Chương 61: Vây Quét (Thượng)
Thời điểm trực thăng bay đến, đám tang thi bình thường
vây quanh khu thực nghiệm bắt đầu xôn xáo lên, bọn nó gầm rú quơ quào tay về
phía không trung, hương vị thơm ngát của dị năng giả hấp dẫn chúng nhưng lại
không tới gần.
Trực thăng nhanh chóng bay đến phía trên trung tâm sở
nghiên cứu. Tầng thượng cực kỳ trống trải, im lặng đến dọa người, chỉ có một
đống máy móc không rõ tác dụng vẫn còn vận hành, lớp kim loại bên ngoài dưới
ánh mặt trời phản xạ ánh sáng chói mắt. Trang Thiển híp mắt quan sát, phát hiện
tất cả cửa thông đến tầng thượng đều mở tung.
Tiểu Vương thả thang dây xuống, xoay người: “Được rồi,
chúc mọi người thành công!” Vì không muốn bị tiếng động cơ trực thăng át đi,
cậu ta rống rất lớn.
“Tôi xuống trước.” Cố Thần bước tới cửa đầu tiên, theo
dây thang đi xuống, thang dây lung la lung lay, Cố Thần bước xuống rất mau.
Cách tầng thượng khoảng năm mét, hắn thả người nhảy xuống.
“Gào!!!!” Một bóng đen vụt mạnh ra từ chỗ tối của đống
máy móc, đạp tường lấy lực nhảy tới, giống như một vệt đen bắn về phía Cố Thần,
mà lúc này Cố Thần đang ở giữa không trung. Tiểu Vương chỉ cảm thấy mắt mình bị
ánh sáng nơi tầng thượng chiếu tới hoa cả lên, không nhìn rõ được động tác của
tang thi.
Vụt….
Một đạo ánh sáng nhỏ xẹt ngang qua một bên mặt, chỉ trong
nháy mắt đã đánh trúng vệt đen đó, rồi mang theo bóng đen bắn thật mạnh về phía
mặt đất, phát ra tiếng vang nhức óc. Tiểu Vương mới thấy rõ con tang thi đang
giãy dụa trên nền đất, bụng nó cắm một cây tên màu vàng kim, trên thân còn khắc
hoa văn kỳ quái. Cậu ta hậu tri hậu giác sờ vào bên tóc bị rối tung lên vì mũi
tên, xoay người, nhìn vào người thanh niên đã chia trứng cuộn cho cậu ta đang
cầm trên tay một cánh cung thật lớn.
“Gào!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng gào rống càng thêm vang
vọng hơn vừa rồi khiến Tiểu Vương mạnh mẽ quay đầu lại, chỉ thấy Cố Thần đang
đứng bên cạnh xác tang thi, còn đầu nó thì bay đến chỗ xa xa, lưu lại một vệt
máu trên nền tầng thượng. Nói là vệt máu, không bằng nói là vì theo quán tính
của sự công kích khiến thịt thối cùng máu đông vẩy vào trên tường. Tiểu Vương
nuốt nước miếng, chỉ trong thời gian một nháy mắt đã giải quyết một con tang
thi bậc một?
Cố Thần phất tay, những người khác ngó lơ sự sững sờ của
Tiểu Vương, bắt đầu rời khỏi trực thăng. Trong lúc đó, lại có hai tang thi bậc
một trốn ở góc khác nhau lao ra, mau chóng bị đám người nhảy kịp xuống đất giải
quyết. Trang Thiển đi cuối, đi ngang qua vỗ vai Tiểu Vương đang ngơ ngác: “Bye
bye.”
Tiểu Vương lập tức lấy lại tinh thần, lại nhìn vào người
một roi liền quất bay một con tang thi, tang thi đó liền bay về phía cô gái mà
cậu ta luôn cảm thấy ôn nhu dịu dàng kia, trong tay cô cầm một thanh kiếm lớn,
hoa văn trên thân kiếm lưu chuyển ánh sáng kỳ dị. Tiểu Vương cẩn thận thầm than
một phen, cậu ta chưa từng thấy qua loại vũ khí này, thì ra đây là nguyên nhân
cấp trên hạ lệnh phải thu thập đồ cổ ư? Tiểu Vương thu lại dây thang, đóng cửa
cabin: “Đi thôi.”
Trực thăng chậm rãi bay lên, rời khỏi sở nghiên cứu, Tiểu
Vương trông thấy tầng thượng càng lúc càng nhỏ, mọi người bên trên chỉ còn lại
một điểm nhỏ mới rời đi tầm mắt, có lẽ tiểu đội này sẽ thành công.
Diệp Hi Văn vỗ ra một tiểu quang cầu cho Cố Thần, khôi
phục một phần năng lượng của hắn, sau đó tất cả mọi người có công kích đều lấy
ra một khối linh thạch bắt đầu hồi phục.
“Đường Duẫn Triết, sao rồi?” Trang Thiển một bên cảnh
giác nhìn mấy cánh cửa lớn rộng mở, một bên hỏi.
Đường Duẫn Triết đeo cung lên lưng, lấy ra một cái máy
tính bảng còn nhỏ hơn loại thông thường: “Tôi đã đem bản đồ truyền vào đây, mấy
điểm nhỏ này chính là chúng ta, phía trên còn thể hiện tên.” Đây là phát minh
mới của Trang Triệt mấy ngày trước, như vậy thì cho dù đội ngũ của họ có phân
tán thì vẫn có thể tùy thời tìm được đồng đội, hệ thống định vị bọn họ đã sớm
đeo trên người.
Vì vậy mọi người nhận lấy máy tính bảng nhỏ, trừ Diệp Hi
Văn cùng Đường Duẫn Triết luôn cầm trên tay, những người khác đều bỏ vào túi
đồ, dù sao hành động cùng nhau, trên tay cầm thứ gì đều bất tiện cả.
Trang Thiển nhìn bản đồ trong tay Đường Duẫn Triết, chọn
một cái cửa: “Đi từ chỗ này đi, chỗ này không có phòng nào quan trọng, dễ chiến
đấu hơn.”
Năm tầng lầu thông lên tầng thượng bằng một cái thang gác
nhỏ, đèn trên tường đã hỏng hoàn toàn, hành lang hẹp còn có dấu vết giằng co,
bất quá trừ hai bộ quần áo đã rách tung tóe và hai bình chữa cháy rơi rớt lại
thì thang gác không có gì cả.
“Phỏng chừng là có người chạy trốn từ tầng thượng xuống
nhưng lại bị công kích ở chỗ này, có lẽ cũng đã biến thành tang thi rồi.” Mạnh
Viễn đi đằng trước xem xét, đối với loại thực chiến này, hắn rất quen thuộc.
Từ thang gác có thể nhìn thấy hành lang của năm tầng lầu,
đèn neon trắng toát chiếu trên nền tường vàng đã dính đầy vệt máu khô, khiến
người ta không tự giác cảm thấy cực kỳ khẩn trương. Trang Thiển cố gắng thả
chậm cước bộ, trong lòng có một loại cảm giác đè nén nặng nề, hơn nữa loại cảm
giác này từ khi đến gần tầng năm thì càng tăng.
“Từ từ.” Trang Thiển gọi Mạnh Viễn đang đến gần cửa ra,
vì tu luyện, trực giác của cậu cũng ngày càng mạnh dần, thời điểm chiến đấu
thỉnh thoảng sẽ cảm nhận được phương hướng tấn công. Tuy rằng tâm động kỳ thì
cậu có thể phóng linh thức ra ngoài, nhưng cũng không thể xem thường trực giác
của người tu chân.
Dừng bước chân, tất cả mọi người đều trở nên đề phòng,
Mạnh Viễn đứng trước mọi người bắt đầu ngưng kết mấy hỏa cầu lơ lửng, hỏa cầu
đỏ sậm im lặng rực cháy, ngay cả một tia lửa nhỏ cũng không có, xung quanh là
những sợi tơ màu đen kỳ dị. Diệp Cảnh Trình đứng sau hắn cầm trong tay dao găm cũng
ngưng tụ một tầng năng lượng màu xanh, hơi thở của anh cực nhẹ, gần như là biến
mất.
Nguyên lực trong không khí dao động quấy nhiễu sự yên
lặng, rõ ràng vẫn thực bình lặng, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy áp lực
nhiều hơn.
Mạnh Viễn giơ một bàn tay lên, đầu ngón tay toát ra một
viên hỏa cầu nhỏ như móng tay, ném mạnh ra ngoài, đến hành lang lại đột ngột vỡ
ra.
“Gào!!!!!” Trong nháy mắt khi hỏa cầu xuất hiện, một bóng
đen nhảy vọt đánh về phía quả cầu, sau khi hỏa cầu không chút lực công kích nào
vỡ tan thì nó khó khăn lui từng bước, bật người tấn công về phía thang gác.
Ngay khắc nó xoay người, hỏa cầu của Mạnh Viễn cũng chớp mắt tung ra, chạm trán
cùng tang thi. Tang thi cấp một tốc độ nhanh phi thường, hỏa cầu đụng phải nó
trong chốc lát cứ như quả bóng nước đầy tràn đụng phải thì nổ tung, ngọn lửa
màu đỏ dần lớn mạnh, cháy rừng rực. Mạnh Viễn giơ roi, tang thi bị quất mạnh
bay trên hành lang, Mạnh Viễn theo sát, cũng rời khỏi thang gác.
Hàng lang lầu năm vang lên tiếng tang thi gầm rú, những
người khác cũng nhanh chóng chạy xuống lầu, tránh việc đánh mãi ở nơi chật hẹp
như thế. Đi được một nửa, cửa chắn thông gió trên đỉnh đầu đột nhiên rớt xuống,
Trang Thiển vung tay lên, băng nhận bắn ra liền đem lỗ thông gió nổ tan nát,
tiếp theo Úc Mộng Dao rút đao ra, chắn trên đỉnh đầu, răng nanh của tang thi
đập vào mặt đao, phát ra tiếng nghiến chói tai. Bị ngăn cản tang thi mượn lực
nhảy ra sau, đáp xuống trên vách tường, dồn lực, lại lao ra như đạn pháo hướng
về phía đám người Trang Thiển.
Nhưng khi ở giữa không trung, trên người nó bỗng dưng mọc
ra vô số cành cây, dây leo lúc nhúc nhanh chóng siết thiệt mạnh, hung hăng quấn
chặt tang thi. Giữa không trung hành lang mà lại đột nhiên mất đi trợ lực nó
gầm thét, giãy dụa, đôi mắt đỏ sậm phát ra ánh sáng tàn bạo. Ngay lập tức, Cố
Thần ngưng tụ sét trong tay thành dạng phi đao; đâm xuyên qua não nó. Nó cứng
ngắc bảo trì tư thế ngẩng đầu tru tréo vài giây, rồi lại xụi lơ.
Oanh……..
Úc Mộng Dao trực tiếp đập bể đầu tang thi lấy ra tinh
hạch, mọi người gấp rút chạy trong hành lang; lúc này, Mạnh Viễn, Diệp Cảnh
Trình, Đường Duẫn Triết đang đánh nhau cùng bốn con tang thi bậc một.
Phanh….
Úc Mộng Dao một đao tát bay con tang thi chuẩn bị đánh úp
về phía Diệp Hi Văn, tang thi bay giữa không trung liền bị mũi tên của Đường
Duẫn Triết đâm xuyên qua đầu. Diệp Hi Văn đang cấp thêm máu cho Mạnh Viễn bỗng rụt
lại triển khai quang thuẫn, tiếp tục bổ sung năng lượng cho Đường Duẫn Triết.
……
Tíc tắc, đám tang thi bậc một đã được giải quyết, sau khi
lấy được tinh hạch, mọi người một bên dùng linh thạch khôi phục, một bên kiểm
tra lầu năm, xử lý hai tang thi, thuận tay thu luôn thiết bị cùng tư liệu. Đồng
thời, Đường Duẫn Triết cũng đem một loại camera kỳ quái đen thùi đặt khắp các
góc ở lầu năm.
Sai khi cậu lại gõ vang trên máy tính, đóng nắp lại: “Đây
là thiết bị theo dõi phạm vị là hai tầng lầu, tang thi bậc một được biểu hiện
là chấm đỏ, cấp hai là màu xanh lá cây, đối diện cầu thang ở tầng bốn có phản
ứng tang thi nhiều nhất, tổng cộng ba con bậc một đang vây quanh một căn phòng,
còn một con thì ở trong phòng.”
Trang Thiển gật đầu: “Ừ, nơi đó là phòng thí nghiệm quan
trọng hả?”
Đường Duẫn Triết lắc đầu: “Không phải, mặt trong của căn
phòng đó có người may mắn sống sót, căn cứ có cung cấp tư liệu, khoản chừng có
hai mươi người.”
“Lầu bốn có tang thi cấp hai không?” Mạnh Viễn hỏi.
“Không có, có lẽ lầu ba cũng không, dựa theo cách nói của
sách hướng dẫn, năng lượng tang thi càng lớn, càng dễ dàng cho việc điều tra,
nếu ở lầu ba có thì như vậy thiết bị sẽ có phản ứng nhợt nhạt.” Đường Duẫn
Triết nghiên cứu máy tính bảng một phen, khẳng định nói.
Cố Thần thu hồi linh thạch trong tay: “Chúng ta khi đến
chỗ cầu thang sẽ chia làm hai đường, cuối cùng tập trung tại cửa?” Toàn bộ
trung tâm thực nghiệm được xây theo chữ “hồi”, cửa phòng thí nghiệm là nằm đối
diện vị trí của họ. (chữ “hồi”: 回)
Mọi người đều đồng ý với biện pháp hẹn thời gian như vậy.
Sau khi chấm dứt công việc dọn dẹp lầu bốn, đám người
Trang Thiển đi đến chỗ cửa có người sống sót, ấn vang chuông cửa, bởi vì nơi
này có rất nhiều tài liệu cơ mật, cho nên rất nhiều cửa phòng đều là mấy lớp
vật liệu kim loại công nghệ cao, hơn nữa đều dùng điện tử điều khiển, không
biết mật mã là không thể mở ra, như vậy mới đảm bảo tính mạng của mọi người. Tỷ
như Trang Thiển nhấn chuông cửa, một cái màn hình màu xanh nhỏ ở bên dưới dùng
để lấy mật mã và có cả phần ấn dấu vân tay.
Một hồi, màn hình màu xanh sáng lên, bên trong truyền đến
thanh âm kích động vẫn còn vương chút tuyệt vọng: “Mấy cậu là ai?”
“Chúng tôi là Mặc Huyền tiểu đội đặc biệt được phái tới,
nhiệm vụ là dọn dẹp tang thi cao cấp chỗ này, chỉ là nghĩ mọi người có lẽ cần
thức ăn.”
Bên trong trầm mặc một hồi, Trang Thiển nghe được thanh
âm thảo luận nho nhỏ qua microphone:
“Nhìn coi, tôi nói là sẽ có người tới cứu chúng ta mà.”
“Nhưng đã là nhóm thứ sáu rồi đó….”
“Nếu không mở cửa ra, chúng ta sẽ sớm hết thức ăn.”
………..
Dần dần, thanh âm thảo luận càng nhỏ tiếp lại, mặt khác
có một giọng nói truyền ra từ microphone: “Thât xin lỗi, bọn tôi không thể mở
cửa, trừ phi các người có thể chứng minh mình không bị thương.”
“Chúng tôi không thể.” Giọng điệu Trang Thiển vô cùng tự
nhiên, tuy rằng nhìn vào thì như thế là không nển mặt, nhưng một người lý trí
và cẩn thận thì sẽ phải làm như vậy.
Micrọphone lại trầm mặc một hồi, mới lại vang lên, dường
như có chút xấu hổ: “Mấy cậu có thể đem thức ăn đưa qua từ cửa nhỏ không? Thực
xin lỗi quá, như vậy thật sự có phần xúc phạm, nhưng bọn tôi không còn thức ăn
nữa.”
“Không sao.” Cố Thần lấy thức ăn cùng nước trong từ nhẫn
trữ vật ra.
Trên cánh cửa kim loại nặng nề mở ra một cánh cửa hình
chữ nhật nhỏ, Cố Thần ngồi xổm đưa từng thứ từng thứ vào trong.
“Chuyện là, chàng trai…” Trong microphone vang lên thaanh
âm của một người phụ nữ, bi thương lại tuyệt vọng, “Con có thể giúp dì một
chuyện được không? Dì đưa hình của chồng dì cho mấy đứa coi, nếu các con thấy
ông ấy đã biến thành tang thi thì làm ơn để lại cho ta thi thể trọn vẹn, còn
tinh hạch, phải rồi, nếu ông ấy tiến hóa các con sẽ giữ tinh hạch phải không?
Dì có thể dùng mọi thứ để trao đổi….”
Lời của bà ta còn chưa dứt, bên cạnh lại vang lên một
giọng nói già nua: “Còn con ông nữa…”
Microphone liền lục tục vang lên thanh âm của bảy tám
người nữa, có ảnh chụp người thân cùng lời thỉnh cầu còn những người không có
ảnh thì thở dài.
“Được rồi. Nhưng tôi không đảm bảo đâu.” Trang Thiển bất
đắc dĩ đáp ứng.
“Cám ơn cậu, tận lực là được rồi!” Âm thanh cảm tạ đồng
loạt vang lên qua microphone.
Lúc này Cố Thần cũng đưa thức ăn xong, nhận được từ cửa
sổ nhỏ sáu bức ảnh chụp, có ba người đàn ông, cùng hai người phụ nữ; còn có một
cô bé đáng yêu, hai bên thắt bím, tay ôm búp bê. Rõ ràng là hình chụp cực kỳ
nghệ thuật, trong ảnh là một đứa nhỏ với nụ cười trong sáng, khuôn mặt đã có
chút mơ hồ vì rửa nước mắt, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng diện mạo.
Đúng lúc này, có bốn con tang thi từ lầu bốn leo lên.
Đường Duẫn Triết bắn một mũi tên vào một con như cái bóng
đang vọt từ lầu ba lên, bóng đen dừng lại, Diệp Cảnh Trình tức khắc xuất hiện
sau lưng tước đi cái đầu của nó.
“Chúng tôi đi đây.” Nói xong, đám người Trang Thiển nhanh
chóng đi dần xuống dọn dẹp.
Chương 62: Vây Quét (Trung)
Tầng lầu rất nhanh được thu dọn sạch sẽ, bọn họ tiếp tế
sáu người may mắn sống sót ở lại trong phòng, đồng thời giết chết ba mươi con
tang thi bậc một, trong đó có hai là giống như trong ảnh chụp. Trang Thiển đáng
dấu ký hiệu lên tinh hạch của chúng, làm tốt quan hệ với đám nhân viên nghiên
cứu thì không có chỗ xấu nào cả.
Hiện tại, đám người Trang Thiển ở đại sảnh lầu một khôi
phục năng lượng được kha khá,đôi lúc thuận tiện giải quyết một tang thi bậc một
xông ra.
Đường Duẫn Triết gõ vào mấy tính bảng, chỉ vào mấy điểm
nhỏ màu xanh be bé để Trang Thiển nhìn: “Tất cả tang thi cấp hai đều quanh quất
ở tầng ngầm hai không lên, nhưng nhìn không rõ ràng mấy, lại cũng không biết
tang thi bậc một phân bố ra sao.”
“Có chút giống từ đường Trương gia thôn.” Diệp Cảnh Trình
bình luận.
Mạnh Viễn gật đầu: “Đúng đó.”
Cố Thần cất đi phần văn kiện trong tay: “Tài liệu của căn
cứ, lúc trước tang thi bị thí nghiệm là ở tầng ngầm ba.”
“Chậc.” Trang Thiển giải quyết một tang thi bậc một rồi
lui trở về sau, “Trực tiếp đi xuống thì có thể sẽ giáp mặt với năm con tang thi
bậc hai cùng khoảng hai mươi con tang thi cấp một, nhiệm vụ cơ hồ là không thể
hoàn thành. Nếu có tin tức cặn kẽ thì tốt rồi.”
“Thật ra, tôi hẳn là có thể khống chế thực vật trong
phòng để giám sát?” Úc Mộng Dao có hơi chần chừ.
Ánh mắt mọi người sáng ngời, đây quả thật là một phương
pháp hay.
“Cô khôi phục ra sao?” Trang Thiển hỏi.
Úc Mộng Dao cảm thụ một lúc: “Chừng chín phần năng lượng
rồi, tôi sẽ thử một lần.”
Úc Mộng Dao ngồi giữa trung tâm đại sảnh, bốn phía đặt
năm khối linh thạch, dưới thân vẽ ra một trận pháp đơn giản, linh khí thoát ra
từ linh thạch mắt thường có thể nhìn thấy, chậm rãi vây quanh cô. Ngoài trận
pháp, là một vòng hạt giống, tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng.
Úc Mộng Dao nhắm mắt lại, bắt đầu điều khiển mầm cây.
Trong ánh sáng nhẹ, hạt giống từ tốn vỡ ra, lộ ra mầm nhỏ
xanh nhạt, sau đó linh khí trôi nổi chậm rãi xung quanh bị Úc Mộng Dao nhanh
chóng hấp thu, chồi non cũng đong đưa kéo dài ra, biến nhỏ, lại kéo dài.
Một hồi sau, tất cả chồi non đều trở thành dây leo thật
dài chuyển động quanh Úc Mộng Dao, sau đó bọn nó từ từ trườn đến bên người
Đường Duẫn Triết, một cành dây leo run rẩy vươn thẳng dậy, dùng lá cây nhỏ bé
vỗ vỗ Đường Duẫn Triết. Đường Duẫn Triết ngẩn người, tiếp đó cuống quýt lấy
thiết bị theo dõi ra, lá cây nhỏ lại vỗ vỗ cậu ta, dây leo quấn lấy máy theo
dõi liền lủi về phía cầu thang. Sau đó, Đường Duẫn Triết lại đem máy theo dõi
phân cho mỗi dây leo khác.
Dưới sự khống chế của Úc Mộng Dao, dây leo toàn bộ đều
kéo dài, duỗi cành, tiếp đó tiến vào con đường đi xuống tầng ngầm, rời khỏi tầm
mắt mọi người.
Mọi người chỉ im lặng và chờ đợi.
Dần dần, linh khí quanh thân Úc Mộng Dao đã hoàn toàn
không nhìn thấy nữa, trên mặt cô cũng dần xuất hiện sắc tái, lông mi dày đậm
hơi rung rung. Diệp Hi Văn vội vàng sử dụng dị năng phóng quang cầu về phía
người cô, sắc mặt của cô mới tốt hơn chút.
Đường Duẫn Triết nhìn chăm chằm máy tính, thỉnh thoảng gõ
vang lên bàn phím, đột nhiên, cậu ta kinh hỉ mở miệng: “Được rồi, mỗi tầng đặt
một cái là tốt rồi, ừ, hai cái… tầng một đã đặt ổn thỏa.”
Trong tay Diệp Hi Văn cầm một khối linh thạch, không
ngừng bổ sung linh lực cho Úc Mộng Dao, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng nhợt.
“Phỏng chừng đã xuống được hai tầng rồi.” Mạnh Viễn nhíu
chặt mày.
Bỗng dưng, Diệp Hi Văn thở hắt ra một hơi, lui về sau
từng bước, được Diệp Cảnh Trình đỡ lấy: “Tiểu Hi?”
Diệp Hi Văn điều khiển quang cầu lơ lửng tại không trung
lắc lư lảo đảo bay tới dung nhập vào trong cơ thể Úc Mộng Dao, khuôn mặt nhỏ
nhắn cũng tái đi lắc đầu: “Con không nổi.”
Diệp Cảnh Trình đau lòng đút cho cậu nhóc một chút nước,
đỡ cậu ngồi xuống đất: “Không sao đâu, Tiểu Hi mau khôi phục đi.”
Diệp Hi Văn cắn môi dưới, tựa hồ bất mãn bản thân yếu ớt,
cậu nhóc ngẩng đầu nhìn những người khác, nhận được sự khẳng định trong mắt họ
mới nắm lấy linh thạch bắt đầu phục hồi.
Lúc này, trán Úc Mộng Dao đã bắt đầu ứa mồ hôi, không có
Diệp Hi Văn chống đỡ, thao tác của cô trở nên gian nan hơn nhiều.
Đường Duẫn Triết bận cạnh lại vui mừng hô lên: “Tốt rồi,
tầng hai cũng đã giải quyết xong.”
Úc Mộng Dao ngồi dưới đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả
người run nhè nhẹ, mọi người khẩn trương nhìn cô.
“Phốc…” Cô đột nhiên phun ra một ngụm máu, mọi người
hoảng lên, lấy lại tinh thần, dây leo trên mặt đất từ mắt thường vẫn có thể
nhìn thấy nó khô héo đi rất mau.
Cách cô gần nhất Mạnh Viễn bật người đỡ lấy thân thể lung
lay sắp đổ của cô.
Úc Mộng Dao chầm chậm mở mắt, miệng nhỏ uống nước linh
nhũ đã pha loãng từ tay Mạnh Viễn, mới tỉnh táo hơn nhiều: “Dưới lầu ba có gì
đó trực tiếp tiêu diệt dây leo.”
Trang Thiển tìm trong giới chỉ cả buổi, lấy ra một viên
đan dược, Úc Mộng Dao chậm rãi nuốt xuống.
“Sao rồi?” Trang Thiển có chút lo lắng.
Úc Mộng Dao vận chuyển một vòng công pháp mới mở miệng:
“Cũng không phải thương tổn lớn gì, vốn dây leo bị diệt cũng không quá ảnh
hưởng đến tôi, chỉ là vừa rồi lúc tôi điều khiển tập trung tinh thần quá thôi.”
“Cô cùng Diệp Hi Văn khôi phục trước đã, chúng tôi thảo
luận chiến thuật.” Cố Thần vẽ thêm một trận pháp giống hồi nãy, để Úc Mộng Dao
cùng Diệp Hi Văn ngồi vào.
Mạnh Viễn chỉa chỉa màn hình: “Mọi người nhìn, dường như
sợ hãi tang thi cấp hai, nên đám bậc một phần lớn đều lòng vòng ở tầng ngầm
một.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không ít con quanh quẩn ở lối vào
tầng hai, ngay cả tang thi cấp hai cũng có chút tới gần tầng ba.”Cố Thần chỉ
chỉ mấy điểm nhỏ màu xanh biếc cứ lúc ẩn lúc hiện không rời khỏi trước lối cầu
thang.
Trang Thiển hơi nghi hoặc: “Tầng ngầm ba không có tang
thi ư?”
Không đợi Đường Duẫn Triết mở miệng, Cố Thần liền lắc
đầu: “Nghe nói ở tầng ba có rất nhiều phòng có thể ngăn cản sự dò xét.”
Trang Thiển nhướn mày: “Dường như không chỉ có truyền
thừa chi vật.”
“Trước tiên chúng ta có thể tiêu diệt tang thi bậc một,
đó là nếu tang thi thi cấp hai sẽ không lên lầu như đã nói.” Diệp Cảnh Trình
nhìn Úc Mộng Dao cùng Diệp Hi Văn, lúc này anh đột nhiên tiếp lời.
Cố Thần gật đầu: “Nếu chúng ta dẫn một ít lên lầu như đã
bàn, hẳn là có thể thanh lý sạch sẽ được tầng ngầm một.”
Đường Duẫn Triết lập tức phóng đại hình ảnh tầng ngầm
một, một đống điểm nhỏ màu đỏ chằng chịt hiện ra.
Chương
63: Vây Quét (Hạ)
Rất nhanh, từng tốp tang thi bậc một bị hấp dẫn tới tiêu
diệt hầu như không còn, thu dọn một hồi, mọi người bắt đầu tiến quân đi xuống.
Đường Duẫn Triết cầm một cái máy tính bảng, trên đó biểu
thị năm điểm nhỏ màu xanh lá với chung quanh là vô sô đường nét lập thể khiến
nó phá lệ dễ thấy: “Thang máy thông xuống tầng hai không còn dùng được, cầu
thang thì có năm, lúc này năm con tang thi cấp hai thì đã có ba con quanh quẩn
ở lối đi cầu thang A1 cùng A2, hai con lạc đàn khác thì vẫn lãng đãng, tạm thời
thì một con ở lối B, một con thì gần lối C.”
“Lối đi A1 và A2 là đường đi thông xuống tầm ngầm ba?”
Trang Thiển ngẫm nghĩ.
Đường Duẫn Triết gật đầu: “Tài liệu cho biết vì tầng ngầm
ba vô cùng bí ẩn, nên chỉ có hai lối đi bí mật, thậm chí rất nhiều người công
tác trong đây luôn không biết nó tồn tại, trong đó một lối là dùng công nghệ
khống chế, hiện tại thì chẳng sử dụng được nữa, còn có một cửa đặc biệt ngay
tại lối đi A1 cùng A2 ở tầng ngầm hai.”
Lúc này mọi người chạy tới cầu thang tầng ngầm một.
“Chúng ta tách ra thôi.” Cố Thần nhíu mày nhìn vách tường
tràn đầy máu đã khô cùng thịt vụn, chỉ mới nhìn thôi thì cũng nhận ra rằng
trung tâm nghiên cứu đã từng phát sinh thảm trạng gì.
Mạnh Viễn cong mắt cười tủm tỉm, tư thái thoạt nhìn rất
nhàn nhã: “Tán thành.”
“Không vấn đề.” Ánh mắt Diệp Cảnh Trình do dự trên người
Diệp Hi Văn vài giây, rồi kiên định gật đầu.
Những người khác cũng nháo nhào tỏ vẻ không ý kiến.
“Diệp Cảnh Trình, Diệp Hi Văn đến lối đi C, Mạnh Viễn cũng
đến cửa C, những người khác chia ra đi tới hai lối A.” Trang Thiển rất nhanh
phân phó nhiệm vụ.
Tang thi cấp hai sớm đã ngừng việc thối rữa, sự thật thì,
sau khi tiến hóa, thương thế trên người bọn nó tất cả đều được chữa trị, da
thịt có màu xanh đen và trở nên khô quắt, phối hợp với móng tay sắc nhọn cùng
ánh mắt phiếm đỏ, khiến bọn nó thoạt nhìn như mới từ hầm mộ chui ra. Sức lực
tụi nó cực lớn, thậm chí một bộ phận có thể sử dụng dị năng, làm cho người ta
đau đầu không thôi.
Đám tang thi cấp hai hiển nhiên không phải đối thủ của
Mặc Huyền tiểu đội, huấn luyện nghiêm khắc cùng với phối hợp ăn ý, rất nhanh
năm con tang thi đều bị giết sau một kích.
Lúc sau Phương tướng quân cho mở khóa nhỏ ở cửa chính,
cửa lớn thông xuống tầng ngầm ba chậm chạp mở ra, hành lang hẹp dài tối u u,
vách tường bằng kim loại kéo dài đến tận mặt đất, lạnh lẽo vô tình.
Theo trình tự vận hành, hệ thống điện vốn đã dừng hoạt
động bắt đầu khởi động, từng ngọn từng ngọn đèn sáng bừng lên, chiếu sáng hành
lang tối om, Đường Duẫn Triết theo bản năng nuốt nước miếng: “Mọi người nói coi
chúng ta mà đi vào sẽ không bị tia laser gì đó bắn chứ?”
“……”
Không khí vốn khẩn trương bỗng dưng dịu hẳn đi.
Đường Duẫn Triết dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người yên
lặng nhích nhích ra sau.
“Từ từ.” Trang Thiển khẽ híp mắt, khoát tay bảo mọi người
im lặng, dường như nghe thất gì đó không bình thường.
Cả đội lập tức im lìm, một mảnh yên tĩnh chỉ nghe được
tiếng vận hành motor của hệ thống thông gió, bên trong tiếng hỗn loạn đó, có
một trận tiếng bước chân lộn xộn nhưng không kích động vang lên.
Lộp cộp… lộp cộp…
Tiếng vang dần rõ, dường như là tiếng giày da nhẹ nhàng
nện trên nền đất kim loại, cũng như đang nện vào lòng mọi người. Sắc mặt mọi
người cũng dần ngưng trọng, rõ ràng đây là tiếng bước chân của người chứ không
phải tang thi, nhưng trong hoàn cảnh bốn bề là tang thi này mới khiến nó càng
thêm quỷ dị.
Ở đầu kia của hành lang, tiếng vang càng lúc càng lớn,
dần dần trên vách tường cũng hắt ra một bóng dáng mơ hồ, ở khúc quanh thì ngừng
lại. Tất cả mọi người ngưng thở, bày ra tư thế sẵn sang công kích.
Trang Thiển nhíu mày, nhìn hình bóng, lẽ nào là một ….đứa
nhỏ?
Đang nghĩ ngợi, một cái đầu ló ra ngay chỗ cua quẹo đó,
cơ hồ là toàn lực khắc chế, mọi người mới ngăn bản thân phóng ra công kích.
“Nè…” Giọng nói mềm nhũn của trẻ con chứa tia mong chờ,
“Mấy anh là tới cứu em hả?” Đúng rồi, một đứa nhỏ, người ló đầu ra là một cô
nhóc nhỏ khoảng bốn năm tuổi, sắc mặt hồng hào hệt một quả táo nhỏ, cực kỳ đáng
yêu. Nhưng mọi người chẳng ai cảm nhận được điều đó, trong hoàn cảnh như vầy,
cư nhiên có một cô bé con sáng sủa như sống ở nơi trước mạt thế ư…
Không ai thay đổi tư thế, thậm chí thần kinh của bọn họ
còn căng chặt hơn.
Cô gái nhỏ mẫn cảm nhận ra không khí cứng ngắt, có chút
không được tự nhiên co rúm lại, đầu nhỏ ló ra cũng dần lùi về sau, dường như có
vẻ chẳng biết làm sao.
“Bé con, sao em lại ở chỗ này?” Giằng co vài giây, Cố
Thần đứng thẳng người đầu tiên, giọng nói ôn nhu khẽ hỏi, nhưng lưng hắn vẫn
rất căng, nguyên chưởng lực tụ nơi tay cũng không phát ra, tụ mà không hiện,
nếu muốn công kích thì cũng có thể ngay lập tức bắn ra.
Phát hiện giằng co như vầy cũng chẳng phải cách, những
người khác cũng thu hồi động tác phòng ngự, đứng thẳng người, điều chỉnh vị trí.
“Dọa chết tui.” Đường Duẫn Triết khoa trương lui về sau
mấy bước, thở phào nhún vai, lấy ra một cái máy tính bảng dọc chơi, “Tôi còn
tưởng là tang thi chớ!”
Mạnh Viễn dựa vào vách tường, bộ dáng nhàn hạ. Diệp Hi
Văn cũng chạy chậm đến chỗ Diệp Cảnh Trình, kéo kéo góc áo anh.
Mỗi vị trí của tiểu đội khi điều chỉnh đều hoàn toàn bảo
vệ một phương hướng, tất cả mọi người đều có thể lập tức xuất ra công kích.
Cô gái nhỏ do dự đôi chút, có lẽ là do tướng mạo cùng khí
chất của họ, cô bé thay đổi góc đứng bước ra khỏi cua quẹo của hành lang, đứng
ở đầu bên này đối mặt với Mặc Huyền tiểu đội.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy đầy đủ bộ dáng của bé
con, giày da nho nhỏ màu đỏ, trên chiếc váy trắng được thuê hoa nhỏ màu phấn,
cổ áo cùng chân váy đồng màu với hoa nhỏ, tóc thắt hai bím, hoàn toàn là hình
dạng của một cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé trong gia đình bình thường.
Trang Thiển nhìn bé có hơi quan mắt, không xác định lắn
nhìn qua Cố Thần, phát hiện Cố Thần quăng qua cho mình một ánh mắt, hoàn toàn
chẳng có ngôn ngữ trao đổi nên tin tức nhắn nhủ cũng không nhiều mấy, nhưng
Trang Thiển biết tạm thời không có nguy hiểm phải quan sát.
“Trang Thiển.” Úc Mộng Dao đứng bận cạnh Đường Duẫn Triết
đột nhiên đi tới hỏi, “Có nước không?”
“Có.” Trang Thiển không đổi sắc lấy ra một bình nước
suối, để ý thấy cô gái nhỏ khi bắt gặp cậu lấy vật này kia từ khoảng không thì
giật mình, bộ dáng dường như có chút hưng phấn nho nhỏ.
Úc Mộng Dao nhận nước, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Trang Thiển nhàn nhạt cười, cậu nhìn thấy
hàng chữ trên máy truyền tin ngụy trang đồng hồ của cô [có người phản ứng với
nhiệt]
Úc Mộng Dao thay đổi đường đi tới vị trí phía trước, bước
qua mọi người đứng chỗ đầu tiên.
Cô gái nhỏ hơi luống cuống nắm vò mấy hình hoa nơi chân
váy, cô bé cảm giác được không khá là lạ sao ấy, rất im ắng. Cô bé có chút
không kiên nhẫn đi tới trước hai bước, lại rụt lui về: “Ừ, em một mình chơi rồi
chạy tới chỗ này, ngày đó tòa nhà đang sửa sang mọi người liền biến thành quái
vật.” Cô bé nói xong, sợ hãi run run, có lẽ là nhớ đến chuyện khong hay ho.
“Em gái nhỏ, mấy quái vật đó là tang thi, ngày hôm đó là
26 tháng 3 phải không?” Diệp Cảnh Trình nở nụ cười ôn hòa với cô gái nhỏ, tận
lực hạ nhẹ giọng nói, cố ý nói một ngày sai.
Cô gái nhỏ quả nhiên đối với một chú lớn ôn nhu không có
sức chống cự, hơi quýnh lên lùi về sau, rối rắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu:
“Không biết, con chỉ biết là thứ năm cuối tuần.”
Thứ năm cuối tuần là ngày 28, là ngày tận thế chính thức
bắt đầu, một bé con bốn tuổi không nhớ rõ ngày tháng cũng rất bình thường.
“Em có nhận ra ông lão này không?” Cố Thần lấy ra một ảnh
chụp, “Là ông nội nhờ vả bọn anh đến cứu em.”
Trang Thiển giật mình hiểu ra, khó trách cảm thấy cô bé
con này quen mắt, nhân viên nghiên cứu đưa cho bọn họ rất nhiều ảnh chụp, hy
vọng bọn họ tìm kiếm, nhưng trừ những người may mắn còn sống trong các phòng
khác, thì người bên ngoài cơ hồ đều chết hết. Bởi vì một cô bé con đột nhiên
xuất hiện trong đống ảnh chụp toàn ảnh người trưởng thành, cho nên cậu mới nhớ
rõ, đó là một ông lão ở phòng thứ nhất đưa cho bọn họ.
Cô gái nhỏ kinh hỉ nâng đầu lên, trong mắt rất nhanh tích
ra một màn nước trong suốt: “Là ông nội! Là ảnh chụp của em!” Nói xong cô bé
liền vui sướng chạy về phía này, giày da giẫm trên nền đất vang lên lộp cộp.
Ngay tại những giây đó, thần kinh mọi người căng siết, dư
quang gắt gao bám chặt vào nhất cử nhất động của cô bé con. Thời điểm cô gái
nhỏ vọt tới Trang Thiển đã suy nghĩ ra rất nhiều phương thức ứng phó, thậm chí
nghĩ tới việc trực tiếp ngăn cản hành vi của cô nhóc, nhưng cuối cùng chỉ lấy một
khối ngọc bội từ giới chỉ làm tốt phòng ngự. Đây là cậu cùng Cố Thần đặc chế,
nhưng vì cấp bậc không cao, vì vậy chất lượng chỉ tương đối, nên chỉ có thể
phòng ngực được khoảng ba lần thì hoàn toàn vô dụng.
Những người khác đều nhận ra động tác của cậu, cũng vội
vàng lấy ra ngọc thạch được phân cho, cất ngọc thạch ở góc khuất cô gái nhỏ
không nhìn tới. Lúc trước chiến đấu vì tăng cấp, nên bọn họ đều không chuẩn bị
phòng ngự đầy đủ.
Cô gái nhỏ hệt như một chiếc xe lửa nhỏ thẳng một đường
lao về phía Cố Thần, một phen tóm lấy ảnh chụp trong tay hắn, hai mắt nhìn thấy
rồi thì gào khóc thiệt to: “Oa, ông nội…” Ảnh chụp vốn đã bị nước mắt của ông
cụ làm cho mơ hồ giờ thì trở nên ướt nhẹp.
Bất đắc dĩ, Diệp Cảnh Trình cùng Úc Mộng Dao đành an ủi
cô bé.
Rất nhanh, cô gái nhỏ dưới sự dỗ dành của chị gái cực
xinh đẹp với chú lớn ôn nhu thì ngừng khóc, tuy nhiên cái mũi vẫn còn hồng
hồng, cả người thoạt nhìn thật rất đáng thương. Nhưng người trong Mặc Huyền
tiểu đội vẫn không buông xuống cảnh giác, bọn họ vẫn nhớ rõ thực vật thăm dò
của Úc Mộng Dao khi tới tầng ngầm hai thì bị thứ gì đó tiệu diệt, cho thấy ở
tầng ngầm này hẳn là không chỉ có mỗi cô gái nhỏ.
Lãng phí một đống thời gian, Mạnh Viễn nhìn thoáng qua
hành lang, rồi liếc mắt nhìn sang Trang Thiển, tiến tới chỗ cô bé: “Nè, bé con,
em muốn gặp ông nội không?”
Cô gái nhỏ đang thút thít liền bị dọa đến nghẹn một hồi,
anh trai lớn này đáng sợ quá à, rõ ràng đang cười, nhưng thiệt là đáng sợ, cô
bé co rúm lui lui về phía sau Úc Mộng Dao.
Tươi cười trên mặt Mạnh Viễn vẫn không đổi, còn phóng ra
uy áp của dị năng giả: “Bọn anh làm xong nhiệm vụ mới đưa bé đi gặp ông nội
được, nếu em không phối hợp, sẽ quăng cho tang thi ăn thịt nha…”
“… Em không muốn bị tang thi ăn thịt đâu!....” Cô gái nhỏ
lắc lắc đầu, nước mắt lại tràn mi.
“Vậy em phải phối hợp.”
Cô bé con gật đầu, nhìn về phía Diệp Cảnh Trình, Diệp
Cảnh Trình nhìn bé cười ôn nhu, cô nhóc cũng nhẹ nhõm một hơi: “Dạ…”
“Nói cho bọn anh biết ở tầng này có gì, vì sao em lại ở
đây.”
“A!” Cô gái nhỏ đột nhiên phát ra tiếng khiến mọi người
nhảy dựng, “Em đồng ý với chú là không dẫn người đến gặp chú ấy!”
“Chú?” Trang Thiển lập lại lần nữa.
Cô gái nhỏ nhìn Mạnh Viễn, gật đầu, nói rất nhanh: “Chú
ấy rất tốt nghen. Em vốn muốn trộm chạy tới tầng một thì có quái vật đuổi bắt
em, em trốn trong một căn phòng dưới thang máy, nhưng tránh trong phòng được
vài ngày thì bị quát vật phát hiện, chú đã cứu em, mấy hổm nay vẫn là chú chăm
sóc em đó!” Nói xong cô nhóc hít hít mũi, nhìn về phía Mạnh Viễn, ánh mắt đo đỏ
thiệt đáng thương.
Úc Mộng Dao an ủi vỗ về đầu cô bé con, thần sắc cũng
không tốt lắm.
“Chẳng nhẽ là dị năng giả?” Đường Duẫn Triết cất máy tính
bảng đi, “Tầng ngầm bị chắn rồi.”
“Không thể nào.” Trang Thiển nhìn về phía hành lang, ngọn
đèn máu trắng sáng chói chiếu đến rõ ràng, không có bóng đen, cả tầng ngầm
thoạt lạnh lẽo vô tình, hệt như một chiếc bẫy lớn, dưới vẻ ngoài an toàn là vô
tận khủng bố.
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Sau một lúc, Cố Thần hỏi cô gái nhỏ: “Chú là quái vật hả?”
Cô gái nhỏ trầm mặc một hồi mới đáng thương cực kỳ ngước
mặt lên, hốc mắt đỏ ửng: “Chú không giống quái vật… Chú là người tốt…” Bộ dáng
vô cùng khẳng định.
Nhưng không đợi người khác hỏi, cô bé cúi đầu, nhỏ giọng
nói: “Nhưng da chú ấy có màu trắng xanh, hơn nữa giọng nói cũng là lạ sao á,
còn nữa… mắt chú thực đỏ…Ừ… Tay cũng lạnh như băng…mặt không biểu tình…” Giọng
của cô bé càng ngày càng nhỏ xíu, cuối cùng chẳng còn tiếng nào.
“Hítttt…” Đường Duẫn Triết hít một hơi khí lạnh, tang thi
cấp ba!
Biểu tình của mọi người trở nên ngưng trọng.
Cô gái nhỏ nâng đầu lên, kiên trì và cố chấp: “Chú là
người tốt!”
Rất rõ ràng, con tang thi cấp ba này không biết vì sao
lại bảo vệ bé con, khắc chế dục vọng ăn thịt của bản thân, nhưng cho dù là một
đứa nhỏ, những ngày sớm chiều ở chung cũng sinh ra hoài nghi, tuy nhiên bởi vì
khờ dại, cho nên bướng bỉnh kiên trì bảo vệ tang thi là người tốt của mình.
Đột nhiên, không khí trở nên thực trầm mặc, Trang Thiển
nhẹ nhàng hít một hơi: “Tang thi cấp ba khôi phục trí nhớ con người.”
Chương 64: Cái chết
Thình lình, mọi người cứng người nhìn về phía cuối hành
lang.
Cô gái nhỏ vốn đang thút thít cũng tò mò ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông trưởng thành xuất hiện ngay tại khúc
cua của hành lang, không, hẳn nên gọi là tang thi mới đúng. Cho dù thân thể của
hắn là hình thể nhân loại, nhưng làn da xám trắng cùng đôi mắt đỏ sậm đều chứng
minh hắn đã biến dị từ sớm. Vẻ mặt Trang Thiển trở nên căng thẳng, tang thi cấp
ba, tiếng động đi đường cậu hoàn toàn không nhận ra…
Diện mạo con tang thi này là một người đàn ông trung niên
rất đỗi bình thường, mặt chữ quốc, mày rậm, tóc ngắn, vóc dáng khá cao, dáng
người rắn chắc. Mặt không có biểu tình làm cho bộ dáng vốn chất phát của hắn
trở nên nghiêm túc và hung hãn.
“Chú ơi.” Cô gái nhỏ vui vẻ chạy qua, mọi người đang
phòng bị toàn lực căn bản là không phản ứng kịp, bỏ lỡ thời cơ ngăn cản.
Tang thi cấp ba một phen ôm được cô gái nhỏ, nâng cô bé
lên ôm vào trong ngực: “Nguyệt Nguyệt tìm được ông nội chưa?” Giọng nói của hắn
không mấy chuẩn, phát âm tám phần đều là tiếng địa phương, thiếu đi nhịp điệu,
nghe vào thì mười phần quái dị.
Cô gái nhỏ dường như đã quen với khuôn mặt không biểu cảm
cùng với giọng địa phương ngang ngang, nằm trong lòng hắn cọ cọ: “Tìm được rồi!
Ông nội quả nhiên chờ con, chú thật lợi hại.” Thì ra bé con tên Nguyệt Nguyệt.
Tang thi vỗ về lưng cô gái nhỏ tên Nguyệt Nguyệt, bất
chợt giơ tay lên.
Các thành viên của Mặc Huyền tiểu đội vốn vận sức chờ đợi
thiếu chút nữa đã triển khai tấn công, nhưng tang thi chỉ là sử dụng lực đạo
phù hợp đánh sau gáy Nguyệt Nguyệt, làm cô bé hôn mê.
Trang Thiển nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt đã trở nên mềm
nhũn trong lòng tang thi. Tang thi cảm nhận được tầm mắt, nâng đầu lên, mặt
than không đổi nét ngây người nhìn Trang Thiển hồi lâu, ánh mắt đỏ sậm không
ánh sáng chuyển hai lần. Trang Thiển muốn đoán hắn đang suy nghĩ gì từ biểu
tình, nhưng thất bại.
Tang thi ngừng lại cúi đầu, nhẹ nhàng đem Nguyệt Nguyệt
đặt trên mặt đất, tạo một tư thế thoải mái dựa vào vách tường. Sau đó hắn tiến
lên trước hai bước.
Bầu không khí lập tức trầm xuống, tang thi cấp ba nhận ra
mọi người cảnh giác, dừng bước. Mặt vẫn không thay đổi chút nào, nhưng chẳng
hiểu vì sao, Trang Thiển nhận thấy hắn có chút hơi nản lòng.
“Tôi tên Vương Tùng.” Tang thi cấp ba mặt chẳng đổi thay
mở miệng, khẩu âm địa phương quỷ dị quanh quẩn trong hành lang thiệt dài, “Tôi
nghĩ nếu chẳng nói ra, sẽ chẳng còn ai nhớ đến tôi nữa.”
Tang thi giơ tay lên cào cào tóc, vốn là hành động mang
tính hàm hậu, nhưng khuôn mặt xanh trắng nghiêm túc của hắn làm ra càng đặc
biệt quỷ dị: “Tôi khôi phục trí nhớ đã lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều chuyện, các
cậu là nhóm người đầu tiên tôi gặp, phỏng chừng cũng là nhóm cuối cùng, vậy trò
chuyện với tôi một lúc. Dù sao nơi này cũng chẳng còn tang thi nào.”
Ánh mắt Trang Thiển khẽ chuyển, cũng không cử động.
“Tôi cùng anh là Vương Bách vốn đang cày ruộng, lại đào
được một đồng tiền, kết quả về nhà tôi bắt đầu phát sốt. Tôi bệnh một tháng,
càng lúc càng yếu đi, bệnh viện cũng chẳng rõ là bị gì, liền về nhà nằm. Vợ tôi
luôn ở bên cạnh chăm sóc, cô ấy cùng con ở trong phòng vui đùa.” Tang thi tự
hỏi tự nói xong, ánh mắt đỏ sậm không lộ tình tự, “Sau đó trong sân đột nhiên
trở nên ồn ào, anh trai liền biến thành quái vật, cắn người khắp nơi, cuối cùng
lao vào phòng tôi. Vợ tôi cầm dao phay chắn trước mặt tôi, giấu đứa con dưới
gầm giường. Tôi đến giờ vẫn nhớ như in, cô ấy dùng dao phay chặt đứt đầu anh
trai, thở hồng hộc quay đầu mỉm cười an ủi nhìn tôi, tôi lại nhào lên cắn cô
ấy… Sau khi tôi phục hồi trí nhớ liền không ngừng nhớ tới ánh mắt của cô ấy, sự
khó tin đó, kỳ thật cổ cũng chả phải người ôn nhu gì, bộ dáng cũng chẳng đẹp,
còn dong dài nữa, nhưng cô ấy đã dũng cảm bảo vệ tôi cùng con, lại chết trong
tay tôi…”
“Tôi rốt cuộc là quái vật gì đây…” Tang thi lấy tay bưng
kín mặt, mọi người yên lặng nhìn đôi tay trắng xanh của hắn, là đôi tây của
người nhà nông, thô ráp, xương cốt lồi lõm, tràn đầy vết nhăn. Một hồi sau tang
thi lấy tay ra, khuôn mặt vẫn chẳng chút thay đổi nào, không có nước mắt, không
có bi thương, thậm chí âm điệu cũng không biến điệu: “Sau đó, tôi lôi đứa con
từ dưới gần giường ra, là con gái của tôi, nó còn nhỏ như thế, miệng còn kêu ba
ơi, sao tôi chẳng nghe thấy điều đó….”
“Tiếp đó, tôi bị mang đến chỗ này, thình lình một ngày
kia, mọi người đều hôn mê, chỉ có tôi, tôi tỉnh lại thì lập tức khôi phục trí
nhớ. Trong tòa lầu này chỉ toàn là bọn quái vật giống tôi, nhưng không hiểu sao
là chỉ tôi có trí nhớ…”Tang thi quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào vách
tường, “Tôi như muốn điên lên, tại sao tôi lại biến dị, đã biến dị vì sao còn
có ký ức, kết quả tôi thấy được Nguyệt Nguyệt, nó cũng lớn cỡ con gái tôi, lúc
gọi ông nội cũng giống như lúc con gái tôi kêu ba ơi, tôi liền cứu nó…”
Tang thi đột nhiên xoay người, rời khỏi hành lang, nhưng
rồi lại nhanh chóng xuất hiện, trong tay cầm một gói thiệt to.
Đồ trong túi rầm một tiếng bị ném xuống đất, một thanh
kiếm đồng loang lổ rỉ sét, ba chiếc nhẫn, một cái lược, một cây côn thiết chẳng
biết có tác dụng gì, còn có một đồng tiền. Tang thi nhặt đồng tiền đó lên, nắm
trong tay: “Những món đồ này, đám nhân viên nghiên cứu thu thập các món đồ là
nguyên nhân biến đổi bọn tôi, tại sao đống đồ vật này lại tồn tại kia chứ…” Hắn
chợt đem đồng tiền ném mạnh xuống đất, đồng tiền đinh đinh đang đang lăn trên hành
lang tới bên chân Trang Thiển, không ai nhúc nhích, đồng tiền quay vòng trên
mặt đất, rồi ngưng lại.
Trang Thiển đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, cậu biết
cảm giác khi biến thành tang thi, nghi hoặc, bi thương, tuyệt vọng… Vì sao lại
là mình? Luôn không ngừng hỏi điều đó…. Rõ ràng là con người, có được trí nhớ
của con người, lại khát khao với máu thịt. Thậm chí con tang thi trung niên này
còn bi thảm hơn nhiều, năm đó Trang Thiển còn lấy cớ vì cừu hận mà mê hoặc bản
thân, còn hắn lại giết chết người quan trọng của mình…
Tang thi trầm mặc hồi lâu, dường như đã bình tĩnh lại.
“Giết tôi đi.” Hắn nói.
Trang Thiển nhìn về phía tang thi.
“Giết tôi đi.” Tang thi lặp lại lời nói, “Tôi không biết
về sau sẽ còn biến thành bộ dạng gì nữa, nhưng tôi không thể chấp nhận biến
thành một thứ người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, tôi cứ nhắm mắt lại, là
thấy vợ của tôi, con của tôi, đứa con gái của tôi…”
Trầm mặc hồi lâu, Trang Thiển nhìn Cố Thần.
Cố Thần khẽ hít vào một hơi, trong lòng bàn tay bắt đầu
ngưng tụ lôi điện màu tím, lôi cầu không ngừng nhấp nháy, mỗi một lần xoay
chuyển đều sáng lên thêm một phần. Trang Thiển biết hắn đang nén nguyên lực.
“Mau lên, tôi sẽ không phản kháng.” Tang thi trung niên
mặt không đổi sắt mở miệng, “Đừng làm Nguyệt Nguyệt bị thương.” Hắn nói xong,
đi đến trước vài bước, đứng ở giữa hành lang, che chắn cho cô gái nhỏ ở phía
sau.
Diệp Hi Văn quăng cho Cố Thần vài vòng ánh sáng, lôi cầu
trong lòng bàn tay hắn càng thêm chói mắt.
Trang Thiển nghĩ ngợi, rót qua một tia năng lượng hệ thủy,
nước có thể sinh điện, tuy nguyên lực là không thuộc tính, nhưng cậu cùng Cố
Thần vẫn luôn quen dùng phép thuật thuộc tính dị năng của mình.
Cuối
cùng, lôi cầu trong lòng bàn tay Cố Thần đã chuyển dần thành màu trắng, ánh sáng
chói lọi như đâm vào mắt mọi người, hắn nhìn thoáng tang thi đối diện, công
kích gào thét bay tới, mang theo tiếng sấm rền vang.
Bởi vì áp súc triệt để, lôi cầu thậm chí không tạo thành
vụ nổ mạnh, chỉ quét sạch một vùng quanh tang thi, một phần vách tường khoa học
kỹ thuật cao biến mất hoàn toàn, tựa hồ nó chưa từng tồn tại. Kích này tiêu hao
toàn bộ năng lực của Cố Thần, cộng thêm Diệp Hi Văn và Trang Thiển, lực công
kích cực kỳ kinh người.
Trên mặt đất lưu lại một hình nửa vòng tròn, một viên
tinh hạch đen nhánh lẳng lặng nằm nơi đó, chứng minh nhiệm vụ giải quyết đã kết
thúc viên mãn, nhưng chẳng ai tỏ ra vui mừng.
Con tang thi cấp ba này biến mất quá nhanh, thậm chí còn
không ương ngạnh chống cự như tang thi bậc một, làm tất cả người trong đội vô
cùng ảo não. Cứ như đang đi trên không, thiếu đi sự chân thật, nhưng sự ưu
thương ở trong lòng lại nói cho họ rõ, điều này đều là thực.
“Tốt rồi.” Trang Thiên đột ngột lên tiếng, nhặt lên đồng
tiền bên chân, “Thời gian không còn nhiều, đêm tới thì bộ đội không thuận lợi
dọn dẹp.”
Tuy mạt thế tràn ngập chuyện bất đắc dĩ và bi ai, nhưng
cậu vẫn còn mục đích đã xác định, có người cậu muốn bảo vệ. Có thể có đồng
tình, sẽ có bi thương, tuy nhiên cũng không thể ngăn cậu tiến về phía trước.
Mạnh Viễn khẽ khàng cười, thu lại roi: “Tôi đi thu thập
máy móc và tư liệu tầng ngầm hai.”
Úc Mộng Dao đứng thẳng dậy, vuốt ve mái tóc, tháo dây
buộc tóc, mái tóc dài mềm mại trải ra, đáp trên vai: “Tôi cũng đi.”
“Ba ơi.” Diệp Hi Văn kéo Diệp Cảnh Trình.
Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, nhìn ánh mắt cậu
nhóc trong chớp nhoáng ánh lên sự trầm lặng, anh vẫn luôn che chở đứa nhỏ này
để cậu bé không dính vào chuyện thị phi, giờ thì cậu nhóc đang rời khỏi sự bảo
vệ của anh, nhưng anh không hối hận, “Đi thôi, chúng ta đi thu thập truyền thừa
chi vật.”
“Để tôi đóng cửa chính cao ốc trước đã.” Đường Duẫn Triết
lấy ra máy liên lạc loại nhỏ, đè nút, “Được rồi, tín hiệu đã truyền đi.” Nói
xong cậu ta trừng mắt nhìn, phát hiện chỗ này chỉ còn Trang Thiển và Cố Thần,
vì thế cậu ta mau mắn xoay người chạy đi: “Tôi đi thông báo cho người may mắn
sống sót.”
Trang Thiển nắm đồng tiền trong lòng bàn tay, xúc cảm
lạnh lẽo, hoàn toàn chả thấy chỗ nào đặc biệt cả, nhưng nếu tu vi bọn họ tăng
tiến, sẽ nhận ra quanh đồng tiền phát ra ánh sáng.
“Mộc Mộc.” Cố Thần ôm lấy Trang Thiển từ phía sau, thân
mật hôn lên vành tai cậu, “Chúng ta cũng đi thông tri cho người sống sót?”
Trang Thiển liếc mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười,
tầm mắt nhanh chóng tách ra, cùng rời khỏi nơi này.
Bọn người Trang Thiển tập trung toàn bộ người may mắn
sống sót tại đại sảnh, đám người sau khi tách ra giờ gặp lại ôm nhau khóc rống,
những người mất đi thân nhân ôm tinh hạc đen sẫm thất thanh than khóc, không ít
người cảm kích tiểu đội Mặc Huyền, nhóm họ không phải đội đầu tiên tới cứu
viện, nhưng chỉ có bọn họ thành công. Trong lòng mọi người đều tràn ngập hy
vọng, bên ngoài là tiếng bom nổ, tiếng súng cùng tiếng gào rống của tang thi
cũng không hề làm họ sợ hãi.
Một hồi sau, Diệp Cảnh Trình ôm Nguyệt Nguyệt đang hôn mê
cùng những người khác xuất hiện ở sảnh chính.
“Nguyệt Nguyệt!” Một cụ già kích động nhào tới, giọng nói
run run, “Con bé sao thế?!”
“Không sao cả, cô bé ngủ thôi.” Úc Mộng Dao chọt chọt
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé con, đứa nhỏ này dựa vào vách tường ngủ
say hết biết, “Chúng tôi phát hiện cô bé ở tầng ngầm hai, thật may rồi.”
Lúc này, lông mi Nguyệt Nguyệt run lên, mở mắt: “Chú ơi?”
“Nguyệt Nguyệt!” Cụ già kích động cầm tay Nguyệt Nguyệt.
“Ông nội!” Đứa nhỏ nhanh chóng tỉnh hẳn, vặn vẹo lao về
phía lòng ngực cụ già, “Oa, oa ô ông nội con nhớ ông muốn chết, con hứa sẽ
không chạy lung tung nữa…”
Ông cháu ôm nhau khóc lóc.
Khóc đã xong, cụ già ôm bé con còn đang nghẹn ngào, cúi
đầu gập người cảm kích các thành viên trong đội: “Lão tên Trần Hạo, về sau có
chuyện gì cần giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không chối từ.”
Cố Thần khách khí nhận lời cảm ơn của ông cụ, cụ già cũng
chẳng mạnh miệng cho có, tài năng chỗ này, đều là đám nhân tài đứng đầu ngành
khoa học, sau khi đến căn cứ thì đãi ngộ về sau chắc hẳn không tồi. Đặc biệt là
một người có tuổi như Trần Hạo, trước mạt thế hẳn là nhân vật một câu nói làm
rung chuyển ba tầng, có thể đạt được ân tình của người này tuyệt đối là trăm
lợi vô hại.
Trần Nguyệt tựa vào lòng ông nội mình, xoa xoa đôi mắt đo
đỏ: “Chú đâu ạ?”
Trần lão nghi hoặc ngẩng đầu, lần thứ hai lão nghe thấy
cháu gái nhắc đến “chú”, lần đầu tiên vì kích động mà xem nhẹ, nhưng bình tĩnh
nghe thì vẫn thấy khá kỳ quái.
“Nguyệt Nguyệt nè.” Trang Thiển ôm cô bé qua dỗ, Cố Thần
giải thích cho Trần lão chuyện của tang thi cấp ba nọ.
Một hồi sau, Nguyệt Nguyệt cầm lấy “đồng tiền chú để lại
” và chấp nhận “chú là người đặc biệt cho nên đi trước”, tựa vào lòng Trần lão,
ngủ thiếp đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét