Chương 1: Mâu Thuẫn
Trang Thiển một phen rút ra cương thứ cắm ở trên ngực nam
nhân nằm trên mặt đất, một dòng máy đỏ chảy ra, hắn vội phất tay, khối băng
nháy mắt đóng kín nơi còn đang chảy ra máu tươi nóng hổi. Trịnh Vũ Văn đứng một
bên yên lặng nhíu mày.
Lúc này, trên mặt đất đã nằm năm sáu thi thể đều đã bị
đóng băng.
Trang Thiển nhặt thương cùng đao trên mặt đất lên tay
ước lượng, 1 tháng trước hắn tuyệt đối không thể nhấc đại
đao nặng như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua đám
người bên cạnh quỳ cầu xin tha thứ, khóc nước mũi nước mắt, không kiên nhẫn
chuyển đầu, nhìn những người sống sót được bọn họ cứu.
Trong
đó có ba cái nữ nhân, vài ngày chịu mấy tên đại hán chà đạp, có
hai người đã không chịu nổi, còn một người thì có ánh mắt trống rỗng, trong đó
lần lượt có sự mê mang, bất lực và hận ý. Ánh mắt hắn hơi di chuyển một chút, ở
một góc sáng sủa có
mấy nam nhân trẻ tuổi cuộn mình, bọn họ bị nhóm đại hán bức làm nô lệ, không
được cho ăn cơm nên thân hình tiền tụy gầy yếu lại không có gì chữa miệng vết
thương. Linh hồn bị tra tấn khiến ánh mắt lóe ra sự hắc ám.
Mặt khác, một nam nhân trọng thương đờ đẫn nằm ở một bên,
hô hấp mỏng manh, một ngày trước, người yêu hắn đã chết.
Trang Thiển nội tâm hít một hơi, xem ra có thể sống như
chó đến bây giờ,đám đàn ông nhìn thấy mấy nữ nhân bị chà đạp cũng không phải
người tốt lành gì.
“Vũ Văn, đem thi thể đốt đi, mùi máu tươi sẽ đưa đến tang
thi.”
Trang Thiển đi về hướng bọn hắn cứu người bị hại, đưa cho
nữ nhân còn hy vọng sống một cái áo khoác. Này thật ra là một nữ nhân xinh đẹp,
tướng mạo thanh thuần tinh trí, một đầu tóc đen uốn xoăn làm nổi bật lên làn da
trắng nõn, cho dù toàn thân cao thấp tràn đầy vết thương cùng những vết bầm
tím, cũng thấy được nàng trước kia là một cô gái sống hạnh phúc chưa từng nếm
qua khổ sở. Đáng tiếc.
Trang Thiển tìm một chỗ ghế dựa sạch sẽ ngồi xuống, Đường
Duẫn Triết đi tới, đưa cho hắn một ly nước, khuôn mặt luôn tươi cười không dấu
được vẻ mệt mỏi: “Cậu liều mạng như vậy làm gì? Vội vàng về nhà gặp người yêu
à?”
Trang Thiển liếc mắt nhìn hắn một cái, hơi cười cười,
không nói gì.
Trịnh Vũ Văn lại nhíu nhíu mày, vẫn là xuất ra chút dị
năng bắt đầu đốt thi thể, Đỗ Bình đi theo sau hắn, nhỏ giọng nói: “Vũ Văn, anh
xem Trang Thiển, hắn hiện tại không phải là đội trưởng, nói sao anh cũng là phó
hội trưởng, hắn là cái gì mà lại ra lệnh chứ.”
Trịnh Vũ Văn quay đầu lại trừng mắt nhìn gã liếc mắt một
cái: “Đừng nói nhảm, hắn cũng là vì tốt cho mọi người, chúng ta nhất định phải
cùng nhau sống sót.”
Dứt lời, y nâng đầu lên nhìn một vòng những đồng học cùng
nhau trốn tới, cuối cùng đụng vào ánh mắt lo lắng của Lý Hâm đang nhìn hắn, y
lộ ra một nụ cười sang sảng, Lý Hâm bình tĩnh một chút, sau đó tự cổ vũ mình,
bắt đầu dùng quang hệ dị năng cứu trợ những đồng học bị thương.
“Tôi không đồng ý mang cho những người này, bọn hắn vốn không
tốt đẹp gì, tâm tư
lại khó lường,
có thể nhìn nữ nhân bị chà đạp mà ko cứu thì
cũng ko phải là người đáng giá để chúng ta cứu. Hơn nữa, thức ăn của chúng ta cũng không đủ.”
Trang Thiển đứng thẳng người dậy, cằm hơi
nâng lên, mặt không một chút thay đổi nói.
Cách
đó không xa, mấy tên nam nhân bị trói tay thống khổ duy trì tư thế quỳ trên mặt
đất, nghe câu đó, trong mắt lập tức hiện lên tia phẫn nộ ngoan độc tính kế,
nhưng rất nhanh giấu đi.
Đỗ Bình không phục trừng mắt liếc hắn một cái: “Bọn hắn
nói là bị bức bách!”
“Đừng nháo.” Trịnh Vũ Văn kéo lại Đỗ Bình, chân thành
nhìn về phía Trang Thiển, “Đây là mạt thế, nhân loại chúng ta càng nên giúp đỡ
lẫn nhau, mà không phải là vứt bỏ đồng bạn.”
Nói xong, Trịnh Vũ Văn ngước hai mắt lên, y nhìn một vòng
lục địa bị phá hư đến tiêu điều, có chút bi thương, nhưng lập tức tỉnh lại đứng
lên, thanh âm cũng đề cao một chút, thật sự nói: “Chỉ cần con người đồng tâm
hiệp lực, nhất định có thể sống sót.”
Trang Thiển nhíu nhíu mi, con ngươi màu hổ phách chằm
chằm nhìn Trịnh Vũ Văn, môi mỏng khẽ câu lên một cái thật nhanh: “Ngươi lấy cái
gì bảo hộ bọn hắn, lại lấy cái gì bảo vệ mọi người.”
Lí Hâm cười giảng hòa:”
Nào nào, đừng có nghiêm túc như vậy, anh xem chúng ta một đường trong thành phố
trốn đến đây, mọi người đều tốt không phải sao? Nói sao thì còn có dị năng mà.”
Nói xong cô nâng tay lên, phía trên trổi nổi một cái quang cầu.
“Mới
có mấy người khác thường (ta nghĩ là dị năng) còn có thể, Lý Hâm
tiểu thư tính làm cho người bị nhiễm bệnh(ở đây ta nghĩ là bị tang
thi) lên làm vật hi sinh
sao?”
Đường
Duẫn Triết khó có được lúc không lộ ra khuôn mặt luôn tươi cười, biểu tình có
chút nghiêm túc.
“Mày là
tên đáng chết, tao nói cho mày biết, Trang Thiển, mày đừng có mà tự ý lên mặt,
hiện giờ mày đã không còn là tên đại thiếu gia có tiền có nhà nữa, của cải của
mày đều là đồ bỏ đi. ”. Đỗ Bình bất mãn hướng về phía Trang Thiển gào lên, gã trước
mạt thế vô cùng chán ghét những tên cao cao ra vẻ bề trên, bằng cái gì bọn họ
trời sinh liền vì một chút tiền trinh (theo như boo ca của ta
thì là vậy)
mà mỗi ngày đều bận rộn, còn Trang Thiển hắn lại cái gì cũng không làm mà có
thể được hết thảy? Những kẻ có tiền đều là những tên bại hoại cùng sâu bọ của
xã hội!
“Tóm
lại tôi không thừa nhận mấy người này làm đồng đội của chúng tôi.” Trang Thiển
căn bản là không liếc mắt nhìn Đỗ Bình một cái, mà là nhìn về phía Trịnh Vũ
Văn.
Trang
Thiển có thân hình thon dễ nhìn, bình thường đã hoàn hảo, chính là luôn có khí
chất lạnh lùng nghiêm túc, làm cho người ta không tự chủ được là tin phục hắn,
Nhưng là hiện tại nhiều hơn một hơi thở mang tia sát khí, Trịnh Vũ Văn nhất
thời không khỏi có chút lùi bước.
Trịnh
Vũ Văn hít một hơi, lo lắng nhìn những người được cứu mà nản lòng, ánh mắt dừng
lại ở sắc mặt ảm đạm của bọn họ: “Vậy cậu định làm gì với bọn họ đây.”
Trang
Thiển không nói gì, hắn trầm mặc nhìn nhà xưởng rách nát, giống như nhìn xuyên
qua bức tường thấy được sự vỡ nát của thế giới. Lúc này, nói cái gì cũng đều
không thích hợp…
Trịnh
Vũ Văn thấy hắn trầm mặc, giữ kiên định lập trường, nhìn về phía Trang Thiển
kiên nghị lạnh mặt nói: “Tôi sẽ không từ bỏ những người còn sống!”
Lý
Hâm cảm động nhìn Trịnh Vũ văn một cái, yên lặng cầm lấy tay y.
Trịnh
Vũ Văn không có quay đầu lại, chính là trên tay dùng sức nắm lại.
“Trịnh
phó đội trưởng, anh như vậy là không phân biệt tốt xấu, anh muốn cho mọi người
vì người xấu mà liều mạng sao?” Đường Duẫn Triết nhìn những người đang cảm động,
bọn hắn phải cứu chính là mấy cô gái đang quỳ gối, những tên này là tiểu nhân
tâm thuật bất chính vì muốn sống sót mà chà đạp bạn gái dưới chân! Có lẽ có
người là bị ép, bọn này chắc là không có năng lực làm được gì đâu? Vừa mới bọn
chúng còn mất đi ba gã đồng học…
“Tôi
nghĩ bọn họ không phải là người xấu, con người chẳng lẽ không có thời điểm bị
bức bách? Cậu chẳng lẽ không thể cho người khác cơ hội?” Trịnh Vũ Văn vẻ mặt có
chút nôn nóng , y rõ ràng không thể lý giải nổi sự lạnh lùng của Đường Duẫn
Triết.
Trang
Thiển nâng tay ấn trụ lại Đường Duẫn Triết chuẩn bị trả lời: “Tôi đề nghị cho
nhóm họ một ít thức ăn cùng vũ khí, sau đó để họ tự mình đi, chúng ta còn mang
theo nữ nhân, phải bảo vệ bạn gái cùng nam nhân bị thương.”
“Trang
Thiển, cậu là cho bọn hắn đi chịu chết!” Trịnh Vũ Văn có chút khó mà tin được
lui ra phía sau từng bước, rít gào lên; “Bọn họ là người thường! Cậu lúc trước
cũng là người thường, chẳng lẽ có dị năng là có thể mặc kệ người thường sống
chết ra sao?”
_
Ngươi có thể bảo hộ bọn họ cả đời không? Đây là mạt thế, chỉ có chính mình mới
có thể bảo vệ chính mình.
Trang
Thiển liếc nhìn Trịnh Vũ Văn một cái, cũng không đem ý nghĩa trong lời nói nói
ra miệng, Trịnh Vũ Văn chính là không có phát hiện, chỉ cần bản thân đề ra ý
kiến, hắn đều thích phản đối, ở trường học trước đều chính là như thế.
Ánh
mắt màu hổ phách của Trang Thiển sạch sẽ thuần túy, Trịnh Vũ Văn không biết như
thế nào có một tia nát tâm, y vẫn là không hiểu nổi hành vi của Trang Thiển, y
phẫn nộ nhìn Trang Thiển.
“Được
rồi, tôi phân nhóm trong đội ra, sự nhân từ của cậu sẽ hại chết người khác.”
Trang Thiển thản nhiên nói, hai mắt khẽ hạ xuống lông mi thon dài thẳng tắp che
đi suy nghĩ trong mắt.
“Cậu
sao có thể lạnh lùng như vậy!” Trịnh Vũ Văn phẫn nộ cùng không phục, y không
nguyện ý cùng Trang Thiển phân đội, y không thể không thừa nhận, Trang Thiển
đối với việc hành tẩu dã ngoại rất có kinh nghiệm, hơn nữa dọc đường đi trợ
giúp mọi người tránh né rất nhiều nguy hiểm. Nhưng … hắn sao có thể làm như
vậy? Không sao, không có Trang Thiển lãnh đạo, y cũng có thể lãnh đạo tất cả
mọi người sống sót, y nhất định sẽ sống sót!.
“
Được rồi, phân đội, tôi sẽ bảo hộ tất cả mọi người.”
Từ
lúc Trịnh Vũ Văn rít gào, mọi người liền vây lại đây, không ít người khiển
trách nhìn Trang Thiển, nhưng cũng có một ít người không đồng ý nhìn Trịnh Vũ
Văn sau đó khinh bỉ chán ghét nhìn về phía mấy tên nam nhân được
cứu đang khúm na khúm núm một chỗ.
“Tái
kiến.” Cùng nhau chạy từ trường học rồi mọi người tách ra.
“Trang
Thiển, chúng ta làm sao bây giờ?” Khuôn
mặt Đường Duẫn Triết lại khôi phục bộ dáng tươi cười.
“Chờ
một chút” Trang Thiển ở trên xe ấn ấn một cái nút, radio đột nhiên vang lên
thanh âm rè rè, cuối cùng quay về im lặng, tiếp theo, thanh âm của Lý Hâm
truyền đến.
Mọi
người trên xe đồng loạt quay lại nhìn về phía Trang Thiển.
Cả
nhóm đều đi xe jeep, phía sau còn đi theo hai xe, ba xe đều mở toang cửa, phía
nào có người nói chuyện những xe khác đều nghe thấy. Bọn hắn đi hướng Bắc, muốn
đi B thị, nơi đó có khu an toàn lớn nhất.
“Oa,
Trang đội trưởng, thật trâu a.”
“Là
Vô Gian Đạo! ”(cái này mọi người không biết cứ lên
bác gồ hỏi đi)
“Rõ ràng là 007.”(điệp viên 007???)
Mặt
khác, hai xe sau truyền đến tiếng than sợ hãi.
“Im
lặng, không nghe thấy radio à, ở trên xe của tôi.” Trang Thiển gợi lên một cái
mỉm cười.
Nghe
trộm đầu bên kia, thanh âm lo lắng của Lý Hâm truyền đến [Vũ Văn, chúng ta tách
ra có ổn không? Dù sao B thị cũng là một đại bản doanh]
[Đồng tiền dơ bẩn của nhà bọn họ giờ đã vô ích!] Đỗ Bình lơ đểnh.
Trịnh
Vũ Văn trầm mặc một hồi, mới mở miệng: [Em cho rằng tôi chưa từng nghĩ đến điều
đó sao? Trang Thiển rất lạnh lùng, đi theo hắn nói không chừng đến một ngày nào
đó sẽ bị vức bỏ chính là chúng ta. Tôi tuyệt đối không tán thành quan điểm của
hắn, tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai.]
[Tôi
tin tưởng anh.] Lý Hâm có chút ngượng ngùng, [Nha! Chúng ta tại sao lại đi Tây
Nam? B thị là căn cứ lớn không phải càng an toàn sao.]
[Ai]
Trịnh Vũ Văn có chút lo lắng, [Chúng ta đi C thị, tôi vừa rồi cảm thấy biên
giới phía bắc tựa hồ có cái gì, lúc trước có theo dõi nó, đột nhiên cảm thấy
thập phần nguy hiểm, liền chạy nhanh lui về đây. Yên tâm, C thị cũng có căn cứ,
vô luận ở nơi nào, mọi người chỉ cần cố gắng sống sót.]
[Haha,
bọn hắn không phải tiểu đội tinh anh sao? Vứt bỏ người thường, đi đối phó tang thi đi!] Đỗ Bình tựa hồ có
chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng
lúc này mọi người không kịp tức giận, họ kinh hoàng dừng xe, sợ hãi đề phòng.
“Mau
quay đầu xe!!!!” Đường Duẫn Triết đối xe jeep hô to.
Chương 2: Phản
bội
D thị và E thị là hai địa phương giao nhau, hơn 3 chiếc xe ở
trên đường cùng đám tang thi du đãng. Nhưng toàn bộ thành thị trên cả nước thậm
chí là cả địa cầu đều có khói lửa ô tô và tang thi du đãng, cho nên cũng ko có
ai để ý.
“Làm sao bây giờ, Vũ Văn, chúng ta bị bao vây rồi.”
Lý Hâm lo lắng vỗ một cái quang cầu ở trên người Trịnh Vũ
Văn, bổ sung lực lượng bị tiêu hao, bọn họ mang theo đồng học, bốn phía đều có
tiếng kêu thảm thiết vì bị tang thi bao phủ, còn có người mà bọn họ cứu, chỉ
còn lại có năm, trong đó có một cô gái xinh đẹp đầy tuyệt vọng.
Trịnh Vũ Văn nhíu mày, hỏa cầu một cái tiếp một cái hướng đầu
tang thi.Nói không chừng có lẽ y đã sai lầm, chính là y chấp nhất mang theo những
người trong nhà xưởng may mắn sống sót, còn cùng Trang Thiển phân đội. Nhớ đến
lời hứa mà hắn đã nói với Trang Thiển, y đã không bảo hộ được những người này,
thậm chí y còn chẳng bảo vệ được đội hữu của mình…
“Vũ Văn, anh đang suy nghĩ cái gì? Nếu là Trang Thiển hắn
đã sớm vứt bỏ những người thường kia! Này không phải là anh sai, mau ngẫm xem
làm sao để phá vòng vây….” Đỗ Bình khống chế một khối lớn đất quăng về hướng
tang thi, trong nháy mắt một tảng lớn như vậy đập vào mà tang thi vẫn còn quơ
tay chân, hiển nhiên chúng nó “còn sống”.
Trịnh Vũ Văn lắc lắc đầu, khiến cho mình tập trung lại tinh
thần, đúng vậy, có lẽ y làm không tốt, nhưng mà Trang Thiển lại càng không tốt,
ít nhất thì Trịnh Vũ văn y sẽ không vứt bỏ một sinh mệnh nào. Y đã nói qua với
những người sống sót, đây là việc y phải làm, y không có thời gian uể oải…
Mọi người rốt cuộc đào thoát vòng vây.
“A!” Tất cả mọi người quay đầu lại, Trịnh Vũ Văn thấy được
một mà không thể tin được.
Một người may mắn sống
sót được bọn họ cứu đang đẩy đồng học của mình về hướng tang thi, nháy mắt,
thân ảnh kêu thảm thiết của vị đồng học biến mất trong đàn tang thi rậm rạp, chỉ
có màu ở tay trên không trung quơ loạn hai cái rồi hạ xuống, sau đó bị một con
tang thi cắn tha về phía đàn.
Tiếng kêu thảm thiết nhanh chóng biến mất, để lại máu cùng
thanh âm xé nuốt của tang thi…
Còn hai người đã bắt cóc cô gái – Úc Mộng Dao. Những cô gái
bị bọn người hung tàn này chà đạp chỉ còn mình cô còn sống, cô đã giới thiệu với
Lý Hâm tên của mình. Sau đó liền trầm mặc chưa từng mở miệng thêm.
Hai người đó lui về phía sau, chú ý tới Trịnh Vũ Văn nhìn đến,
lập tức ngoan độc hô to: “Không được đến đây!! Mày không được tổn thương đến
người vô tội!”
Ánh mắt của cô gái như có như không mà nhìn chính mình, ánh
mắt đó, tựa như nói mình không biết lượng sức, giống như khẳng định mình là kẻ
vô năng.
Trịnh Vũ Văn phẫn nộ đến ánh mắt đều đỏ lên. Đáng chết! Những
người này vì sao phải làm như vậy, rõ ràng chính mình cứu bọn hắn, trợ giúp bọn
hắn chạy khỏi nơi nguy hiểm, còn mang theo họ đi cùng…
Trịnh Vũ Văn nhìn thấy hai người đó đã nuốn phát động ô tô,
những người bắt cóc khác thì kêu Úc Mộng Dao lên xe. Trịnh Vũ Văn cảm thấy có
cái gì ở trong đầu y nổ tung, sau đó chạy dọc theo tứ chi trăm hài, đốt đến làm
y đau đớn. Y giống như nhìn thấy ánh mắt màu hổ phách đầy bình tĩnh của Trang
Thiển mang theo cười nhạt, giống như không đem bất cứ vật gì để vào mắt; “Trịnh
Vũ Văn, cậu lấy cái gì bảo hộ bọn họ?”
“A!!!!!!” Không chút do dự cầm lấy thương mà Trang Thiển
cho y, Trịnh Vũ Văn đâm điên cuồng vào người ngồi đằng trước trong xe, là y
vong ân phụ nghĩa đem bằng hữu của mình đẩy vào bầy vuốt tang thi! Thẳng đến
trên xe truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lá chắn thủy tinh dính đầy một mảnh đỏ
tươi, Trịnh Vũ Văn mới thoát lực buông thương.
Y do dự một chút, ánh mắt nhìn Úc Mộng Dao, cô gái này còn
sống, thực đáng thương, cô ấy vô tội… Không được, đồng bạn của mình không thể mạo
hiểm được nữa! Trịnh Vũ Văn rất kiên định đối những người còn lại nói: “Chúng
ta đi!”
Rất nhanh hai xe liền bỏ đi, trên xe bỏ lại kia toàn mùi
máu tươi của người lái trước đó liền hấp dẫn tang thi chậm rãi hướng đến mỹ thực
đi tới.
Úc Mộng Dao trợn to mắt, nhìn thấy ô tô quyết tuyệt mà đi,
mà phía trước hai người kia đã sớm chết. Ngồi ở bên cạnh mình hai nam nhân
không ngừng run rẩy sợ hãi…. Rõ ràng nói sẽ bảo vệ mình, sẽ giúp mọi người cùng
nhau sống sót, vì cái gì lại vứt bỏ cô chứ?
Úc Mộng Dao nhanh chóng bắt lấy áo khoác mà Trang Thiển khoát
lên người mình lúc trước, đầu ngón tay trắng bệch không có chút máu. Lúc ấy thiếu
niên với đôi mắt trong suốt vì cô mà phủ thêm áo khoác, thời điểm không do dự
xoay người đi nói với cô rằng: “Tiểu thư xinh đẹp, chỉ có chính mình mới có thể
cứu mình.”
Cô dường như thấy được bạn trai của mình, lúc đám đại hán
cười gian đi về phía mình, hắn hai tay ôm đầu, ở bên không ngừng run rẩy. Sau
đêm đó, hắn lại quỳ gối bên người mình một lần lại một lần nhận sai, ngày hôm
sau, hắn chạy trốn….
A…a…
Lại bị vứt bỏ…
Theo trên hướng đường quốc lộ cao tốc, một số chiếc xe hào
hoa bên trong ngồi là Thư thị trưởng, bọn bảo tiêu cùng tình nhân đang hôn mê của
hắn. Mà phía sau một số xe cùng trốn tới đây, là lúc ở trên đường gặp nhau.
Hiện tại, phía sau bọn họ là vô tận tang thi.
Diệp Cảnh Trình hôn hôn cái trán Diệp Hi Văn con của anh, rồi
nhảy xuống xe: “Bảo bối, nhớ kỹ phải sống.”
Anh xuất ra một bức tường nước, ngăn trở tất cả tang thi,
hơn nữa dùng thủy tiễn bắn thủng những tang thi tới gần tường nước.
Thư thị trưởng nghĩ lại mà sợ hãi dùng tay lau lau mồ hôi
trên trán, ra lệnh bảo tiêu: “Mau nổ sung chiếc xe cuối cùng, tạo ra mùi máu
tươi!”
“Nhưng mà…” Quân nhân xuất ngũ bảo tiêu chần chờ.
“Đây là mệnh lệnh.” Thư thị thanh âm run rẩy gần như là
thét chói tai.
“Vâng.”
Diệp Cảnh Trình nghe được được âm thanh thống khổ quát tháo
cùng âm thanh xe ma sát.
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy những chiếc xe hào nhoáng dưới
ánh mặt trời ánh lên màu đen bóng rồi nhanh chóng biến mất trong làn khói.
Anh chậm rãi không thể tin quay đầu nhìn, nhìn đến chính đứa
con mình đang nằm ngửa ở trước chiếc xe ven đường, trên trán lỗ thủng như cái
sàn không ngừng chảy ra máu, người lái xe ngồi đằng trước còn giãy dụa, tay vẫn
tràn đầy máu tươi, phá cửa kính xe thoát thân, run rẩy, tựa hồ muốn bắt lấy cái
gì, lại tựa hồ hy vọng sẽ có người giữ chặt gã lại.
Diệp Cảnh Trình tựa hồ như bị rút hết tất cả khí lực, tường
nước trước mặt trong nháy mắt sụp đổ, hắn đờ đẫn để tang thi bao lấy chính
mình.
E thị
Mạnh Viễn đỡ lấy tay phải bị thương của mình, là do không cẩn
thận ở trên đường quẹt trúng, chỉ cần vài ngày là có thể hành động bình thường.
“Mạnh Viễn, tôi thấy được, cậu bị tang thi quơ trúng.” Người
bạn tốt lo lắng nhìn hắn, nói ra nội dung làm cho hắn không thể tin được, rõ
ràng mình vừa mới cứu cậu ta.
“Mạnh Nhị gia, lão đại đã chết, anh được lão trọng dụng như
vậy, liền đi bồi lão đi. ” Hắn nhìn thấy địch nhân của mình nở nụ cười, trong mắt
lóe ra tia khoái trá âm độc.
Mạnh Viễn nhìn về phía nữ nhân của mình, có lẽ hắn sẽ không
bảo vệ cô được nữa.
Nhưng xem ra vị mỹ nhân này hiểu lầm ánh mắt của hắn, cô ta
khiếp sợ lui từng bước, ánh mắt trốn tránh, sau đó lấy dung khí ôm lấy cánh tay
người bạn tốt của hắn: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã sớm ở bên nhau, chuẩn bị nói
cho anh, nào ngờ mạt thế đến….”
“Ha ha….” Mạnh Viễn lộ ra một cái cười tươi, gương mặt này ở
trong nhàn xưởng bỏ hoang âm u có chút quỷ dị, nếu không phải dị năng của hắn
đã sử dụng hết, hắn nhất định giết hết đám người này.
Bạn tốt của hắn tựa hồ có chút bất an, nhưng rất khôi phục
vẻ bi thương, đem nữ nhân của mình ôm vào ngực: “Mạnh Viễn, tôi sẽ chiếu cố Phi
Phi, cậu…”
Đối thủ của hắn tựa hồ mất kiên nhẫn, vung tay lên: “ Mau
đem hắn trói lại, khóa lại ở chỗ này.”
“Không cần giết cậu ấy! Liền như vậy trói lại thôi, cậu ấy
sẽ không cắn người khác…” Bạn tốt của hắn tâm thực là có chút không đành
lòng, tình nghĩa huynh đệ của gã khiến
cho mọi người cảm động, một ít đàn em đỏ hốc mắt.
“Hừ, tao sẽ không cùng một con quái vậy so đo.”
Địch nhân của hắn khó có được mà không dồn hắn vào chỗ chết,
mang theo tất cả đàn em bỏ đi.
Cả một nhà xưởng bỏ hoang chỉ còn lại duy nhất mình hắn,
cho hắn thật sự bị tang thi cắn, cấu hay cào thì đã đối hắn nhân từ, chính là
không có, liền nhốt hắn ở trong này, làm cho hắn chết cũng không thể phản kháng
được….
Miệng vết thương
trên tay phải của hắn lẳng lặng chảy máu, mùi máu tươi cứ tích lũy dần, như
đang truyền bá, kêu gọi, sau đó hắn nghe được bên ngoài nhà sưởng hơi thở trầm
trọng cùng thanh âm tê tê.
Tiếng hô, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần….
Đến đây! Mạnh Viễn
chậm rãi nhắm mắt lại…
“Thực
xin lỗi.” Trịnh Vũ Văn cúi người một cái chín mươi độ, tay trái y quấn một vòng
băng vải, bởi vì vừa rồi phẫn nộ mà quay hướng đấm vào tường.
Tất cả mọi người nhìn y, một cỗ hơi thở bi thương dần tán ra.
Lúc bọn y phân đội thì có năm xe, có hai mươi sáu người ,
hiện tại thì chỉ còn hai xe, chín người.
“Tôi sai lầm rồi.” Trịnh Vũ Văn như trước cúi đầu, cả người run nhè nhẹ, “ Tôi lựa chọn bảo vệ đồng đội và bạn của mình
trước, mọi người an toàn thì tôi sẽ buông bỏ những người khác. ”
Có người nhìn thấy Trịnh Vũ Văn lúc cúi đầu có
hai dòng nước rơi xuống, dừng trên mặt đất, rất nhanh lan ra, chỉ để lại hai
dấu vết nhợt nhạt nho nhỏ.
“Chúng tôi không trách anh.”
“Đây là lực chọn của chúng tôi.”
“Chúng ta làm sao biết được bọn hắn sẽ phẳn
bội chứ?”
…….
Mọi người sôi nổi ra vẻ tha thứ, chính là ai
có thể thấy được sự thiệt tình?
Chỉ là ba dị năng giả đứng chung một chỗ, chẳng
lẽ sẽ có người muốn rời bỏ mà đi sao ? Con người luôn yếu đuối, hơn nữa nói sao thì nghe vậy, rất
ít có người vì chính nghĩa hoặc sẽ kiên trì đứng ra phản bác tất cả mọi người, ở
những năm bình yên của thời kỳ hòa bình đã không, ở mạt thế luôn lấy sinh mạng
làm đầu thì cành không.
Trịnh Vũ Văn nâng đầu lên, hít một hơi: “Nếu có thể, tôi vẫn
sẽ tận lực cứu người! Dù sao ở mạt thế, mọi người cần giúp đỡ lẫn nhau.”
Vừa rồi mọi người đều cảm động tỏ ra tha thứ, chính là cái
dáng vẻ này của y, bọn họ mới lựa chọn đi theo người này, y là người kiên định,
chỉ có người như vậy mới có thể bảo vệ bọn họ rời đi, chỉ có người như vậy mới
không vứt bỏ bọn họ?
Trịnh Vũ Văn kiên định nắm chặt tay, quấn lại băng gạc che
đi vết máu: “Mọi người phải cùng nhau sống sót.”
Nam nhân ôn nhu, kiên nghi dưới trời chiều, sườn mặt nhiễm
thượng một chút áng nắng ấm áp, Lý Hâm có chút say mê.
Hai xe bắt đầu chạy theo hướng đường cao tốc, hướng về C thị,
chiều xuống, hai giọt lệ dần dần khô cạn, biến mất, không còn dấu vết.
…….
Cả nước, vô số xe chạy theo hướng các đại khu an toàn.
Vo số tiểu địa phương, tổ chức cho người sống dựng lên, kiến
lập cơ sở cho chính mình.
Vô số người tránh ở trong nhà, mọi cửa đóng chặt, sợ bị
phát hiện ra một chút âm thanh, tiếng nói.
Bản thân có một chút thức ăn, nước uống chờ cứu viện tới.
Vô số tang thi không mục đích du đãng, bọn nó một thân nồng
đậm thâm xanh, hai mắt vô thần, trên người lộ vẻ khô cạn máu cùng da thịt, có
chút tang thi đã muốn phân hủy, có một số tang thi trước khi chết có miệng vết
thương thì đang dần khép lại …..
………
Màn đêm dần dần buông xuống, không có thiên tai, không có
thời tiết biến dị, các nhà xưởng trên toàn thế giới đều ngưng hoạt động, màn
đêm lúc này phá lệ xinh đẹp….
Trên bầu trời màu đen tuyền, các vì tinh tú nho nhỏ lóe
sáng. Không có bảy vì tinh tú lớn tranh huy. Chúng nó càng thêm mê người. Giống
như vô số ánh sáng của trân châu ở đáy sông, lại giống như vụn nhỏ của thủy
tinh, xinh đẹp vũ mị, đáng tiếc là không người thưởng thức.
Vô luận như thế nào, ngày mai thái dương sẽ vẫn cứ dâng
lên.
Chương
3: Tình yêu
E thị
Một con tang thi cấu xé thân hình của dị năng giả, chậm rãi
tước đi máu thịt của hắn.
Con tang thi mặc một chiếc quần bò lưng thấp màu tối, trên
thân là chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chân mang đôi giầy da, đáng tiếc toàn bộ
đều thấm máu, nhìn không ra bộ dạng thực sự. Tang thi ăn thực chậm, tựa hồ so với
đàn tang thi nhiều hơn một tia tao nhã, nếu có người nhìn thấy, sẽ sợ hãi than,
con tang thi này động tác có chút tiêu chuẩn của lễ nghi lúc dùng cơm.
Tang thi cúi đầu, vươn tay ra, ngón tay thon dài tinh tế,
móng tay rất dài, làn da xanh trắng dính đầy máu đỏ tươi, chậm rãi chảy xuống
dưới, vô cùng yêu dị.
Tang thi từ trong đầu dị năng giả lấy ra một một khối tinh
thạch, màu trắng ngà, đầu tang thi khẽ nghiêng, đồ vật này ăn rất ngon, so với
những thức ăn khác đều ngon hơn.
Nó yên lặng cẩn thận ăn khối tinh hạch đó, sau đó chậm rãi
rời đi. Lúc sau, bên trong tòa nhà trào ra một lượng lớn tang thi, bắt đầu nhấm
nháp thức ăn là nửa người của dị năng giả kia trên mặt đất.
C thị, khu an toàn.
Trịnh Vũ Văn ra khỏi cửa, hít sâu một hơi. Hiện tại y đã là
dị năng giả cấp hai, ngày hôm qua mới mang theo tiểu đội đi làm nhiệm vụ, hôm
nay là cuối tuần bọn họ được nghỉ ngơi.
Y đến khu an toàn này đã được vài ngày, bọn họ thu nhận một
ít người cũng hy sinh một số người. Cuối cùng
cũng đến được khu an toàn, lúc đầu bọn y cùng nhau có bốn người, giờ chỉ
còn lại có ba.
Y dọc theo đường chậm rãi đi tới, đến trước bức tường thành
khu an toàn, nơi này có rất nhiều người đang công tác bên trong tường thành, một
lần lại một lần. Mỗi ngày lao động cũng chỉ có thể đổi lấy một khối bánh khô khốc
cùng một chén cháo tìm không ra đến một hạt gạo (ta thề là ta chém). Y hít một hơi, mạt thế quả nhiên là tàn phá con người,
người nơi này, có lẽ vào bốn tháng trước còn ở tại văn phòng hưởng thụ điều
hòa, hiện giờ lại ngay cả một nông dân canh điền cũng không bằng.
Đột nhiên phía trước truyền đến một trận xôn xao, y không
khỏi tò mò đi qua.
Y nhìn thấy một đứa nhỏ gầy gò vàng vọt được một cô gái chắn
ở phía sau, cô gái thì đang đối diện với một phụ nữ trung niên, Cô gái đưa lưng
về phía Trịnh Vũ Văn, y chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của cô.
Phụ nữ trung niên sắc mặt tiền tụy vàng vọt, không yên nhìn
cô gái, đôi mắt chứa sự hung ác, la hét: “Nó là con tao, làm việc để sống sót
thì đã sao ?”
Thấy được cô ta lúc trước sống không tồi, từ mái tóc khô
vàng hỗn độn có thể thấy được bóng dáng của người tri thức, tuy đã qua không ít
ngày sống sót, cũng không hủy diệt hết được bóng dáng trong quá khứ, phỏng chừng
trước kia là một nhân viên thanh nhàn làm trong văn phòng.
Cô gái đĩnh đạc đối mặt, thanh âm thanh thúy động lòng người,
rõ ràng mềm mại lại ẩn chứa sự kiên cường: “Nó mới có năm tuổi! Chị muốn hại chết
nó à.”
Nháo một hồi, Trịnh Vũ Văn đã hiểu hết tình huống, kia là
người mẹ mang theo đứa con đến tường thành làm công nhân, thằng bé khóc không
chịu, người phụ nữ tát nó một bạt tai, đứa nhỏ đành phải uất ức làm việc. Cô
gái không đành lòng nhìn đứa nhỏ như vậy bị ép buộc, ngăn cảm người phụ nữ.
Cô gái dáng người không tính là cao,
nhưng cũng không thấp. Hình dáng khá tốt, mái tóc mềm mại được thả xuống trên lưng , dưới ánh mặt trời thản nhiên nhiễm thượng
một chút màu vàng. Trịnh Vũ Văn không khỏi muốn nhìn xem cô gái thiện lương này
rốt cuộc là bộ dạng thế nào, có lẽ cô ấy có một khuôn mặt thiên sứ.
Y liền đi lên: “Vị a di này, chị sao lại đi ép
buộc một đứa bé còn nhỏ như vậy?”
Cô gái kinh ngạc quay đầu, một nam tử đi lên
đứng phía sau cô, y thực trẻ tuổi, lại cao lớn, khuôn mặt anh tuấn chính trực
tràn ngập đồng tình nhìn đứa nhỏ, làm cô không khỏi sinh ra một tia hảo cảm với
y.
Người phụ nữ trung niên rốt cuộc không duy trì
được khuôn mặt hung hãn, hiện lên vẻ bi phẫn, vội vàng khóc lớn lên: “Cô nghĩ
rằng tôi muốn như vậy sao? Cô thì biết cái gì, ông bà nội của nó đã già cần
người chăm, ba của đứa nhỏ vì cứu tôi mà bị đứt một chân, anh của nó bây giờ
mất tích không rõ, cả nhà tôi chỉ hai chúng tôi có thể làm việc, một cáu bánh
cũng phải cắt thành ba phần mới đủ! Cô nghĩ rằng tôi muốn ép buộc nó sao, nó là
tâm can của tôi, lúc trước có cái gì cũng không để cho nó làm, nó muốn gì tôi
đều cho nó, cô nghĩ tôi để nó làm việc mà không đau lòng sao? A?! Chính là nếu
không làm chỉ có đói chết!!!!.....”
Người phụ nữ khóc đến thương tâm, cuối cùng
đứa nhỏ cũng khóc lên, ôm cô ta không ngường kêu: “Mẹ, mẹ.”
“Thực xin lỗi, A di … Tôi…tôi không biết.” Cô
gái áy náy, vỗ vai người phụ nữ, một giọt nước mắt trong suốt theo hốc mắt của
cô chảy xuống.
“Đừng khóc.” Trịnh Vũ Văn cúi đầu, lấy ra tất
cả lương phiếu trên người y, những đồ vật bị đào thải ở quá khứ ở khu an toàn
trở thành thứ lưu thông duy nhất, “A di, này đều cho ngươi, có thể ăn được khá
lâu.”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, liên tục cảm
tạ hắn, tiếp nhận lương phiếu. Ở mạt thế, cốt khí (sĩ
diện, nhưng để theo qt hay hơn)
còn không bằng một chén nước cháo.
“Tôi gọi Thư Vũ Vi.” Cô gái bối rối, lui bước,
hốc mắt còn chút phiếm hồng, nhưng khi khóc xong mắt cô càng thêm sáng ngời, vô
cùng đáng yêu.
“Tôi là Trịnh Vũ Văn.” Trịnh Vũ Văn cười nói,
thập phần ôn hòa. Y thật lâu cũng chưa gặp qua người vừa giàu có vừa có tinh thần phấn
chấn ,hoạt bát như vậy, kỳ thật cũng không có bao lâu, mạt thế chỉ mới
bốn tháng nhưng y cảm thấy tựa hồ đã qua một thế kỷ.
Mỗi ngày, y đều nhìn thấy đám nữ nhân tóc tai
hỗn loạn, trên mặt bẩn hề hề, vẻ mỏi mệt cùng tuyệt vọng, nhưng lại giống như có điều
gì đó thúc giục họ chống đỡ để mà sống sót, chết lặng mà sống sót . Y chỉ là đồng tình những người này, cũng
không tình nguyện nhìn, y nghĩ tuy là mạt thế, nhưng chỉ cần mọi người cùng
nhau cố gắng, luôn có hy vọng. Tuy nhiên, những người này làm cho y cảm thấy vô
cùng thất vọng.
“A, tôi từng nghe tới anh.”
Thư Vũ Vi lộ ra một cái tươi cười, giống như ánh nắng sáng lạn mặt trời, “Anh
là tiểu đội đội trưởng của Liệt Diễm.”
Liệt Diễm là tiểu đội do
Trịnh Vũ Văn làm đội trưởng, khu an toàn cổ vũ những người sống sót tự thành
lập tiểu đội, sau khi đăng ký, có thể nhận nhiệm vụ để đổi lấy vật tư – tỷ như
phiếu ăn.
Trịnh Vũ Văn đối cô gái lộ
ra một nụ cười thoải mái tươi sáng như ánh mắt trời, hắn kiên định nhìn về phía
trước: “Này thì tính gì chứ, tôi là muốn giết thêm nhiều tang thi. Tôi tin
tưởng, chỉ cần mọi người đoàn kết đứng lên, trợ giúp nhau, nhất liền có thể
sống sót! ” (ta thấy ý tưởng cao cả thật, ed cái câu này đến quen lun)
Thư Vũ Vi như bị định trụ,
lúc người trước mắt nói ra những lời đó xung quanh như có một vòng ánh sáng,
tựa như – cứu thế chủ.
Cô cười cười, sao mình có
thể nghĩ như vậy. Cô đi một vòng rồi dừng bên phải Trịnh Vũ Văn: “Anh là một
người tốt, tôi tin tưởng anh.”
Khi Thư Vũ Vi di chuyển,
mái tóc đen dài lướt thành vòng cung xinh đẹp, tỏa ra một mùi hương thơm, làm
cho Trịnh Vũ Văn có chút say mê, y nghiêng đầu, cô gái ngẩng đầu nhìn, ánh mắt
cô trong suốt sạch sẽ, trên mặt vẫn mang theo tươi cười đầy hy vọng, làm y
không khỏi đắc ý, mặt có chút đỏ lên.
Thư Vũ Vi cũng không có
phát hiện Trịnh Vũ Văn khác thường, cô cũng nhìn về phương hướng mà Trịnh Vũ
Văn nhìn vừa rồi: “Tôi cũng tin mỗi ngày sẽ dần tốt lên, tất cả mọi người đều
sống sót. ”
Thanh âm của cô vẫn lương
thiện dễ nghe như vậy, giống như lúc cô lấy dũng khí bảo vệ đứa nhỏ, vô cùng
kiên cường. Trịnh Vũ Văn nhìn bóng dáng cô gái đến ngây dại.
Thư Vũ Vi cảm nhận người
bên cạnh ngừng cước bộ, không khỏi kỳ lạ nhìn lại Trịnh Vũ Văn, thấy y đang vô
cùng chăm chú nhìn mình, mặt cô đỏ lên, , đánh y một cái: “Không nên nhìn thục nữ ngẩn người, làm tôi còn cho rằng anh là
người tốt.”
“A, Vậy thân sĩ đáng thương
tôi đây xin Vũ Vi tiểu thư tha thứ cho. ”
“Đáng ghét.”
Người phụ nữ trung niên sắc
mặt khô vàng dắt theo đứa nhỏ gầy yếu cẩn thận đi nhanh về nhà, thỉnh thoảng
nhìn bốn phía xung quanh, cứ như có gì đó đang theo dõi cô ta.
“Không cần nhìn, mụ già,
tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi nháo lớn một trận xong còn được một đống
ưu đãi, có phải hay không nên phân chia một chút cho người khác, gia cũng đã
lâu chưa được bữa ăn cơm no.”
Đột nhiên, hơn mười thanh
niên lưu manh đi ra, tên cầm đầu ngậm một điếu thuốc ,
, rất kiêu ngạo mà nhả ra một làn khói mù,
những
người khác hâm mộ nhìn hắn, mạt thế mà có được một điếu thuốc cũng đã là rất khó
rồi.
Người phụ nữ ôm đứa nhỏ:
“Gia, cầu ngài, nhà ta mọi người sẽ đói chết, cầu ngài.”
“Thiết, không biết tốt xấu,
đánh cho tao.”
Ra lệnh một tiếng, cả đám
vây quanh người phụ nữ quyền đấm cước đá, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha.
“Mẹ, mẹ! Mẹ, mẹ ơi!....”
Nghe được đứa con khóc lên,
người phụ nữ thét lên chói tai, chị quỳ trên mặt đất, chật vật không chịu nổi,
người đầy tro bụi làm cho bộ quần áo rách nát càng như một khối vải nát: “Tôi
cho ngài, đều cho ngài! Gia, ngài tha cho đứa nhỏ!”
Thanh âm của chị lớn như
vậy nhưng chung quanh đều yên lặng, không ai đến giúp chị , xa xa chỉ có người
đang phun một ngụm nước bọt trên mặt đất: “Xui xẻo! Bị người hưởng trước.”
Người phụ nữ run run rẩy
rẩy lấy ra một sấp lương phiếu trong lòng ngực, khóc quỳ trên mặt đất dập đầu:
“Gia, xin cho ta lưu lại một phần, người trong nhà tôi lâu rồi không ăn cơm.”
Tên đầu lĩnh ném điếu thuốc xuống đất, tay tiếp lấy lương phiếu: “Nhìn mày thức thời , tao sẽ không đánh
con mày, bất quá phải trừng phạt mày vừa rồi không nghe lời của gia, Tiểu
Hoàng, phạt ả bốn cái tát.”
Lập tức có người tiến lên
cho người phụ nữ bốn cái tát thật mạnh, khuôn mặt vàng vọt hiện lên chút huyết
sắc, đáng tiếc, chỉ đầy là dấu tát của bàn tay to lớn.
Nữ nhân mang ơn đi trên mặt đất nói lời cảm tạ, hèn mọn mà
ôm đứa nhỏ, nước mắt chảy từ hốc mắt sung đỏ, đem tro bụi biến thành màu bùn.
“Đi thôi, chúng ta đi
ăn cơm, con gái của Thư thì trưởng thật đúng là một con ngốc.” Đầu
lĩnh xòe lương phiếu ra đếm.
“Bất quá nhỏ đó nhìn cũng ngon”.(ta chém)
“Nếu không vì cha cô ta,
chúng ta sớm hay muộn cũng nếm thử tư vị của cô ả, vừa thấy chính là rất hảo
ngoạn.”
“Thiết, thằng dị năng giả
kia chính là vận khí tốt, nhìn thì cũng không thông minh gì.”
“Rõ như ban ngày, không
phải quang minh chính đại dâng lương phiếu cho chúng ta sao? Haha.”
………
Một đám cười đi xa, người
phụ nữ lung tung lau khô nước mắt, vài vết bẩn đen dính ở trên mặt. Chị cẩn
thận nhặt lương phiếu từ mặt đất lên, như nhặt bảo vật trân quý, sau đó ôm chặt
đứa con, tập tễnh hướng nhà mình mà đi, ánh mắt chị hỗn loạn sự u ám, tựa như
một người già. Có ai biết, trong quá khứ chị là một nhân viên công vụ, vẫn còn
chưa đến bốn mươi?
“Thư thị trưởng, mời ngài
dùng cơm.” Có người cung kính đem đồ ăn đặt trước mặt Thư thị trưởng, hắn đã
sớm không phải thị trưởng, nhưng lại thích người khác gọi mình như vậy. Nhạc
phụ hắn ở quân khu có thực quyền, chỉ cần hắn ngoan ngoãn không gây sự, chỉ
bằng lão già đó đối cháu gái mình sủng ái, hắn hoàn toàn có thể vô ưu vô lo.
Còn con gái của lão ta đã biến thành tang thi, vì không để lão nhớ thương con,
hắn chỉ sợ trong một đoạn thời gian không thể gần nữ sắc.
Trước mắt là một chén cơm
trắng, mấy khối thịt kho tàu, bánh màu thầu cùng một ít rau trộn, ở tận thế đã là xa xỉ.
“Ba ba!” Thư Vũ Vi vui vẻ
vào nhà, trên mặt mang theo một tia ửng đỏ.
Thư thị trưởng khó được lộ
ra một nụ cười thật tình: “Vi Vi, gặp chuyện tốt gì à?”
“Ba ba, ta có người mình thích rồi!”
“Ba ba, ta có người mình thích rồi!”
…………
Ban đêm, người phụ nữ cẩn
thận mát xa chân cho chồng, tuy đã bị cắt, nhưng cũng may không teo cơ, bằng không
sẽ phân hủy.
“Sáng nay rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, ba mẹ đã ngủ, em nói cho anh biết đi.” Nam nhân đau lòng nhìn vợ
mình, năm tháng trước cô ấy còn vì một bộ áo ba ngàn cùng mình cãi nhau, hiện
tại lại như già đi hai mươi tuổi.
Người phụ nữ cẩn thận nhìn
bốn phía, đứa con đã ngủ, hai người già cũng đã lớn tuổi, đây là một phòng ở
rất nhỏ, lại chứa năm người, ngay cả nơi đặt chân còn không có. Trong phòng
cũng không có đèn, chỉ có ánh trăng. Chị trộm sờ sờ trong quần lấy ra tấm vé
ăn, đây là chị đã giấu đi, chỉ còn một ít, nếu còn quá nhiều một lần không dùng
hết nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nam nhân trung niên sửng
sốt một chút, tựa hồ như hiểu ra, đưa tay vuốt ve khuôn mặt sung đỏ của nữ
nhân, cẩn thận như đối đãi một thứ đồ sứ dễ vỡ, không chút để ý đến sắc mặt
khôn vàng cùng ánh mắt ảm đạm của chị, tựa như chị vẫn là người phụ nữ được bảo
dưỡng tốt: “Ai, khổ cho em, nếu chân của anh không…”
“Nói bậy, nếu không em đã
sớm chết.” Người phụ nữ trừng mắt nhìn nam nhân một cái, cúi đầu tiếp tục mát
xa cho chồng, bất quá khuôn mặt đo đỏ dường như tốt hơn rất nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét