Chương
54: Tiêu diệt
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, mọi người
chỉnh lý lại rồi đi vào mật đạo trong núi. Lúc tiến vào thông đạo, Trương Mộ Vũ
đang chui rúc trong chăn, ngủ say sưa. Nhưng rất nhanh, cảm giác có tiếng bước
chân cùng bị nhìn chăm chú làm nhóc mạnh mẽ mở mắt bật người dậy, cảnh giác
nhìn xung quanh.
Trang Thiển chú ý thấy đồng tử của nhóc con
hơi co rút lại, thấy rõ là ai thì mới nhẹ nhõm xuống. Trương Mộ Vũ xoa xoa hốc
mắt, ngày hôm qua khóc nhiều, cũng mới ngủ được một chút thôi, mắt nhóc có hơi
sưng sưng. Nhóc nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc quần áo của mình, bên kia, bọn
Trang Thiển đã ngồi vòng quanh cái bàn trà.
Trương Mộ Vũ đứng cạnh bàn, bảo trì khoảng
cách ba bước, trong sự huy vọng mang theo một tia thận trọng: “Tôi nghĩ hôm nay
mấy người sẽ không đến chứ.”
Trang Thiển buông chén trà trong tay: “Bọn
anh muốn làm nhanh rồi đi.”
Rất nhanh, mọi người đứng ở mật thất sau từ
đường, Mạnh Viễn thông qua mật thất quan sát bên ngoài: “Chậc, thứ này so với
kính viễn vọng còn tốt hơn nhiều nha, hoàn toàn không phù hợp với nguyên lý
quang học gì hết.”
Trương Mộ Vũ hơi khẩn trương, nhóc không ngờ
rằng mọi chuyện đến nhanh như vậy thế nên thấy có chút không chân thật: “Ngọc
bội cứ sáu tiếng thì sáng một lần, mỗi ngày bốn lần, đều rất đúng giờ. Bọn họ
sẽ không tha cho người dám đến gần từ đường đâu.”
“Khó trách từ đường cách chân núi gần như
vậy, mà quốc lộ lại được xây ngay giữa sườn núi, phỏng chừng đám tang thi có
cảm giác nguy cơ đây mà. Dù sao bọn chúng còn chẳng có trí tuệ, chỉ theo bản
năng bảo vệ bảo vật.” Diệp Cảnh Trình nhìn đồng hồ, “Trùng hợp, sắp đến tiếng
thứ sáu rồi, chúng ta khiến hào quang tắt đi hả?”
“Không bằng để ánh sáng tán đi thì sắp xếp
cho ổn định.” Cố Thần trầm ngâm, “Nháy mắt khi ánh sáng tắt thì đám tang thi sẽ
ngưng động trong chốc lát.”
Úc Mộng Dao từ túi trữ vật lấy ra bảo vật
truyền thừa của cô, cái đao thật lớn trong không trung phát ra tiếng ngâm khe
khẽ, tựa như ai oán với chủ nhân vì đã lơ là nó. “Nhanh lên thôi, chúng ta chỉ
có khoảng mười phút.” Úc Mộng Dao quấn tóc lại, nở một nụ cười đầy tự tin.
“Đi nào.”
Cửa đá bị đẩy ra, đi vào căn phòng đặt đồ thờ
cúng, mọi người bắt đầu sắp xếp, tiếp đó thì đợi thời gian trôi.
Đing…
Đồng hồ trên tay Trang Thiển rung nhẹ lên,
đến rồi!
Hai khối ngọc bội dần phát ra ánh sáng nhè
nhẹ, tang thi bậc một trong phòng cũng dần xôn xao, bắt đầu muốn tiếp cận bàn
thờ.
Chính là lúc này! Trang Thiển đưa tay phải
ra, quơ mạnh trong không trung, người cũng nhanh chóng bật khỏi vị trí trước
đó.
Oanh….
Đại
đao của Úc Mộng Dao chém văng hai con tang thi bậc một ra ngoài, hai con tang
thi khác gào rống phẫn nộ tiến hai bước về phía cô, nhưng lại do dự xoay quanh
tại chỗ hai vòng, lần nữa lui sát về phía bàn thờ. Tuy nhiên công kích của Úc
Mộng Dao vẫn cứ theo sát, hai tang thi không thể không tránh đi, hơn nữa còn
phản kích, dần dà, tang thi phẫn nộ hoàn toàn bỏ qua ngọc bội đang tỏa ra hào
quang, bắt đầu truy đuổi thức ăn cũng hấp dẫn như vậy. Dọc theo đường đi, Úc
Mộng Dao lại trêu chọc thêm đám tang thi bên ngoài, vì thế bốn con tang thi bậc
một căm phẫn rít gào, đi theo cô ra chỗ thiền điện.
Đồng thời, Mạnh Viễn cũng dùng roi dài quấn
quanh bằng ngọn lửa yêu dị, cũng dụ năm con tang thi bên ngoài, đi theo một
hướng khác.
Hơn mười con tang thi khác vây quanh bàn thờ
cũng dần xào xáo lên, bọn nó cảm thấy hơi thở đột nhiên toát ra trong từ đường.
Trang Thiển cùng Cố Thần nhìn nhau, đối với đám tang thi đó phát động tấn công.
Càng gần tới bàn thờ thì tang thi càng khó giải quyết, Úc Mộng Dao và Mạnh Viễn
dẫn đi đều là tang thi cấp một vừa mới thăng cấp không bao lâu, còn đám lưu lại
cũng đủ khiến mọi người ăn khổ rồi. Bất quá từ khi nhóm cậu bắt đầu mạt thế đến
giờ, đây là lần đầu tiên gặp được khiêu chiến chân chính, cho nên mỗi người đều
chuyên tâm tập trung ý chí, thậm chí còn có hưng phấn dạt dào.
Trang Thiển với Cố Thần đột nhiên áp sát gần
vào chỗ tang thi, thủy lao thật lớn dưới sự khống chế của Trang Thiển dần hình
thành, trước khi bọn tang thi phản ứng thì liền bao vây chúng. Cố Thần cũng đưa
tay ra, một đạo lôi điện màu tím với ánh sáng chói mắt chia làm mấy nhánh hướng
thủy lao xông đến, nước dẫn điện, nháy mắt thủy lao đã tràn ngập tia chớp cứ va
chạm nhau không ngừng, hào quang màu trắng chiếu rọi sảnh chính từ đường, ngay
cả ánh sáng của ngọc bội phát ra cũng không chói mắt bằng.
Những tang thi khác cũng phản ứng rồi bắt đầu
công kích, Cố Thần nhảy sang phía bên cạnh, tránh khỏi móng vuốt của một con
tang thi, lôi điện trong tay dần tan đi. Trang Thiển hướng ánh sáng thủy lao
tiến gần một chút, vừa vặn né tránh tấn công của tang thi: “Ngưng.”
Thủy lao răng rắc kết thành một khối băng, công
kích của lôi điện khiến tang thi chỉ còn nửa cái mạng đều bị đông cứng lại.
Trang Thiển ngã ra, dùng một tay chống, rồi nhảy về phía sau, thoát được hai ba
lần công kích: “Bạo.”
Băng trong chớp mắt nổ tung, từng mảnh băng
nhỏ văng ra tứ phía, mang theo một từng luồng lạnh căm, vừa vặn đánh trúng hai
con tang thi có ý định tới gần tấn công Trang Thiển, làm cho bọn nó lui về sau
từng bước. Trang Thiển lật tay, trong tay xuất hiện một khối linh thạch, tuy
nguyên lực và ma lực trong không khí thập phần sung túc, nhưng vẫn không bằng
linh thạch, cậu một bên hấp thu linh lực, một bên tiếp tục mặc niệm phát thuật.
Đồng thời tang thi cũng bị một đống mảng băng vỡ vụn ra bao vây khắp các ngõ
ngách, dưới phát thuật của Trang Thiển, băng bốn phía biến thành sương mù chung
quanh Trang Thiển, hành động của tang thi cũng trì hoãn đôi chút.
Ngay từ đầu, Trang Thiển cùng Cố Thần liên
hợp xử lý hai con tang thi, hiện tại thì trước mặt Trang Thiển đang có sáu con
vây công, Cố Thần thì năm con, bắt đầu hỗn chiến.
Trang Thiển lui về sau, hai con tang thì liền
giáp mặt tấn công, bản năng chiến đấu khiến bọn nó hơi hoãn tốc độ, lực đạo
cũng rủ nhỏ bớt, chuẩn bị tiến hành công kích. Nhưng trong khoảng thời gian hai
con tang thi vì chuẩn bị tấn công mà trở nên thong thả, Diệp Cảnh Trình đột
ngột xuất hiện bên cạnh một con, dao găm lóe ra tia sáng vẽ một đường cong màu
bạc, đầu tang thi liền rời về trước, thân ảnh Diệp Cảnh Trình liền biến mất
tăm. Một con tang thi khác bởi vì chướng ngại bỗng dưng biến mất, theo quán
tính thêm mấy bước, một mũi tên năng lượng màu xanh bay đến theo đường xoắn ốc
xuyên qua đầu nó.
Vốn áp lực có hơi lớn giờ Trang Thiển nhẹ
nhõm thở phào một hơi, bất quá cậu biết, công kích như thế, Đường Duẫn Triết
chỉ có thể bắn ra hai lần thì sẽ khô kiệt, mà linh lực của Diệp Cảnh Trình cũng
không thể tốc độ cao vậy mãi, cho nên cuối cùng vẫn là phải dựa vô bản thân
thôi.
….
Sau một hồi, Trang Thiển dần lùi về sau, né
khỏi sự tấn công của tang thi đang kêu gào.
“Hộc …hộc…” Cậu nhỏ thanh suyễn khí, linh
thạch trong tay lại thu về, cậu đã không thể phân tâm hấp thu năng lượng nữa,
mà nguyên lực trong người cũng không còn nhiều. Cách đó, Cố Thần đang cùng một
con tang thi hỗn chiến, Diệp Cảnh Trình, Đường Duẫn Triết còn có Diệp Hi Văn đã
sớm kiệt sức, không thể trợ giúp.
Trước mắt là một con tang thi mất một cánh
tay, so với trước nó càng thêm hưng phấn rống riết, ánh mắt của của nó đã không
còn vô hồn nữa, thậm chí dần biến thành màu đỏ sậm, điều này chứng minh nó đã
cách cấp hai chỉ còn một bước, vừa nãy nó đã khống chế hai con tang thi cấp một
phối hợp cùng khiến Trang Thiển ăn mệt không ít.
Trang Thiển lại vận chuyển nguyên lực, hai
quả cầu lửa bùng lên trong lòng bàn tay, cậu không ngừng nén lại, hơn nữa đem
nguyên lực chuyển hóa thuộc tính mộc đưa vào trong hỏa cầu, màu sắc hỏa cầu
càng lúc càng nóng bỏng, đốm lửa phừng lên, mang theo hơi thở nóng rực. Phảng
phất như cảm nhận được nguy hiểm, tang thi giật lui về sau, gầm nhẹ cảnh giác
nhìn người trước mặt.
Qủa cầu lửa trong tay Trang Thiển chợt bị ném
mạnh về phía tang thi, tang thi nhang nhẹn nhảy tránh công kích, nhưng lại bị
một hỏa cầu khác văng trúng bụng, “Gào!!!!” Nó thét rống, không để ý cơ thể vặn
vẹo mà nhào về chỗ Trang Thiển. Trang Thiển thở hổn hển nhìn nó, còn chưa xong
đâu! Hỏa cầu vừa bị tang thi né được đột ngột quay lại, dưới sự khống chế của
Trang Thiển đánh úp về hướng tang thi. Tang thi tru lên, lại ráng né đầu đi,
sau đó cả người nện trên mặt đất, làm văng một lượng lớn đá vụn….
Tang thi nằm dưới đất khẽ nhúc nhích, nó
không biết đau, nhưng tứ chi xương cốt cùng thịt đều nát vỡ không đủ để chống
đỡ giúp nó hành động. Nó không cam lòng gào rít, ánh mắt đỏ sậm càng lúc càng
sáng, sự vô hồn cũng dần tán đi….
“Gào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tang thi đột nhiên
bật dậy, thịt thối trên người như có sinh mạng dần mấp máy, bắt đầu sinh sôi,
chữa trị…. Xương cốt vỡ vụn của nó dưới mắt thường có thể thấy được đang dần
liền nhau, bị thịt lúc nhúc che lại, cơ thể của nó bắt đầu chuyển sang làn da
màu đen….
Tiến hóa! Trang Thiển nheo nheo đôi mắt màu
hổ phách.
Tang thi thống khổ ngửa mặt lên trời thét
dài, vốn tang thi bình thường bên ngoài không ngừng xao động lại như gặp phải
thứ khiến chúng sợ hãi thối lui không ít, nhưng lực hấp dẫn trong từ đường vẫn
rất thu hút làm chúng nó bồi hồi không chịu rời đi quá xa.
Không để ý thân thể vẫn còn đang chữa trị,
tang thi bật người, hướng Trang Thiển đánh tới….
Cơ hồ là đồng thời cùng phát sinh với động
tác này, một quả cầu năng lượng ám hệ màu đen sẫm cùng một quả cầu ánh sáng
khác mang năng lượng quang hệ đột ngột được ném tới, hơn nữa hai quả cầu còn
dính vào nhau.
Òanh….
Năng lượng kịch liệt va chạm nhấc lên một
trận gió lốc, làm cho Trang Thiển không thể không lui một bước nhỏ.
Xa xa, tang thi lại bằm trơ trên mặt đất, trở
nên dập nát kinh khủng, tốc độ chữa trị dần thong thả lại hoàn toàn không thể
cứu vớt được miệng vết thương của nó nữa. Trang Thiển vận chuyển một tia nguyên
lực cuối cùng trong thân thể, băng nhận cứng rắn đâm sâu vào đầu tang thi, ánh
mắt đỏ sậm của nó lại ảm đạm xuống.
“Hô….” Trang Thiển hít sâu một hơi, nhìn về
phía Cố Thần, nhận ra đối thủ của Cố Thần vì tang thi tiến hóa nên bị ảnh
hưởng, Cố Thần đã vững vàng chiếm thượng phong, lập tức sẽ thắng lợi. Trang
Thiển dời ánh mắt, nhìn về phía Trương Mộ Vũ ở cửa đang thở hồng hộc.
Đứa nhỏ chống đầu gối, há mồm to hít thở,
khuôn mặt gầy nhỏ có chút tái nhợt, công kích khi nãy cậu nhóc đã dùng toàn bộ
lực lượng. Lúc trước Trang Thiển luôn cảm thấy ánh mắt nhóc rất dễ nhìn, vừa
to, đồng tử lại đen tuyền, hiện tại ánh mắt đẹp đẽ đó lại lóe lên ánh sáng kiên
định, nhìn thấy tầm mắt của Trang Thiển, trong mắt xẹt qua một tia chờ mong và
không tự nhiên.
“Cảm ơn.” Trang Thiển mỉm cười nhìn nhóc con,
tuy cậu vốn đã chuẩn bị tốt sát chiêu, trên người có mang theo ngọc bội phòng
ngự, dầu gì thì cũng có Mặc Huyền, nhưng cậu lại không nói ra, chỉ cười ôn hòa
nhìn cậu nhóc, “Nhóc đã cố gắng.”
Cửa phía sau cậu nhóc bị mở ra, Diệp Hi Văn
có chút kiệt sức dựa vào Diệp Cảnh Trình bước ra, trong tay họ đều cầm linh
thạch, đang khôi phục.
“Giải quyết xong?” Sảnh chính hợp với cửa
thiền điện, Úc Mộng Dao đỡ Mạnh Viễn đi vào.
Trang Thiển nhướn mi tỏ vẻ hỏi với Mạnh Viễn.
Mạnh Viễn nhìn cậu nở nụ cười vô lại: “Vận
khí không tốt, bên ngoài có một con đột nhiên tiến hóa vọt đến.”
Lúc này, Cố Thần cũng giải quyết xong tang
thi, bắt đầu thu thập tinh hạch trên mặt đất, những người khác cũng nhanh chóng
hỗ trợ.
Thu thập xong, Trang Thiển nhìn khuôn mặt
Trương Mộ Vũ vẫn còn tái nhợt, phát hiện nhóc đang lườm Diệp Hi Văn, ánh mắt ngang
bướng còn mang theo chút không phục. Trang Thiển hơi khó hiểu, nhìn thằng bé
nói: “Nhanh lên nào, tang thi sắp vào rồi.”
Ngoài từ đường, đám tang thi bình thường đang
xôn xao, bắt đầu tới gần từ đường.
Tay Trương Mộ Vũ hơi run run, nhóc mím môi,
bắt lấy hai khối ngọc bội, hoàn toàn không có gì cản trở. Ngọc bội vào tay lạnh
lẽo, lại khiến tâm nhóc run lên, làm cho hốc mắt cũng nóng dần. Trương Mộ Vũ đi
theo đại đội hướng phía sau căn phòng của từ đường mà đi, trong tay gắt gao nắm
chắt ngọc bội, nhóc cũng không biết nói rõ tâm tình của mình hiện tại là gì,
lúc trước, lấy được di vật của cha mẹ là toàn bộ mục đích của nhóc, nhóc dùng
tầng tầng lớp lớp vỏ ngoài bao bọc sự yếu kém của mình, thậm chí có đôi khi bản
thân mình không lấy thứ này lại được. Nhưng mà bây giờ, ngọc bội lạnh lẽo đã
nằm trong lòng bàn tay mình, Trương Mộ Vũ bỗng hoảng hốt, quá mức dễ dàng, cũng
không chân thật, có thể tưởng nhớ cha mẹ, độ ấm trong lòng bàn tay lại khiến
nhóc muốn khóc lên.
Khi cửa gỗ nhỏ đóng lại, tang thi bình thường
đã tiến vào từ đường, nhưng bất ngờ là tất cả mùi đều đã biến mất, dù là ngọc
thạch có năng lượng hấp dẫn bọn nó, hay là dị năng giả cũng hấp dẫn không kém,
đám tang thi bắt đầu nháo nhào cả lên.
Đường Duẫn Triết không chút hình tượng ngồi
trên mặt đất tràn đầy tro bụi, trong tay nắm linh thạch khôi phục, nghe được
tiếng cửa mở, cậu ta mở mắt, nhìn Trang Thiển nở một nụ cười hào sảng thiệt to.
Trang Thiển nhìn đứa nhỏ đi theo phía sau cứ
ngơ ngác như khúc gỗ, có hơi buồn cười, cậu ý bảo Trương Mộ Vũ nhìn bàn thờ:
“Nhìn thử xem.”
Trương Mộ Vũ hít một hơi, đi đến trước bàn
thờ, đưa tay ra.
Khi cái tay nhỏ bé của nhóc đụng đến thứ đồ
hình tròn đó, nó đột nhiên tản ra vầng sáng, sau đó chậm rãi trôi nổi bay lên.
Cái thứ hình tròn đã tiêu trừ tro bụi nổi lên giữa không trung, thì ra là một
bát quái bằng ngọc, nhưng hai hướng lại thiếu đi hai điểm. Trương Mộ Vũ ngửa
đầu, chăm chăm nhìn bát quái đang bay kia, cảm thấy có một loại cảm giác thân
thiết khó hiểu. Thẳng đến khi nhóc cảm nhận được ngọc bội nho nhỏ trong tay
rung lên, theo bản năng buông đôi tay đang nắm chặt. Nguyên bản hai khối ngọc
bội nhỏ hấp dẫn tang thi lại lần nữa rút đi sự ảm đạm, chúng nó chậm rãi bay
tới quay vòng bên cạnh bát quái, rồi khảm vào…
Bát quái ngọc thạch đã trở nên đầy đủ run rẩy
một hồi, sau đó phát ra hào quang chói mắt.
Đợi đến khi hào quang tan đi, nó biến thành
một khối bát quái ngọc thạch trong suốt tinh xảo, rồi từ từ bay hạ xuống bay
đến trong tay Trương Mộ Vũ. Trương Mộ Vũ lẳng lặng nhìn ngọc bội lớn trong lòng
bàn tay, từ tốn cầm nó, một dòng tin tức tràn vào trong đầu nhóc, làm nhóc hôn
mê ngất xỉu.
Đến lúc
Trương Mộ Vũ tỉnh lại, nhóc đã nằm trên giường trong mật thất, hết thảy đều hệt
như buổi sáng trước khi rời đi, một đám người Trang Thiển ngồi quanh trước bàn
uống trà.
Trang Thiển nhìn thấy nhóc tỉnh lại, nhìn
nhóc nở nụ cười tươi. Bọn họ đã khôi phục khá tốt, giờ đã đến lúc lên đường, về
phần nghỉ ngơi, tiếp thôn xóm không người phía trước là một khu vực sạch sẽ,
bọn họ sẽ ở đó chỉnh trang lại.
“Bọn anh phải đi.” Trang Thiển không có hỏi
Trương Mộ Vũ tin tức về bái quái, chỉ là một cái truyền thừa chi vật có chút
đặc biệt thôi, đầu năm nay, người đặc biệt nhiều lắm à nghen.
Nhóc con sửng sốt một chút, nắm ngọc bội ôn
nhuận đã ấm áp giống mình ở trong tay: “Tôi tặng mấy người.”
Lối ra phía sau núi.
Trời lại mưa, đám người Trang Thiển vẫn như
trước mặc áo mưa, nhưng nhóc con lại không cầm dù, những hạt mưa tí tách rơi
trên người nhóc, phảng phất như được mẹ vuốt ve.
“Nhóc… về sau muốn làm gì?” Đường Duẫn Triết
do dự một chút, vẫn hỏi ra.
Trương Mộ Vũ nâng đầu lên nhìn cậu ta, nhận
ra nước mưa rơi vào mắt, vì thế nhóc lại cúi đầu. Nhóc nhìn phiến đất ẩm ướt
dưới chân mình, cỏ non với màu xanh lá mơn mởn, cả núi non đều sức sống bừng
bừng. Trương Mộ Vũ nhìn về phía thôn ở chân núi, vừa rồi từ đường xảy ra động
tĩnh lớn như vậy, người trong thôn khẳng định sẽ rối rắm, không có thứ bảo vệ
sự sống, bọn họ rồi sẽ ra sao? Lần nữa nguyền rủa mình đã đem tai nạn đến cho
thôn? Hối hận vì đã không tiêu diệt luôn mình?
Trương Mộ Vũ nhớ đến mẹ của nhóc, đó là một
người phụ nữ rất dịu dàng, có lẽ mẹ không hẳn gọi là xinh đẹp, thậm chí có chút
thô kệch, nhưng mẹ rất ôn nhu còn thông minh. Lúc mẹ chết, luôn gắn gượng nắm
chặt tay mình, không ngừng lặp lại hai việc, thứ nhất “Tiểu Vũ là bảo bối của
mẹ, không phải tai tinh.”
Mà điều thứ hai….
Trương Mộ Vũ nhìn Trương gia thôn đằng xa
kia: “Mẹ nói, không cần hận bọn họ, oán hận chỉ hủy hoại bản thân thôi.” Nhóc
lại giương mặt lên, hạt mưa rơi trên mặt nhóc, rơi vào trong mắt, nở một nụ
cười đầy châm chọc: “Hơn nữa, tôi không làm gì thì bọn họ cũng sẽ tự chết đi
thôi.”
Đường Duẫn Triết có chút khoa trương vỗ ngực:
“Vậy tốt rồi, anh còn tưởng rằng nhóc sẽ bảo vệ xã hội, thứ này cho nhóc.” Cậu
ta lấy ra một cái bao nhỏ, bên trong có một tiểu đao cùng bản đồ thể hiện con
đường và khu vực an toàn.
“Hừ!” Trương Mộ Vũ bất mãn trừng cậu ta, mái
tóc đen ngắn bị mưa thấm ẩm ướt, dán vào hai bên mặt, ánh mắt vẫn quật cường
như trước, cũng như xác minh chuyện gì đó, nhóc tiếp nhận bao nhỏ, không tự nhiên
nhìn Đường Duẫn Triết thanh âm bé xíu: “Cảm ơn… Mà nè, anh xướng cho tôi nghe
đi.”
Đường Duẫn Triết sửng sốt, nửa ngày mới phản
ứng lại, hơi ngượng ngùng muốn gãi đầu, lại chạm phải mũ của áo mưa. Cậu ta nở
nụ cười thiệt tươi, bắt đầu nhẹ giọng ngâm xướng:
“Lá trúc xanh biếc, hoa đào hồng, qua trời
lạnh là tiết thanh minh.
Trứng gà luộc, bánh cuốn, chơi đu dây rồi lại
thả diều.
Cảnh xuân ngoại ô đẹp như tranh vẽ, cả nhà
già trẻ cùng đi đạp thanh.”
Trương Mộ Vũ đứng trong mưa, người trước mặt
này, giọng không chút mềm mại, còn lạc điệu, nhưng có lẽ đứng dưới cơn mưa mơ
màng, nhóc hoảng hốt như nghe thấy tiếng ca xướng của mẹ, nhìn mẹ ngồi trên
giường sưởi, cẩn thận bện một giỏ trúc, trong sân, cha vẫn nghiêm túc gõ gõ đập
đập, vì nhóc làm thêm một món đồ chơi mới….
Tiếng ca đã dứt từ lâu, Trương Mộ Vũ mới nâng
đầu lên, trước mặt đã không còn ai.
Chỉ có mưa xuân tinh tế vẫn còn rơi.
Chương 55: Vào Thành
Rời khỏi Trương gia thôn đã ba ngày, trừ việc
thỉnh thoảng có mưa nhỏ rơi xuống, thời tiết vẫn tốt lắm, càng tới gần B thị,
chướng ngại trên đường cũng ít hơn, rất nhanh, đám người Trang Thiển cũng đến
gần khu an toàn ở B thị.
Dần dà, trên con đường nhựa rộng lớn bắt đầu
xuất hiện hai ba người đi đường, quần áo bọn họ lam lũ, khuôn mặt teo gầy, vừa
thấy là biết là đám người trải qua thiên tân vạn khổ để đến khu an toàn; còn có
một số thì cầm vũ khí, tuy cũng rất chật vật, nhưng lại mang theo hơi thở máu
tanh, đại khái có lẽ là đám người đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Trên đường đôi khi
cũng sẽ có ô tô chạy ngang qua, cho nên bọn Trang Thiển tuy đang ngồi hai chiếc
việt dã quân dụng, nhưng bụi bám đầy cả xe cũng không khiến mọi người chú ý.
Cố Thần dừng xe lại: “Đi từ nơi này đi.”
Trời vừa mới sáng không lâu, Đường Duẫn Triết
đem hạt dưa trong tay thu lại, cảm khái nhìn tốp hai tốp ba đi trên đường: “Chỗ
xa vầy sớm thế mà đã nhiều người ghê.”
Trang Thiển mỉm cười, nhìn về phía ánh nắng
vàng vàng vừa lóe lên.
Trên lưng mọi người đều chuẩn bị tốt ba lô
cùng vũ khí, nhảy xuống xe việt dã, sau đó đem xe thu vào không gian. Hai cái
xe cồng kềnh như vậy đột nhiên biến mất, lập tức khiến mọi người ghé mắt. Nhưng
lúc này người đi trên đường cũng không nhiều mấy, hơn nữa bọn Trang Thiển thoạt
nhìn cũng không dễ chọc, nên mọi người cẩn thận nhìn ngó nghị luận, trông Trang
Thiển đi xa.
Đi bộ được một đoạn, phía trước đã thấy được
hình dáng của khu an toàn. Nhìn từ xa chỉ thấy bức tường cao lớn lạnh lẽo và
đám người ra ra vào vào. Rất nhanh trên đường dần nhiều người hơn, Trang Thiển
đi trong đám người, cảm nhận sự huyên náo, một cỗ nhân khí đập vào mặt, khiến
cậu cảm thấy rất thoải mái.
Đau khổ, hy vọng, cãi vả, yêu thương, nhân
sinh bách thái (X: là thái độ, tình cảm,
những gì con người thể hiện ra ngoài) ở
bên ngoài khu an toàn cùng lúc diễn ra, chỉ khi đặt mình vào vị trí đó, mới cảm
thấy được chính mình là tồn tại chân thật trên thế giới này. Bọn họ không phải
là nhóm người duy nhất tồn tại phấn đấu trong mạt thế này….
Đến khi tới gần, mới nhận ra tường thành
không phải cao lớn bình thường, người đứng dưới tường có vẻ vô cùng bé nhỏ. Cửa
lớn khu an toàn không mở, chỉ mở cửa hai bên hông. Trang Thiển chú ý thấy, cửa
bên phải xếp thành một hàng dài, chia làm chín hàng đều đầy người, dài ngắn
không giống nhau, còn có hai hàng là xe, bọn họ đều chờ kiểm tra để có thể vào
khu an toàn. Mà phía bên trái thì ra vào dễ dàng nhanh chóng hơn một chút,
người ra vào nhìn thấy dãy người xếp hàng trong mắt đều toát lên cảm giác ưu
việt.
Cố Thần dừng bước: “Để tôi gọi điện thoại cho
anh ba, đợi một hồi vậy.”
Trang Thiển lấy một cái bình thủy từ ba lô
ra, hé miệng nhỏ uống, hớp hơn nửa thì đưa cho Cố Thần, Cố Thần nhận rồi trực
tiếp uống hết.
Úc Mộng Dao ngắm nghía vòng phỉ thúy trước ngực,
mỉm cười nhìn tường thành: “Mạt thế mới một tháng, năng suất ghê nha.”
Nhóm người Trang Thiển họ, bộ dáng trời sinh
rất tốt, khí chất cũng tản ra, tuổi trẻ hoàn hảo lại nhìn không chút nhếch
nhác. Ấn theo lý mà nói, tiểu đội như họ ở khu an toàn hẳn là đã nổi danh, cho
dù điệu thấp thì cũng sẽ có người thấy qua, nhưng trông bọn họ lại rất lạ. Vì
vậy đám người ra vào từ cửa bên trái khu an toàn cẩn thận quan sát họ.
Mọi người vì không tra ra nên chỉ nhíu mày.
Trang Thiển để chai không vào ba lô: “Chúng
ta vẫn nên đi xếp hàng thôi.”
Cố Thần gật đầu, lấy điện thoại di động ra:
“Để anh gọi điện cho anh ba cá đã, tránh phiền toái không cần thiết.”
Vốn Đường Duẫn Triết đang ngồi dưới đất liền
nhanh nhẹn đứng lên, Diệp Hi Văn đang dựa vào người Diệp Cảnh Trình cũng rời
khỏi cái ôm của cha mình. Mạnh Viễn dẫn đầu cười híp mắt đi về phía hàng người.
Nhìn nhóm người họ hướng về phía hàng người
đi tới, đám người lặng lẽ vây xem đều có chút kinh ngạc, một người đàn ông
trung niên đứng hơi gần du dự một phen, rồi cũng đi đến. Sự thật, bên ngoài khu
an toàn có rất nhiều người giống ông ta, dựa vào mua bán tin tức kiếm thu nhập,
vì khí chất bọn Trang Thiển rất đặc biệt, nên rất nhiều người chỉ đều vây nhìn,
để tránh dây vào thế lực không nên đụng vào.
Lúc người trung niên bước tới, đám người
chung quanh cũng nhỏ giọng xì xầm một chút.
“Chào mọi người, mấy người là muốn vào căn cứ
phải không?” Người đàn ông trung niên cười lấy lòng.
Diệp Cảnh Trình mỉm cười đưa cho ông ta hộp
bánh quy: “Chú biết gì à, nói cho bọn tôi chút đi, nếu có giá trị bọn tôi sẽ
không bạc đãi chú đâu.”
Người đàn ông có chút kinh hỉ tóm lấy bịch
bích quy, không ngờ rằng mấy người này trực tiếp như thế, cũng không biểu hiện
dáng vẻ kiêu ngạo, ông ta nhanh chóng lấy lòng nói mấy tin tức bên ngoài mà ông
biết.
“Khu an toàn này chia làm nội thành và ngoại
thành, tất cả mọi người đầu tiên chỉ có thể ở ngoại thành, nếu vào ngoại thành
mà không có 25kg thức ăn giao ra thì có thể dùng vật đồng giá, về sau mỗi tháng
cũng phải giao nộp lương thực mới có thể tiếp tục ở đó, bất quá khu an toàn có
cung cấp việc làm, cho nên người bình thường đều có thể miễn cưỡng qua ngày.”
Người đàn ông nhanh chóng giản lược tình huống ngoại thành, xem ra, đám người
trẻ tuổi này nhất định là muốn vào rồi, “Về phần nội thành, muốn vào phải giao
500kg lương thực hoặc là vật cùng giá, vào thành rồi về sau trừ bỏ mỗi tháng
giao nộp vật tư còn phải làm một số nhiệm vụ nhất định, thứ đáng giá hiện giờ
là thuốc, dầu và tinh hạch. Tinh hạch cấp một nửa tháng trước đã có trị giá
150kg lương thực rồi, cho dù hiện giờ tinh hạch đã nhiều hơn, nhưng cũng khoảng
75kg.”
Trang Thiển gật đầu, khi tang thi còn chưa
tiến hoán lần nào, tinh hạch là một loại vật tư quý hiếm, thường thường ở một
khu vực chỉ được hai ba viên. Dưới sự điều hành của anh hai, khẳng định mọi
người ai cũng biết tác dụng của tinh hạch, như vậy sẽ có một ít thế lực vì lợi
ích lâu dài trong thời gian ngắn sẽ đưa ra giá cao thu mua tinh hạch, nhưng mà
theo từng bước tiến hóa, tinh hạch của tang thi bậc một đại khái cũng chỉ có
thể đổi được hai bịch bánh quy.
Mạnh Viễn nghiền ngẫm cười, lúc ở Trương gia
thôn bọn họ thu thập được hai mươi mốt viên tinh hạch cấp một, dọc theo đường
đi đôi khi cũng gặp được một ít tang thi bậc một, cộng thêm bốn mươi lăm viên
tinh hạch cấp một khác, hơn nữa còn có khoảng ba mươi viên tinh hạch cấp không.
Chỉ cần một phần tinh hạch đó là bọn họ có thể vào nội thành.
Người đàn ông khi nói đến 500kg lương thực,
không khỏi nuốt nước miếng, đây là chuyện đối với ông ta có lẽ là cả đời sẽ
không xảy ra, để ý thấy đám người Trang Thiển ngay cả sắc mặt cũng không biến
hóa gì, trong lòng ông ta âm thầm ghen tị sợ hãi một phen, nét mặt lại càng
thêm cung kính: “Mỗi tháng nội thành phải giao 50kg lương thực mới được ở lại,
phòng ở hay thứ khác đều tốt rất nhiều, hơn nữa….”
Người đàn ông đè thấp giọng, ra vẻ thần bí: “ Nghe nói về sau nội thành sẽ còn tăng
giá, phía trên định phân thêm một trung thành.”
Cố Thần buồn cười nhìn bọ dáng thần thần bí
bí của người đàn ông, chuyện này đại ca đã nói qua với hắn rồi. Dù sao khu an
toàn nhất định sẽ thu nhận một phần lớn người, nhưng cũng sẽ không nuôi không
bọn họ, dù sao thế sự đã đổi thay. Như vậy chỉ có thể cho nhóm bọn họ ấm no cơ
bản làm trụ cột, công việc ngoại thành là nơi thu nhận bọn họ, vậy thì trong đó
nhất định sẽ có người đủ thể lực nhưng không đủ mạnh mẽ khẳng định sẽ muốn ở
hoàn cảnh tốt hơn, mà trong nội thành thì hẳn là chỉ toàn thế lực lớn, có học
thức đặt biệt hoặc là người có thực lực xuất chúng mới vào được, vì vậy phần
trung thành là phải làm. Nhưng trung thành bất quá khá khó nghe, thế là về sau
mảnh đất đó nội thành và ngoại thành đều gọi là trung đình.
Úc Mộng Dao đem mấy lọn tóc rơi vén ra sau
tai, đánh gãy lời nói của người đàn ông trung niên, những tin tức trong đó họ
hầu như đều biết ít nhiều, không biết, chính là những quy tắc linh tinh nhỏ
nhặt: “Chú à, phiền chú nói một chút vào thành làm sao, chú xem mặt trời đều
lên đến đỉnh rồi kìa.”
Qủa thật, theo thời gian trôi qua, người bên
ngoài khu an toàn dần nhiều lên, dòng người đông đúc giống như trong thành phố
lớn lúc trước mạt thế.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, nhanh
chóng điều chỉnh lại biểu tình rồi tự kể: “Mọi người xen cửa bên kia, hai hàng
người ngoài cùng bên phải đều rất ít người, muốn nhanh thì qua đó, trong cùng
bên phải, xếp ở cửa đó thì phải nộp 50kg lương thực hoặc vật đồng giá, bên cạnh
hàng đó thì lại chậm hơn một chút, nhưng cũng 25kg lận. Bất quá qua bằng hai
cửa đó thì phòng ốc được tốt hơn rất nhiều, dù sao vộ luận là ai vào thì cũng
phải quan sát một ngày. Còn hai hang trong cùng bên trái là dành cho bệnh nhân
cùng người lớn trẻ nhỏ, cửa này cũng rất nhanh, cho dùn không có lương thực vẫn
được vào. Về phần chính giữa thì phải theo quy trình bình thường, đôi khi tới
chậm, một ngày thì không thể vào được. Về phần có xe, lại có quy định khác….”
Mạt thế luôn trực tiếp như vậy, bạn muốn đặc
quyền, liền trả giá bằng giá cả tương xứng.
“Được rồi, cảm ơn chú nha.” Diệp Cảnh Trình
đánh gãy lời nói của người đàn ông, đưa cho ông ta một bao gạo trắng nhỏ trước,
đại khái khoảng 5kg gì đó.
Người đàn ông nhận lấy lương thực, ngàn ân
vạn tạ một phen, nhanh chóng chạy biến. Những người như ông ta đều có tổ chức
cả, bằng không cũng không dám ở ngoài thành tùy tiện kiến ăn như vậy, ông ta
phải nhạnh chân đi giao một phần, còn lại thì sẽ để cho vợ cùng mấy đứa nhỏ có
cái ăn, nhiều chút thì có thể đổi thành
bánh bột lớn, ăn lâu hơn.
Đám người Trang Thiển chạy lấy người xếp hàng
ngay phía hàng ngũ tận cùng bên phải. Phía trước bọn họ là một đôi vợ chồng,
rất im lặng, nhìn bọn họ xếp hàng phía sau cũng không nói chuyện, đám người
Trang Thiển vui vẻ vì sự thanh tĩnh này.
Hàng ngũ thong thả cứ bước về trước, cách nửa
giờ, tiến lên một chút.
Vào lúc cách cửa hông chỉ còn mười người,
cũng đã đến giữa trưa. Trang Thiển mở ba lô ra, làm bộ lấy đồ vật từ bên trong,
trên thực tế là dùng tinh thần lực lấy từ trong Mặc Huyền.
“Nè.” Trang Thiển lấy ra mấy hộp cơm lớn, bên
trong là sushi, đây là trước đó Úc Mộng Dao làm sẵn, bây giờ dùng khi đứng ăn
rất tiện, một ngụm một cái, sushi dùng cơm trắng hoặc dùng tảo tía bao bên
ngoài, tuy đồ cuốn có chút mới lạ nhưng đều là nguyên liệu ngon, người khác nhìn
thấy cũng không quá rõ ràng.
Úc Mộng Dao cũng làm theo Trang Thiển lấy ra
bình giữ nhiệt, bên trong là trà sữa nóng hổi, Diệp Cảnh Trình cũng lấy ra cơm
nắm, Đường Duẫn Triết suy nghĩ, cũng lấy ra không ít thức ăn đã được ép chân
không, có trứng, gà quay, chim cút quay.
Những thức ăn này, đem đến trước mạt thế, ánh
mắt người bên ngoài sẽ không thèm nhìn, cho dù nguyên liệu làm sushi rất tốt
cũng không nhận ra. Nhưng ở mạt thế, một đám người chạy nạn trốn đến khu an
toàn B thị, mở thiệt to đôi mắt. Mùi thức ăn của đội họ tạo thành xôn xao nhỏ
một hồi.
Rấ nhanh, càng nhiều người lấy thức ăn ra,
nếu lựa chọn hàng người nhanh hơn là giao nộp thực phẩm, những người đó cũng có
chút của cải. Không ít người còn có không gian, rất nhanh đám người Trang Thiển
hơi đặc biệt cũng bị chìm xuống. Một lát sau, người của khu an toàn bắt đầu
phát thức ăn cho hàng bên trái gồm người già trẻ nhỏ, người bệnh; đám người lại
nhỏ giọng xì xào một lúc, ôm hy vọng rồi im ắng lại.
Khu an toàn trước mắt là hy vọng, ở chỗ này
gây chuyện, người trải qua trăm cay ngàn đắng đến khu an toàn quả thật là không
làm được.
Ăn trưa không được bao lâu, bọn Trang Thiển đã
đến được cửa hông, nhìn năm hàng ròng rắn ở cửa bình thường bên cạnh chậm chạp
tiến tới, bọn họ không thể không thừa nhận cửa này mỗi người 50kg lương thực
thật là đáng giá.
Cửa hông, một nhân viên tiếp đón nở nụ cười
nhìn bọn họ: “Mấy người?”
“Bảy người.” Cố Thần trả lời.
“350kg lương thực.” Cô nhân viên tiếp đón
hiển nhiên đã trải qua huấn luyện, thủy chung duy trì nụ cười khéo léo.
Giao nộp các loại đồ vật không cần thiết thu
thập được ở siêu thị làm vật đồng giá, đám người Trang Thiển bước vào cửa hông.
Bên trong cửa hông có hai cái bàn nhỏ, trên
bàn có hai máy tính, dùng để đăng nhập tin tức.
Trang Thiển giả vờ đăng ký mình là dị năng
giả không gian cùng băng hệ, Cố Thần thì giả dạng là dị năng giả hệ lôi, đăng
ký các tin tức cơ bản xong, mỗi người được phát một thẻ từ màu đỏ, một người
đưa bọn họ đến nơi giống như ký túc xá.
Dẫn đường là một binh sĩ thành niên, mặt
không chút thay đổi giới thiệu tình huống cho bọn họ: “Phía trước là ký túc xá,
các người phải ở trong đó chịu quan sát một ngày, nếu xác định là không có bị
lây nhiễm thì có thể lấy cái thẻ màu đỏ kia đổi thẻ thông hành chính thức. Giao
50kg lương thực là có thể ở một buồng, tiêu chuẩn của buồng gồm một phòng khách
nhỏ, hai gian phòng, một WC, cho bốn người ở. Bởi vì nhóm mấy người có tới bảy,
vừa vặn lại có một đứa bé, cho nên được phân ba buồng.”
Nói xong, anh ta đưa cho Cố Thần hai cái chìa
khóa: “Chìa khóa này chừng nào đổi thẻ từ thì trả lại, mất thì bồi thường.”
Nói rồi, anh ta liền ngậm tăm mang đám người
Trang Thiển đến trước cửa một gian buồng, binh sĩ nhìn bọn họ, cúi chào theo
kiểu binh lính tiêu chuẩn rồi rời đi.
Cố Thần mở cửa ra, giữa phòn khách là một bộ
sô pha, Cố Hựu bắt chéo chân nhìn hắn cùng Trang Thiển, nở nụ cười tươi: “Hi,
em trai, tiểu Mộc Mộc, lâu rồi không gặp nha ~”
[ Tiểu kịch trường ]
Đường Duẫn Triết (ăn một viên kẹo sữa): Trang
lão đại, cậu có đồ ăn vặt nào khác không, tôi ăn cái này đến ngán luôn rồi.
Trang Thiển (mỉm cười, lấy ra thiết cao*): Có
muốn không?
Cố Thần (xe hơi nghiêng): ……
Đường Duẫn Triết (nuốt luôn kẹo sữa, ôm cuống
họng nằm vật ra): …. Khụ khụ….
X: Tôi kh rõ nộp lương thực vậy đúng hông
nữa? Vì cứ mấy trăm cân không hà, mà 1 cân = 0.5 kg. Cứ thế tôi tính ra luôn.
Nhưng cứ sao sao ấy.
*Thiết cao (ma ren đường): một loại kẹo của
TQ, thành phần
chính là trái cây khô và xi-rô , nặng nề, các thành phần
đắt tiền, giá tương đối cao, giàu chất
dinh dưỡng, và vì hàm lượng đường cao và dễ dàng để lưu trữ, nó được coi là một
loại thức ăn " tack cứng ", còn
được gọi là “cắt bên bánh”, nhưng vì
việc ép mua ép bán của người Tân Cương sản xuất ra chúng nên đã không được
thịnh hành.
Chương
56: Công hội
Cố Hựu giới thiệu tình huống cơ bản của khu an toàn xong
thì rời đi, đi đến cửa lại dừng bước, quay đầu lại nháy nháy mắt với Cố Thần:
“Em trai nè, anh ở nội thành chờ em nha ~”
Người vừa vào khu an toàn phải ở ngoại thành hết hai tuần
mới có thể tiến tiếp vào nội thành. Ghi chép tìm hiểu về khu an toàn Cố Thần để
lại, đám người Trang Thiển ra vào vài bận thì thuê một căn phòng lớn ở tạm.
Nội thành cùng ngoại thành đều có một tòa nhà hành chính
cao tầng, trong đó thường xử lý công việc cùng phân phát nhiệm vụ của cao tầng,
nói cách khác, mỗi người mỗi tháng phải vào tòa nhà hành chính nhận một nhiệm
vụ nhất định của cao tầng mới có thể được ở lại trong nội thành.
Nhưng nhiệm vụ của người dân bình thường thì được phân
phát ở công hội mạo hiểm giả, mạo hiểm giả công hội là một cơ quan trung gian,
chuyên môn phân phát đủ loại nhiệm vụ hơn nữa còn là nơi đăng ký và xét cấp bậc
của các tiểu đội mạo hiểm giả. Sở dĩ gọi là công hội mạo hiểm giả mà không phải
là dị năng giả, là bởi vì càng có nhiều người không có dị năng cũng có thể tìm
đến đây làm việc, tỷ như mua bán tin tức.
……
Ở khu ngoại thành nghỉ ngơi hai ngày, Trang Thiển dẫn Cố
Thành đi trên đường lớn ngoại thành, nói là khu ngoại, nhưng nơi ở của bọn họ
đã gần sát với khu nội thành rồi, cơ bản là không nhìn thấy được cuộc sống khốn
khổ của tầng chót thời mạt thế. Trên đường người đến người đi, đường phố sạch
sẽ, cả khu an toàn là cảnh tượng vui tươi phồn thịnh.
“Đi đâu?” Trang Thiển nhìn Cố Thần tươi cười phơi phới,
mở miệng hỏi.
Cố Thần thần bí cười cười: “Mộc Mộc chẳng lẽ em không
muốn biết việc trước mạt thế anh đã đi làm sao?”
Trang Thiển sửng sốt một chút, sau đó nhướn mày: “Đương
nhiên rồi.”
Phương hướng hai người đi tới, trên đường càng lúc càng
nhiều người, không khí cũng huyên náo hơn. Ở xa xa, có thể nhìn thấy một tòa
kiến trúc màu trắng không lồ.
“Công hội mạo hiểm giả?” Trang Thiển có hơi giật mình.
Cố Thần gật đầu:
“Ừ, bất quá anh chỉ có một phần quyền lợi mà thôi, anh cùng Nhan gia và Tằng
gia hợp tác, chính phủ cũng lãn vào một khoảng, nhưng bởi vì anh cung cấp công
pháp cho Tằng Chiêu Hoa cùng Nhan Cẩm Thư còn ưu tiên thông báo tin tức mạt thế
cho nhóm người họ, cho nên anh chiếm hàng đầu.”
Trang Thiển dừng bước trước tòa kiến trúc, tòa nhà chiếm
diện tích cực lớn, đại sảnh thập phần rộng lớn, chủ yếu để phân phát nhiệm vụ,
bên cạnh là sảnh nhỏ làm nơi giao dịch, tuy nhiên người bên ngoài công hội rất
nhiều, không ít những người đơn lẻ ở nơi này tổ đội, nhưng bên trong tòa kiến
trúc vẫn vô cùng ngăn nắp gọn gàng. Trang Thiển cảm khái mở miệng: “Rất phồn
thịnh, em còn tưởng rằng anh chỉ xây dựng một tiểu đội mạo hiểm giả thôi chứ.”
“Đâu được, anh phải luôn ở bên cạnh Mộc Mộc mà.” Cố Thần
cầm lấy tay Trang Thiển, dẫn cậu đi về một hướng khác.
Công hội mạo hiểm giả nằm ở mảnh đất trung gian của ngoại
thành, nói cách khác, về sau công hội sẽ tọa lạc ở giữa trung thành và ngoại
thành. Bởi vì nơi này lưu lượng người rất đông, cho nên hang quán quanh công
hội mạo hiểm giả cũng rất ăn nên làm ra. Có quán rượu nhỏ bày bàn ghế gỗ bình
thường, cũng có nhà hàng chuyên môn tinh tế, chuyên nhắm vào những mạo hiểm giả
có thế lực kinh tế nhất định.
Cố Thần không tiến vào công hội mạo hiểm giả, mà bước vào
nhà hàng tốt nhất. Cho dù là ở mạt thế, luôn sẽ có người thích tiêu phí cùng
hưởng thụ xa xỉ, cho nên nhà hàng này tuy ở ngoại thành, nhưng trang hoàng quả
thật rất tinh xảo, khuyết điểm duy nhất trong nhà có phản phất mùi dầu mỡ nhàn
nhạt.
“Hoan nghênh đã đến, xin hỏi hai vị muốn dùng cơm phải
không ạ?” Bồi bàn đứng ngay cửa vừa đúng lúc lộ ra vẻ mặt chân thành nhiệt
tình.
“Tôi là Cố Thần, có hẹn.” Ngữ khí Cố Thần rất thản nhiên.
Trên mặt bồi bàn
hiện lên một tia kinh ngạc cùng kính trọng, vôi vàng dẫn bọn đi về phía lầu:
“Thì ra là Cố tiên sinh, mời lên ghế lô lầu hai.”
Bồi bàn đưa Trang Thiển cùng Cố Thần tiến vào một gian
phòng nhỏ ở lầu hai, vị trí ghế lô này rất bí mật, diện tích không lớn, cũng
không có cửa sổ. Bên ngoài ghế lô có người đứng, bồi bàn dưới lầu cung kính kéo
ra cửa ghế lô, đợi bọn Trang Thiển và Cố Thần đi vào thì rời khỏi, người ngoài
cửa vẫn như cũ đứng đó.
“Chỗ này?” Trang Thiển chạm vào cái bàn trong bao phòng, nếu
cậu dùng cơm ở nơi này, nhất định sẽ không chọn gian phòng này.
Cố Thần lắc đầu, đi đến biên tường, dời lẳng hoa trang
trí trên tường qua một chút, sau đó đẩy về trước, một cái cửa nhỏ mở ra, lộ ra
một cầu thang bằng gỗ. Cố Thần xoay người làm một tư thế mời: “Là ở đây.”
Trang Thiển tùy theo nắm lấy bàn tay đưa đến của Cố Thần,
đi lên cầu thang.
Trên lầu là một không gian khá lớn, trong đó có đặt bàn
công tác, sô pha, quầy rượu cùng giá sách. Có một người đang đứng đợi trước
cửa, nhìn thấy Cố Thần cùng Trang Thiển, y đẩy mắt kính, nở nụ cười nhợt nhạt:
“Cố Thần, Trang Thiển, lâu rồi không gặp.”
“Nhan Cẩm Thư?” Trang Thiển mỉm cười nhìn thanh niên, đây
là bạn học của Cố Thần, quan hệ cùng Cố Thần không tồi, bản thân cậu cũng có
chút quen biết, “Chào anh.”
Cố Thần tùy ý kéo Trang Thiển ngồi vào sô pha: “Chiêu Hoa
đâu? Lại bỏ cậu đi lười biếng rồi à?”
Nhan Cẩm Thư cũng ngồi vào sô pha đối diện, giọng nói
bình tĩnh: “Nội thành hôm nay khá bận, so sánh thì, các cậu mới nhàn hạ đó.”
Cố Thần xấu hổ gãi gãi mũi mình: “Có lẽ về sau sẽ tiếp
tục rảnh rỗi như thế luôn.”
“Biết rồi đấy nhé.” Nhan Cẩm Thư giương mắt nhìn Cố Thần,
khuôn mặt thanh tú vẫn thiếu thốn biểu tình như trước, “Các cậu thật sự ở bên
nhau?”
“Ừ.” Cố Thần nắm lấy tay Trang Thiển, cười vô cùng đắc ý.
Nhan Cẩm Thư hạ mắt, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng
Trang Thiển lại nhìn ra khinh bỉ, không khỏi thầm buồn cười. Thư mặt than lấy
ra một tập văn kiện thiệt lớn, để lên bàn trà, khóe miệng không không nhịn được
nhếch lên thêm mấy độ: “Đây là tất cả văn kiện cậu cần xem, nếu cậu không xử lý
sự vụ, vậy thì về sau nhiệm vụ trong công hội không xử lý được liền sẽ giao cho
cậu.”
Cố Thần tỏ ra buồn bực: “Rồi rồi.” Kỳ thật hắn rất chờ
mong một số nhiệm vụ đặc biệt, bởi vì so với nhiệm vụ bình thường thì nó đại
biểu cho kỳ ngộ, về sau nếu hắn không muốn, cũng sẽ không ai có thể bắt hắn đi.
Nhan Cẩm Thư đạt được đáp án, vừa lòng gật gù: “Mặt khác
bên kia cũng bắt đầu thu thập đồ cổ, tuy nhiên bọn họ không biết nó có lợi ích
gì.”
Cố Thần và Trang Thiển cùng nhíu mày, hai ngày nay bọn họ
cũng nghe được không ít thông tin, biết được hiện tại khu an toàn chia làm ba
phe, trong đó có ông nội Cố Thần cùng mấy chiến hữu năm xưa, quan hệ rất thân
thiết, trong quân bộ cũng có tiếng nói, lực lượng quân bộ bên kia cũng có không
ít, nhưng bên chính trị lại không nắm chắc được, còn lại đều giữ trung lập. Tuy
nhiên cái gọi là trung lập cũng không tuyệt đối, một khi bên kia chiếm được thế
thượng phong, bọn họ lập tức sẽ đưa ra lựa chọn.
Cố Thần với lấy một tập văn kiện bắt đầu lật xem: “Thực
chịu không nổi lão già đó mà, đến lúc này mà còn thấy chưa đủ.”
Nhan Cẩm Thư đẩy gọng kính: “Các cậu đang có ưu thế rất
lớn.”
Lúc trước Trang Thiển lấy ra các loại võ học công pháp đã
được phổ biến trong quân đội, phương phâp vận dụng dị năng cơ bản cũng mở rộng
cho mọi người trong khu an toàn, nhờ đó mà bọn họ lấy được phần lớn nhân tâm.
Nhưng công pháp cao cấp chỉ truyền lưu bên trong, đều là cấp cho những người
trung thành có thể tin tưởng, hơn nữa hạ cấm chế với bọn họ. Đồng thời bọn họ
còn thu thập tất cả truyền thừa chi vật này nọ trong phạm vi cả nước, chỉ là
đến sau này thì bị đối phương rà ra được manh mối, nhưng bọn hắn tất nhiên cũng
không tìm thấy được bao nhiêu đồ vật.
“Khó trách công hội mở ra nhanh chóng như vậy.” Trang
Thiển giật mình hiểu ra.
Cố Thần tự tin mỉm cười: “Kỳ thật thì từ đầu mạt thế đã
có người muốn làm như thế, chỉ là bọn anh đã chuẩn bị hơn nửa năm trước đó, tức
thì đã có điều lệ tuyệt đối, thời điểm đó các phe phái còn chưa cạnh tranh kịch
liệt, ổn định khu an toàn quan trọng là hàng đầu, cho nên công hội được sự ủng
hộ rất mạnh từ phía chính phủ, bất quá hiện tại có người hối hận đến xanh cả
ruột.”
“Các anh sẽ không đem tinh hạch, đồ cổ, vật tư có ích đều
giao cho Cố đại ca xử lý chứ?” Trang Thiển vô cùng hoài nghi.
Tâm tình Nhan Cẩm Thư dường như không tệ, y gật đầu:
“Đương nhiên bọn tôi phải giao thuế rồi, lương thực nhiều như vậy cũng đủ nuôi
sống rất nhiều người.”
“Phốc….” Trang Thiển dựa vào người Cố Thần, bởi vì trước
khi thu thập vật tư, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là lương thực, khi nộp
thuế đều dùng lương thực thay thế truyền thừa chi vật và tinh hạch, những người
đó khẳng đinh tức chết đi. Bất quá quy định ghi chép thì dựa theo lương thực
hoặc là vật cùng giá trị, bọn họ cũng không có biện pháp nha.
Cố Thần một tay cầm văn kiện, tay kia xoa xoa tóc Trang
Thiển: “Đến lúc đó chúng ta vào nội thành thì giao lương thực, đem tinh hạch
cho anh hai.”
Trang Thiển cười mỉm gật đầu, chuyện công pháp tu chân
ngoại trừ những người cậu đã nói trước đó thì không còn ai biết thêm. Những cái
khác mà mọi người ai cũng niết đó là công pháp tu luyện nguyên lực mà Mặc Huyền
sư phụ để lại. cho nên bọn họ có thể dùng linh thạch, nhưng những dị năng giả
khác lại chỉ có thể dùng tinh hạch, ở loại thời điểm chạm cái là nổ này, mỗi
một dị năng giả cao cấp đều tốt cả.
Nhan Cẩm Thư nhìn hành động của họ, đột nhiên mở miệng:
“Trương gia lão gia tử đối đầu với chúng ta, Trương Nhã Tiệp gần nhất sống rất
tốt.”
Trang Thiển cơ hồ là nhớ lại chút gì đó, nhớ đến cái cô
tiểu thư kiêu ngạo kia, sau đó cậu tỏ ra không có gì nở một nụ cười, giương mắt
lên nhìn Cố Thần, lông mi dài mềm trên đôi mắt hổ phách như ánh nước: “Thần ~”
Cố Thần rùng mình một cái, trừng mắt nhìn Nhan Cẩm Thư:
“Chỉ là người phụ nữ hơi xinh đẹp thôi.”
Đợi xem xong hết đống tài liệu, Cố Thần cùng Nhan Cẩm Thư
lại thảo luận một phen, cùng ăn cơm trưa thì Cố Thần đưa Trang Thiển đi khỏi
nhà hàng.
“Cố Thần, chúng ta đến khu giao dịch đi, nói không chừng
có thứ tốt.” Trang Thiển hưng trí bừng bừng, trọng sinh tới nay, hết thảy đều
hướng theo một chiều tốt đẹp, tâm tình của cậu cũng càng ngày càng thả lỏng.
Khu giao dịch ở căn cứ có rất nhiều, mọi người chi một
phần vật tư nhất định thì sẽ có một quầy hàng, trên đó bày biện đồ vật để trao
đổi, người trong khu giao dịch đều được hưởng sự bảo vệ. Cố Thần chọn khu giao
dịch lớn nhất, cùng Trang Thiển một bên nghiên cứu bản đồ một bên chậm rãi đi
tới.
Trang Thiển từ tốn đi qua các hàng quán, bày quán ở đây
thứ gì cũng có, quần áo, thực vật, sách vở, …. Rất nhiều thứ đâu đâu cũng có
trước mạt thế giờ được tùy ý bày biện trên mặt đất không người thăm hỏi. Đương
nhiên cũng có người bày quán một ít ngọc thạch cùng đồ cổ, nhưng Trang Thiển
xem xét một phen, phát hiện đều không phải đồ thật, không khỏi có hơi thất
vọng.
“Mỗi ngày đều có người đến khu giao dịch xem một lượt,
mua đồ cổ thật hoặc vật phẩm có hình dáng đặc biệt, tình cờ gặp được là rất
khó.” Cố Thần thì thầm nói với Trang Thiển, loại chuyện mà rất nhiều người đều
có thể nghĩ đến thì anh hai hắn dĩ nhiên cũng sẽ nghĩ ra, nên đã sớm phái
người.
Trang Thiển để lại ngọc bội trên tay trở lại quầy hàng,
đứng thẳng dậy: “Tiểu thuyết đều là gạt người cả, đi thôi.”
Mới vừa đi được vài bước, chợt nghe sau lưng truyền đến
tiếng kêu kinh hỉ: “Cố Thần?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét