăng đến đó,
hiện tại chúng ta sẽ đến sân bay.” Bên trong cửa có một chiếc xe đang đậu, Tiểu
Vương kéo cửa xe ra, để đám người của tiểu đội Mặc Huyền ngồi vào.
Buồng sau xe rất lớn, cùng buồng lái cách nhau bởi một
vách ngăn rất dày, cửa sổ xe được sơn loại sơn đặc biệt, nhìn không thấy bên
ngoài. Cho nên tuy cảm nhận được xe đang di chuyển, nhưng bọn họ lại không thể
nhìn ngắm cảnh tượng của trung tâm nội thành. Tiểu Vương yên lặng ngồi trên ghế
cạnh cửa, không dấu vết đánh giá tiểu đội này.
Càng nhìn càng thấy rất trẻ, da thịt tinh tế, thật sự
không có vấn đề gì chớ. Nội tâm Tiểu Vương có chút lo lắng. Úc Mộng Dao để ý
thấy tầm mắt của cậu ta, thì dịu dàng nở nụ cười, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm
mắt nghỉ ngơi. Tiểu Vương bị nụ cười tươi như gió xuân hất vào mặt thì giật
mình, trong lòng lại bộc phát lo lắng, thật sự không có vấn đề phải không? Có
trẻ con và phụ nữ yếu đuối nữa nè….
Xe chạy chốc lát thì dừng lại, Trang Thiển mở cửa xe ra,
phát hiện bọn họ đã đến một quảng trường cực kỳ rộng lớn, trên quảng trường có
đậu không ít trực thăng, một phần là trực thăng chiến đấu, còn lại thì là máy
bay lên thẳng, vị trí còn lại đều là đường bay cất cánh.
Tiểu Vương dẫn bọn họ đến trước một cái trực thăng sắp
cất cánh, kéo cửa ra, rồi ngồi vào trước. Trực thăng này của quân đội, bề ngoài
được sơn phết một màu thuần xanh lục, cánh trực thăng chuyển động cực nhanh,
phát ra âm thanh siêu lớn. Trời sớm mùa xuân vẫn còn chút lạnh, cánh trực thăng
quét gió phất đến trên mặt mọi người hơi đau rát.
Rất nhanh, Mặc Huyền tiểu đội đều ngồi đầy cả trực thăng,
trực thăng chậm rãi rời khỏi mặt đất.
“Mọi người nhìn trực thăng này đi, bên ngoài khu thực
nghiệm đều dùng máy chiếc trực thăng này trực tiếp ném bom cho nổ sau đó quân
đội đến dọn dẹp, nhưng ở trung tâm thực nghiệm thì không được, những người còn
may mắn sống sót bên trong rất quan trọng. Hơn nữa trong đó có rất nhiều dụng
cụ cùng tài liệu trọng yếu, cho nên mọi người không thể sử dụng vũ khí nóng có
tính sát thương mạnh.” Tiểu Vương nói liên miên không ngừng về những hạng mục
cần chú ý.
Bay được một lúc, Đường Duẫn Triết yên lặng lấy ra một
hộp trứng cuộn, vừa ăn vừa nghe.
Tiểu Vương ngưng lại, nhìn chằm chằm trứng cuộn trong tay
cậu.
Đường Duẫn Triết nhìn cậu ta, vươn tay vào hộp: “Muốn ăn
hông?”
Hộp trứng cuộn được chia làm nhiều giấy gói nhỏ, trong
mỗi giấy gói là hai miếng trứng cuộn.
“….” Tiểu Vương trầm mặc, lấy ba gói, từ mạt thế bắt đầu
tới giờ cậu ta không còn ăn được đồ ăn vặt loại này, trứng cuộn vàng ươm, bên
trên khuếch một lớp đường tinh mịn, thoang thoảng mùi nước dừa thơm ngát. Dù
sao cũng không có quy định không được ăn đồ vặt trong lúc này, Tiểu Vương thầm
ai điếu cho tiết tháo của mình, mặt vẫn đo đỏ, cậu ta khụ một tiếng: “Những đồ
vật này nọ mà tôi nói chắc mọi người cũng đã nhìn thấy qua, còn nữa ba giờ mới
tới nơi, mọi người nghỉ ngơi một tý đi.”
Nói xong cậu ta mở giấy gói, bắt đầu ăn trứng cuộn, quả
nhiên có mùi dừa nga. Mà nói thiệt thì tiểu đội này không có vấn đề gì đâu ha….
Tích tắc đã tới ba giờ, trừ tiếng vang của cánh phi cơ,
bên ngoài cũng dần nghe thoang thoáng tiếng súng, tiếng người kêu la cùng tiếng
tang thi gầm rú. Trang Thiển mở đôi mắt đang nhắm chặt, nhìn về phía Tiểu
Vương.
Sắc mặt Tiểu Vương khẩn trương hẳn lên, nhưng cũng không
tỏ ra kinh ngạc: “Bởi vì có rất nhiều người trốn đóng ở đây, cho nên luôn hấp
dẫn tang thi, nơi này vài ngày sẽ có ba đội tang thi nhỏ tập kích, đương nhiên
quân đội sẽ chủ động dọn dẹp vì sợ bị vây khốn.”
“Cần hỗ trợ không?” Cố Thần hỏi.
Tiểu Vương nghĩ ngợi, rồi lắc đầu: “Khỏi đi, loại tập
kích này quân đội đã ứng phó đến quen luôn rồi, mọi người tiến đến ngược lại sẽ
ảnh hưởng đến độ phối hợp.”
Trực thăng đáp xuống một khoảng đất trống, có người đứng
dưới trực thăng tiến đến nói chuyện với Tiểu Vương, xem ra bọn họ rất thân
thiết.
Tiểu Vương một bên vừa đi vừa cùng người kia nói chuyện,
một bên hướng Trang Thiển cùng Cố Thần đang bước tới: “Đây là Tiền đội trưởng,
đội trưởng, đây là tiểu đội Mặc Huyền.”
Tiền đội trưởng mặc một thân quân trang màu lục, lưng
thẳng tắp, dáng người không cao nhưng khá vạm vỡ, làn da màu cổ đồng cho biết
đã trải qua phong sương gian nan. Gã nhìn những thành viên còn rất trẻ này thì
nhíu đầu mày nhưng lại không nhiều lời chi, dị năng cùng tuổi tác không quan
hệ, hơn nữa người dẫn đội tựa hồ đã huấn luyện qua, tuy nhiên thực chiến này
lại không giống với lúc hòa bình, người đội này, chỉ có một người trên người có
mùi máu và sát khí, những người khác vừa nhìn là biết trong tay chưa từng rửa
máu, không biết đám người họ trên chiến trường có chần chừ hay không.
“Chào anh.” Cố Thần đưa tay ra, cười tươi chân thành,
dường như không nhìn thấy sự đánh giá của Tiền đội trưởng.
Tiền đội trưởng cũng đưa bàn tay thô sần nắm lấy, xoay
người: “Các cậu đi theo tôi, tôi sẽ hướng dẫn các cậu cụ thể về nhiệm vụ.”
Giọng gã rất vang, hình như không muốn bị tiếng súng xa xa che lắp, Trang Thiển
để ý thấy Tiền đội trưởng khi xoay người có nhìn về phía nơi xa đang truyền tới
tiếng súng kia.
Tiền đội trưởng cùng Tiểu Vương dẫn theo một đám người
Trang Thiển đi đến trước một cái lều, lều bố màu trắng rất lớn, trên đó hầu như
đã lắp đầy bởi tro bụi, xem ra đã đóng trú ở đây một khoảng thời gian. Xóc lên
màn lều, bên trong có đặt một cái bàn lớn, có cảm giác bước vào lều trại của
tướng quân thời cổ đại.
Bước đến trước bàn, bên trên bày một cái máy tính, cùng
mấy mô hình.
Mô hình lớn nhất là một loại địa hình lập thể, mặt trên
phần lớn đều là đất trống, ở giữa lại bày một đóng phòng nhỏ. Tiền đội trưởng,
chỉ vào chỗ bên cạnh đất trống: “Chúng ta hiện đang ở chỗ này, địa thế cao hơn
chút.” Gã nói xong lấy tay chỉa vào một cái vòng lớn: “Vòng này, là vị trí của
quân đội.”
Lúc này, tiếng súng bên ngoài có vẻ đã biến mất, quả
nhiên như những gì Tiểu Vương nói, quân đội đối phó với loại tập kích này đã vô
cùng thuần thục. Tiền đội trưởng tiếp tục cúi đầu hướng dẫn, tuy nhiên động tác
gã ta dường như nhanh hơn không ít.
Gã chỉ về mô hình tòa kiến trúc ngay trung tâm: “Còn đây
là sở nghiên cứu.”
Mô hình cực kỳ tinh xảo, chính giữa là một tòa nhà trắng
bóc năm tầng, được thiết kế khéo léo đẹp đẽ, bên ngoài là một vòng tường vi
quấn quanh, phòng vệ cực kỳ nghiêm mật. Tiền đội trưởng đưa ngón tay chỉ sang
mô hình thứ hai: “Phần chính của trung tâm thực nghiệm nằm dưới đất, ba tầng
nằm bí mật dưới lòng đất, chúng tôi vẫn luôn đảm bảo nguồn cung cấp điện ở nơi
này, nên không cần lo sẽ thiếu dưỡng khí, đây là mô hình của tầng ngầm.”
Nói xong gã mở máy tính, hiện ra mô hình khối lập thể: “Đây
là hình dáng của tòa kiến trúc, các cậu nhìn chỗ này, chỗ này và cả nơi này nữa
đều là phòng của đám người may mắn sống sót được, những khu vực có màu xanh đều
là dụng cụ quan trọng, có màu đỏ là phòng, nơi để tư liệu nghiên cứu, màu vàng
hàng mẫu thành quả nghiên cứu. Dựa theo kế hoạch, nhiệm vụ chủ yếu của các cậu
là cứu người, đương nhiên điều kiện cho phép, liền lấy theo cả tư liệu cùng
dụng cụ.” Tiền đội trưởng chỉ tay nhiều điểm trên máy tính, đám người Trang
Thiển cố gắng ghi nhớ hết bản đồ.
“Có thể đem bản đồ truyền qua đây không?” Đường Duẫn
Triết lấy ra một cái máy tính xách tay.
Tiền đội trưởng do dự một hồi, gật đầu: “Chúng tôi đều đã
sắp xếp ổn thỏa, nếu các cô cậu thành công, lập tức phát động tổng tiến công.
Nên biết rằng trừ phi có mệnh lệnh của tang thi cao cấp, không thì tang thi cấp
thấp sẽ không dám tới gần, chỉ dám tụ một chỗ. Căn cứ không có tin tức chính
xác, nhưng bên trong khoảng năm con tang thi cấp hai, năm mươi ba con tang thi
cấp một, đại đa số đều là tang thi bình thường chỉ tụ tập bên ngoài sở nghiên
cứu không dám tiến vào và chỉ có vài con bên trong.”
“Bất quá nói đến cũng thấy kỳ, tuy không có trí tuệ,
nhưng đám tang thi đó lại rất cố chấp với viện nghiên cứu, không biết vì sao
chúng cứ không chịu rời khỏi. Được rồi, truyền xong rồi.”
Khi nói chuyện, Tiền đội trưởng đã đem bản đồ địa hình
truyền qua máy tính của Đường Duẫn Triết, Đường Duẫn Triết lia lịa gõ vang trên
bàn phím, mô hình địa đồ liền hiện ra. Tiểu Vương một bên nhìn thì âm thầm gật
đầu, Mặc Huyền tiểu đội này xem ra cũng không phải là một cái thùng rỗng….
“Các cô cậu xem, xung quanh vòng có lượng lớn tang thi,
mà chúng ta bước tới gần thanh lý sẽ bị tang thi cấp cao công kích, cho nên chỉ
có thể dùng trực thăng đưa mọi người lên tầng thượng rồi vào trong. Chúng ta sẽ
xuất phát đúng chín giờ, mọi người còn nửa giờ để nghỉ ngơi.” Tiền đội trưởng
đứng lên, “Nội dung nhiệm vụ còn lại là bên Tiểu Vương.”
“Tiếp đó, nếu giết xong tang thi thì dừng hành động, quân
đội sẽ tiếp cận vào bên trong. Dọn dẹp đám tang thi bình thường. Mọi người nên
giết tang thi cao cấp trước, sau khi tang thi cao cấp chết, tang thi bình
thường bị sở nghiên cứu hấp dẫn luôn vây xung quanh không rõ nguyên nhân sẽ lập
tức sôi nổi tràn vào, mọi người coi ở tầng năm có phòng điều khiển, chỗ này nè,
mọi người phải đến đây để đóng mọi cửa lại, như vậy tang thi sẽ không thể tràn
vào trong.” Tiểu Vương lấy ra mấy thứ dụng cụ không rõ tên, đại khái giống như
một cái Mp3, trên đó có một cái nút đỏ chói. Đợi đám người Trang Thiển cất lấy
dụng cụ, cậu ta lại tiếp tục giảng giải địa hình đồ trên máy tính.
“Do đó khi tang thi bình thường xông vào mọi người hãy
cấp tốc đến lầu năm đóng mọi cửa lớn lại, hơn nữa không được để cho người may
mắn sống sót lọt ra ngoài. Nếu mọi người thành công đóng cửa được, thì có thể
nghĩ đến chuyện cứu viện người sống sót và thu thập tài liệu máy móc, còn nếu
không kịp thì hãy trốn lên tầng thượng.” Trong giọng nói Tiểu Vương có điểm lo
lắng, “Chỉ đánh thắng bọn tang thi cao cấp thì không đủ, mọi người đừng để bị
tang thi bình thường xử lý đó.”
Đám người Trang Thiển liếc mắt nhìn nhau, nơi này có lẽ
có truyền thừa chi vật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét