Chương 90: Nói Chuyện (Thượng)
Keng….
Tay tang thi mềm
nhũn, phi tiêu ba nhánh khéo léo tinh xảo bị đánh rơi xuống. (X: giống phi tiêu của ninja trong
naruto đó)
Tia lôi quang nhảy
nhót trong tay Cố Thần, ngón tay ngoắc ngoắc, phi tiêu trên mặt đất bị một cơn
gió vô hình bay tới giữa lòng bàn tay. Lưỡi phi tiêu mỏng mà sắc cạnh, kim loại
đen tuyền như hòa vào màn đêm, một tia sáng lóe cũng chẳng hiện, cực kỳ nguy
hiểm. Mỉm cười, Cố Thần thu phi tiêu vào trong nhẫn.
“Tôi nói rồi, cấm
động mà?” Trang Thiển hơi giương cằm, Thiển Tích trong tay chạm vào đầu tang
thi, hơi dùng lực, một cỗ hàn khí liền tuôn ra ngoài. Chỉ thấy tang thi chấn
động, màu đỏ trong mắt hiện lên tia khổ sở.
Lý Giai Văn cảm nhận được cỗ khí lạnh nọ chạy
từ đầu gã xộc thẳng xuống lòng bàn chân, khiến cả người gã cứng còng, vũ khí
trong tay áo cũng bị tịch thu, gã đành phải thành thật.
Sau đó không khí
liền ngưng đọng.
Lý Giai Văn quyết
tâm cẩn thận mở miệng: “Chúng ta bất động vầy cũng không phải cách….”
Cố Thần đứng trước
mặt gã híp mắt liếc gã một cái, khiến gã im bặt luôn, thiu thỉu lặng thinh.
Nhưng gã do dự một hồi, vẫn tiếp tục e dè nói: “Lập tức sẽ có tang thi tới tuần
tra.”
“Mắc gì bọn tôi
phải tin anh?” Thanh âm bình thản truyền tới từ phía sau, mũi kiếm trên đầu vẫn
không chuyển dời, khiến Lý Giai Văn chẳng tài nào quay đầu nhìn được bộ dáng
của Trang Thiển, trong lòng lại tò mò cực kỳ.
Nhưng sắc mặt hắn
cũng chả thể nào biểu hiện ra được cảm xúc nào, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng Cố
Thần: “Không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất.” (X: tính tới tính lui, chẳng tránh được chuyện chẳng ngờ)
Lúc này gã cũng đã
phục hồi lại tinh thần, nếu là nhân loại, cùng căn cứ N thị cũng chẳng có quan
hệ tốt đẹp gì cho cam, nói cho cùng thì động tác của căn cứ N thị có chút lớn,
tựa hồ đang tìm người nào đó, gã chính là nắm bắt kẽ hở này mới tới đây làm
nhiệm vụ…. Cho nên vô luận ra sao, hai dị năng giả này cũng sẽ không đả thảo
kinh xà, mà họ cũng không hẳn là kẻ địch của nhau. Nghĩ thế, trong lòng Lý Giai
Văn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trang Thiển khẽ
cười một tiếng, thu hồi Thiển Tích: “Dẫn đường đi, chúng ta phải trốn.”
Lý Giai Văn quay
đầu lại, đứng đó là một cậu con trai đoan chính, mái tóc màu trà mềm mại dán
vào đôi gò má trắng nõn sạch sẽ xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách như hồ nước
trong vắt, lạnh nhạt không chút tạp chất, thoạt nhìn là một cậu ấm con nhà
người ta, chẳng chút nào giống người hành tẩu trong mạt thế. Bất quá kẻ mạnh thì
chẳng thể nào nghĩ theo kiểu thường, nghĩ tới cái đám biến thái trong khu an
toàn kia, lại không phát hiện trong đôi tay trắng ngần thon dài của Trang Thiển
có vũ khí gì, trong lòng Lý Giai Văn cũng không có một tia khinh thường, ngược
lại càng thêm thận trọng.
“Hừ.” Tiếng hừ nhẹ
đánh vỡ cái nhìn chăm chú của Lý Giai Văn, sau đó gã cảm thấy sau lưng có uy áp
khiến cả người gã không ngớt đề phòng. Cứng ngắc xoay người lại, liền trông
thấy mặt Cố Thần lạnh te nhìn mình, trong mắt đầy vẻ bất mãn cùng uy hiếp,
dường như còn có điện xẹt đùng đùng…
Qủa nhiên chạy trốn
không nhất định là lựa chọn tốt, Lý Giai Văn ngoan ngoãn hạ mi mắt: “Đi theo
tôi.”
Sau tảng đá lớn
trong rừng cây, Lý Giai Văn ngừng bước.
Nơi này chỉ cách
đập chứa nước một đoạn ngắn, bị cành lá trùng trùng điệp điệp che đậy kín bưng,
vô cùng bí mật, Lý Giai Văn nhìn nhìn đồng hồ trên tay, đợi một hồi, khởi động
truyền thừa chi vật, lồng cả hai dị năng giả vào chung với gã. Gã cũng cân nhắc
để hai người này bị bại lộ ra, nhưng như thế thì công sức hổm rầy của gã sẽ
uổng phí.
“Cố gắng đừng tạo
tiếng động.” Lý Giai Văn tự nhiên tiến vào trạng thái, hô hấp thong thả mà kéo
dài, khí tức cả người như có như không, hệt như giây tiếp theo sẽ biến mất.
Cố Thần kết vài cái
phát quyết, ẩn hơi thở, lắp âm thanh, ngăn cách tầm mắt, xong xuôi mới nhìn
liếc ngó Lý Giai Văn một cái: “Khỏi cần.” Trước đó khi bọn họ bay trên không
trung tới khu an toàn này cũng hay dùng mấy pháp quyết loại này, hiệu quả tuy
có chỗ thiếu sót, nhưng còn tốt chán, giờ phối hợp cùng với truyền thừa chi vật
của con tang thi này, tuyệt đối thiên y vô phùng. (X: áo tiên chả thấy vết khâu, tuyệt
vời khỏi chê chỗ nào được)
Lý Giai Văn âm thầm
kinh hãi, trong đôi mắt đỏ sậm không che giấu được sự kinh ngạc, trong lòng cùn
tăng thêm mấy phần may mắn cùng kiêng kị, nếu vừa rồi gã còn nghĩ muốn dựa vào
truyền thừa chi vật lấy được chút địa vị, thì hiện tại đã giảm bớt tám phần.
“Chúng ta trao đổi
chút đi.” Trang Thiển cười cười, nhìn con tang thi cấp cao trước mặt.
“Tôi tên Lý Giai
Văn, là tang thi từ khu căn cứ M thị.” Nói xong Lý Giai Văn dừng một chút, thấy
sắc mặt hai người bình thản, càng khẳng định phán đoán của bản thân, quả nhiên
hai người này biết không ít. Gã vẫn cứ như chẳng phát hiện điều gì tiếp tục mở
miệng: “Tôi tới đây làm nhiệm vụ, nhưng cụ thể thì không thể nói.”
“Ừm, tóm lại tóm
lại vẫn trốn không thoát đấu tranh nội bộ đôi bên của mấy người.” Cố Thần không
hề gì nói.
Lý Giai Văn dừng
một chút, lúc ngày người tuần tra đã tới gần đập chứa nước, đang cẩn trọng quan
sát xung quanh; sắc mặt gã đột nhiên biến đổi, có chút khẩn trương. (X: ngay dấu ; là chỉ LGV)
“Chúng ta đã xóa
vết tích vừa rồi.” Trang Thiển nhắc nhở.
Lý Giai Văn lúc này
mới thở phào nhẹ nhõm, gã vẫn luôn để tâm không lưu lại bất cứ vết tích nào,
nhưng hai dị năng giả này, mùi rõ ràng thế kia, gã vừa nãy vì bị uy hiếp, quên
mất tiêu lập trường cá nhân của hai người này, may mắn họ còn có đầu óc.
“Không biết hai
người tới đây làm chi?” Lý Giai Văn châm chước câu từ đôi chút, vẫn quyết định
thử cái đã.
Cố Thần hừ lạnh một
tiếng: “Cụ thể không thể nói.”
Lý Giai Văn bị
nghẹn, một hồi thì ngượng ngùng mở miệng: “Vậy hai người, đối… Ừ…. Căn cứ N thị
có cái nhìn thế nào?” Gã suy nghĩ hồi lâu, lại không biết mở miệng nói sao mới
ổn nhất.
“Diệt cỏ tận gốc.”
Trang Thiển an tĩnh mở miệng, cho dù tang thi lãnh đạo đến đây, cũng sẽ nói y
như thế, nên cậu cũng chẳng thèm che giấu.
Lý Giai Văn gật
đầu, trong lòng lại có tia quái dị, dù sao gã cũng là tang thi, luôn có loại
cảm giác bầu bí thương nhau nha? Nghe thấy dị năng giả muốn diệt cỏ tận gốc
tang thi vẫn là có chút bài xích. Nhưng gã đã được đáp án, trong lòng thở phào
một hơi, càng thêm cẩn trọng dè dặt hỏi han: “Vậy… còn M thị?”
“Xem ra nghệ thuật
ngôn ngữ không cản nổi năng lực ẩn núp của anh.” Cố Thần nhướn mi liếc Lý Giai
Văn một cái, “Anh rời khỏi M thị thì sao không liên lạc gì đi? Hay là bây giờ
liên hệ với cấp trên của anh xem hắn nói sao?”
Trong đôi mắt đỏ
sậm của Lý Giai Văn chợt lóe tia xấu hổ, nhưng gã đâu có máu tuần hoàn, nên sắc
mặt tái nhợt hoàn toàn chẳng thay đổi tý nào. Vốn gã không yên chờ câu trả lời,
sợ lại nghe ‘nhổ cỏ tận gốc’ này nọ, vì quan hệ giữa dị năng giả cùng tang thi
một lời khó nói hết, mâu thuẫn siêu nhiều, nhưng Cố Thần chỉ một câu đã phá
hỏng tất cả thăm dò của gã, khiến gã thiệt lúng túng.
Sau một lúc, Lý
Giai Văn cũng không được để mắt, nhiệm vụ của gã cũng chẳng buông được, nhưng
hai người này rõ ràng là dị năng giả cấp sáu, gã nào trốn cho thoát. Với trình
độ năng lực chính trị cùng ngoại giao của gã, thật sự là không biết nên dùng
thái độ nào mới đúng được.
Do do dự dự. Lý
Giai Văn mở miệng: “Chỗ này không thể liên lạc, sẽ bị phát hiện.”
Ánh mắt Trang Thiển
ra ý hỏi.
Lý Giai Văn lại e
dè một chút: “Bên ngoài đập chứa nước được một người thiết lập trận pháp, gã có
được truyền thừa chi vật trận pháp, có gì khác thường động trận pháp đều sẽ
biểu hiện.”
“Trận pháp ở chân
núi?” Trang Thiển xem nhẹ ánh mắt tìm tòi của Lý Giai Văn, “Nên người có thể
thông qua trận pháp? Chỉ có anh?”
Lý Giai Văn cắn
răng, cảm thấy chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì: “Dĩ nhiên, mỗi tháng mười
lăm trận pháp đều sẽ có kỳ suy yếu, truyền thừa chi vật của tôi vừa vặn khắc
chế trập pháp, ẩn giấu hơi thở.”
Cố Thần hỏi: “Vậy
còn máy liên lạc?”
Lý Giai Văn: “Khoa
học kỹ thuật kết hợp truyền thừa.”
Cố Thần gật đầu:
“Cho nên trước mười lăm tháng sau, anh đều sẽ ở đây?“
Lý Giai Văn không
nói gì, vô thanh nhưng lại tỏ vẻ đúng thế, trong lòng chả hiểu sao cảm thấy có
chút vui vẻ, bởi vì điều kiện khách quan mà gã không theo lời yêu cầu của hai
dị năng giả này, bọn họ lại chẳng bắt chẹt được điểm nào.
“Ờ, vậy hiên tại
anh có nhiệm vụ gì không?” Cố Thần hỏi.
Lý Giai Văn lắc
đầu.
“Được rồi, chúng
tôi mang anh ra ngoài.” Trang Thiển lấy ra một cái giỏ thiệt bự.
……..
“=o= phi kiếm!!!!”
Tiếng than đầy sợ hãi.
Trang Thiển đứng
trên thân kiếm Thiển Tích, Cố Thần đứng sau cậu, trong tay nắm một sợi dây
thừng, vững vàng cột chặt vào cái giỏ. Một thanh phi kiếm còn có thể nói là
truyền thừa chi vật, nhưng hai thanh này còn nổi bật thế kia, nên Cố Thần xem
nhẹ Tử Thần cứ rung rung trong đan điền, đứng ở sau Trang Thiển ôm chặt cậu,
nhìn vợ yêu điều khiển phi kiếm.
Lý Giai Văn không
được đáp trả, cũng không để tâm, bản thân nằm trong rổ ngắm phong cảnh, tự tại
biết mấy.
Trong một chốc, phi
kiếm vững vàng đáp xuống phía sau một ngọn núi nhỏ, Cố Thần giải trừ cấm chế ẩn
thân, Trang Thiển thu Thiển Tích vào đan điền.
Lý Giai Văn trơ mắt
nhìn phi kiếm với ánh sáng nhàn nhạt biến mất, tim nhỏ run rẩy, có chút tiếc
nuối, ánh mắt lại rất trong sạch, Cố Thần tỏ vẻ vừa lòng.
Lúc này đã gần hừng
đông, trên bầu trời xám trắng có mấy vì sao lẻ tẻ điểm xuyến, nửa vầng trắng
sáng kia cũng trở nên mờ nhạt dần.
“Ờ, giờ lão đại hẳn
vẫn còn ngủ?” Lý Giai Văn chần chừ.
Trang Thiển nghiêng
đầu nhìn sắc trời: “Tôi nhớ không lầm, mấy người là tang thi?”
Lý Giai Văn xấu hổ
gãi má, cho nên mới nói kẻ mạnh đều là đám biến thái, gã lặng im oán thầm một
phen, khổ bức mở miệng: “Lão Đại nói, ừ, ngủ sớm dậy sớm…. là thói quen tốt.”
“Thiệt không?” Ý
cười thản nhiên kèm theo câu hỏi, khiến Lý Giai Văn có chút khẩn trương, lý do
này là thật đó, nhưng nghe xạo quá trời!
Nhưng Trang Thiển
tựa hồ không thèm để ý tới lý do của gã, kéo Cố Thần ngồi xuống đất nhắm mắt
dưỡng thần: “Vậy anh cũng ngủ đi.”
Lý Giai Văn hoảng
sợ, lại phát hiện hai người kia thật sự tựa vào nhau ngủ luôn.
Trang Thiển cùng Cố
Thần thoạt nhìn là nghỉ ngơi, kỳ thật hai người nếu ở cạnh những người khác đều
sẽ tu luyện, nhưng cũng không thể tiết lộ quá nhiều, nên họ không dùng tư thế
ngũ tâm hướng lên trời, mà chỉ tùy tiện dựa vào vách đá mà thôi. (X: là cách ngồi xếp bằng giống như
trong phim tu tiên hay phim kiếm hiệp khi người ta tu luyện tĩnh tọa gì đó)
Lý Giai Văn còn ngô
nghê không kịp phản ứng, Cố Thần mở mắt: “Chung quanh có lập trận pháp, anh tự
lo thân đi.” Dứt lời lại nhắm mắt.
Qua lại tại chỗ một
vòng, Lý Giai Văn có chút buồn bực ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần,
trời biết lão đại ngủ kiểu gì, gã từ sau khi trở thành tang thi đã không ngủ
nữa, trừ phi sử dụng thể lực quá độ thì hôn mê thôi.
Chương 91: Nói Chuyện (Hạ)
Lý Giai Văn đưa tay
vào trong túi, lấy ra… một chiếc máy tính xách tay. (X: kh biết có nên để laptop hông)
Dưới cái nhìn chăm
chú của Trang Thiển cùng Cố Thần, Lý Giai Văn cảm thấy chút ngượng, theo bản
năng giải thích: “Đây là đạo cụ không gian, hai người chắc cũng có ha!” Giải
thích xong gã cảm thấy có chút giấu đầu lòi đuôi, âm thầm ảo não.
Cảm nhận dao động
trập pháp nhàn nhạt quanh túi tiền, Trang Thiển bình tĩnh mở miệng: “Rất…. đặc
sắc.”
Phỏng chừng là có
người đạt được truyền thừa chi vật luyện khí, học xong luyện chế không gian đơn
giản, nhưng dao động ngoài túi tiền của Lý Giai Văn không ổn định lắm, cái
không gian này nhiều lắm cũng chỉ giữ được khoảng ba tháng, mà vậy cũng đủ rồi.
Lý Giai Văn mở cái
laptop đó ra, lại lấy ra một thiết bị bắt tín hiệu đăc biệt, dọc qua dọc lại,
mở ra…. QQ. (X: trang mạng chat chit nổi
tiếng của Tàu = yahoo bên mình)
Cố Thần nhướn mày,
trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Lý Giai Văn lại cảm
thấy có chút dọa người, nhưng gã phát huy ưu thế sắc mặt của tang thi, khuôn
mặt thanh tú luôn luôn tái nhợt chẳng chút thay đổi: “Đây là phiên bản cải
tiến.”
“Ừ.” Cố Thần tỏ ra
đã biết.
Lý Giai Văn mở danh
sách bạn tốt, tiếp đó đánh nickname tên Phồn Hoa Tựa Gấm.
Sau đó một cửa sổ
nhỏ hiện ra, y như đúc giao diện của QQ, nhưng trong đó lại chỉ có một khung đăng
nhập, quả nhiên là bản cải tiến.
Lý Giai Văn đánh
một chuỗi mật mã, lạinhảy ra khung thứ hai, gã lại đánh vang mật mã. Trang
Thiển cùng Cố Thần cũng không ngó kỹ, chỉ cảm thấy mật mã này thiệt phức tạp,
chữ cái con số cứ lần lượt thay đổi, cũng khó cho Lý Giai Văn nhớ kỹ vậy.
Khi cửa sổ thứ năm
hiện ra, Lý Giai Văn nhấn một cái lên vị trí cảm ứng bên dưới bàn phím, lúc này
trên máy tính bắn ra một khung đối thoại, khung đối thoại song phương hệt như
thời hòa bình. Xem ra máy tính cũng là cũng được cải tiến, phỏng chừng mật mã
cũng có quy luật đặc biệt chứ không phải đã lập thì không đổi được, Lý Giai Văn
không chút tránh né Trang Thiển và Cố Thần.
Ảnh đại diện Phồn
Hoa Như Gấm đang sáng
Lý Giai Văn: Lão
Đại….
Phồn Hoa Như Gấm:
Ừ? Tiểu Văn tử, sao giờ cậu mới onl?
Lý Giai Văn: Tôi
gặp được hai dị năng giả….
Phồn Hoa Như Gấm
hình như đang ở trạng thái soạn tin, nhưng lại không có lập tức phản hồi.
Một lát sau…
Phồn Hoa Như Gấm:
Thiệt trùng hợp, ta cũng gặp hai người nè ^^
Lý Giai Văn: !!!!!
Lý Giai Văn quay
đầu, nhìn về phía Trang Thiển cùng Cố Thần.
Trong lòng Trang
Thiển hơi cao hứng, tuy cậu tin tưởng đồng đội của mình, nhưng vẫn rất lo lắng,
một hồi là có được tin tức, hiển nhiên là gấp tới không đợi kịp.
Bên kia, Phồn Hoa
Như Gấm gửi tới mời chat video, Lý Giai Văn nhấn đồng ý.
Giây tiếp theo, cả
màn hình liền đen thui, tiếp đó lại xuất hiện một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt
một cái mâm gỗ, bên trong hơn phân nửa là sỏi trắng cùng cái mịn, một nửa khác
lại là nước trong, sau đó, trên tảng đá đang nằm là một con… rùa đen.
“Phồn Hoa huynh quả
nhiên anh tuấn tiêu sái, khác biệt với người thường.” Cố Thần cười mở miệng,
không chút nào mất tự nhiên.
Lý Giai Văn một bên
che mặt thảm không nỡ dòm.
“Ha….” Bên kia video
truyền tới một tiếng cười khẽ, thanh âm ôn hòa trầm thấp, rất dễ nghe, “Tôi tên
Trần Như Cẩm…”
Lời còn chưa dứt,
Trang Thiển liền tiếp nhận câu chuyện, ngữ khí chân thành: “Ngài Như Cẩm đây có
thể miệng nói tiếng người, quả nhiên là không bình thường!”
Bên kia video một
trận lặng thinh.
“Ngài Trang, ngài
Cố quá khen, đây là Tiểu Huyền.” Theo tiếng nói vang lên, một bàn tay xuất hiện
trong video, sờ lên mai rùa đen, tiếp đó kéo màn hình ra xa, người ngồi trước
bàn liền hiện ra. Trần Như Cẩm một tay chống đầu, mỉm cười nhìn màn hình, làn
da y trắng nõn, con ngươi màu đỏ lưu ly như mặt nước gợn sóng lăn tăn, ánh mắt
ôn nhu vừa phải, cả người mang tới cho người khác cảm giác như tắm gió xuân.
Cố Thần nhìn thẳng
Trần Như Cẩm: “Trần tiên sinh quả nhiên biết tên chúng tôi.”
“Trên thực tế, tôi
cùng Diệp tiên sinh trò chuyện rất vui vẻ.” Trần Như Cẩm tay không nhàn rỗi
chọt chọt, vẽ vòng trên mai rùa. Tiểu Huyền dưới tay y không chịu nỗi sự quấy
rối này, chậm rì rì ló đầu ra, chậm rãi phun ra một thủy cầu run run rẩy rẩy,
lắc lư từ tốn bay tới gần tay Trần Như Cẩm, sau đó trong nháy mắt tản ra biến
thành hơi nước, ngưng kết thành mảng băng.
Trần Như Cẩm phất
phất tay, mắt thường cũng có thể nhìn thấy một đoàn sương trắng bị quẹt đi, yên
lặng thu tay lại.
Cố Thần cười nhàn
nhạt: “Trần tiên sinh vận khí thiệt tốt, đây là động vật thứ ba mà tôi thấy bắt
đầu tiến hóa.”
Biểm cảm Trần Như
Cẩm chẳng hề đổi: “Tôi mong hai vị đây đến khu an toàn của tôi làm khách, được
chứ?”
“Hồng Môn Yến?”
Trang Thiển tựa tiếu phi tiếu, liếc mắt nhìn con rùa đen một cái. (X: cái tiệc này được nhắc rất nhiều
rồi, miễn giải thích lại, cần thì lên Gu gồ tiểu nhân thê thụ tìm nha)
Trần Như Cẩm chân
thành lắc đầu: “Đương nhiên không rồi, vì này, hai vị nói coi?” Ngón trỏ y hơi
cong lại, gõ lên mai rùa, Tiểu Huyền lại phun ra một ngụm khí băng.
“Sẵn lòng vô cùng.”
Trang Thiển gật đầu.
Thực lực tuyệt đối
khiến bọn họ cũng tự tin tuyệt đối.
Nụ cười của Trần
Như Cẩm càng thêm sâu: “Vậy tốt, tôi lập tức phái người tới đón ha?”
“Không cần, chỉ cần
Trần tiên sinh không ngăn chúng tôi ở cửa là được.” Trang Thiển có ý tốt từ
chối, “Miễn lãng phí thời gian.”
Trần Như Cẩm cười
gật đầu: “Tốt lắm, tôi liền chuẩn bị rượu ngon mỹ thực chờ đợi hai vị, vậy
trước đó hai vị có muốn nói đôi câu với Diệp tiên sinh hay không?”
“Thực tế thì,” Có
Thần từ tốn mở miệng, lấy ra máy liên lạc của bọn họ, “Ngài chỉ cần giải trừ
màn chắn là được, hẳn không sao nhỉ?”
Trần Như Cẩm ngừng
một giây: “Hiển nhiên không vấn đề.”
Đối thoại xong
xuôi, lập tức thấy Lý Giai Văn rối rắm đứng một bên.
Theo lời Trần Như
Cẩm thì giải trừ màn chắn thì phải tốn khoảng ba tiếng, cho nên Trang Thiển
cùng Cố Thần cũng không vội vàng liên
lạc, mà chuẩn bị xuất phát.
“Anh trở về làm
nhiệm vụ đi.” Cố Thần nói.
Lý Giai Văn bi
phẫn: “Đưa tôi về đi chứ! QAQ”
Cố Thần im luôn,
hắn quên.
Ném Lý Giai Văn tới
đập chứa nước, Trang Thiển cùng Cố Thần bắt đầu luân phiên điều khiển phi kiếm
bay về hướng căn cứ M thị.
Ở nơi cách căn cứ
một giờ đi đường, họ dừng lại, kiểm tra hoàn cảnh rồi tiến vào Mặc Huyền điện
bắt đầu tu luyện, chuẩn bị khôi phục đến trạng thái điên phong (X: cao nhất). Cho dù chỉ một phần ngàn, họ
cũng không thể lơi lỏng được.
Lần tu luyện này,
lập tức trôi qua nửa giờ.
Trang Thiển lấy ra
một chiếc xe jeep từ trong không gian, thân xe xanh sẫm bền chắc nội liễm, sạch
sẽ đến sáng choang, có thể trông rõ bộ dạng của cậu.
Hai người nhìn
nhau, trực tiếp lên xe.
Một đường thẳng
tiến, xe jeep chạy vào khu an toàn, Trần Như Cẩm mỉm cười nghênh đón họ, không
có bất kỳ dị thường nào. Dẫu thời gian bọn họ tới so với việc chỉ lái xe thì
mau hơn nhiều, xe lại chẳng có tý bụi, rõ ràng dáng vẻ được sử dụng không lâu.
Không có gọi người,
Trần Như Cẩm tự thân dẫn Trang Thiển cùng Cố Thần vào tòa nhà trung tâm, mở
cánh cửa gỗ ra.
Bài trí bên trong thập phần mạnh mẽ khéo léo,
bàn gỗ to lớn chỗ nuôi Tiểu Huyền, rõ ràng là nơi làm việc của Trần Như Cẩm.
Phòng bên có sô pha cùng bàn trà, là nơi nghỉ ngơi đãi khách.
Hiện tại, Diệp Cảnh
Trình, Diệp Hi Văn đang ngồi ở đó cùng một người đàn ông đưa lưng về phía họ.
Diệp Hi Văn nhìn
thấy hai người họ tiến vào, nở nụ cười mỉm nhẹ nhàng, sau đó bị Diệp Cảnh Trình
xoa xoa đầu.
“Sao rồi?” Cố Thần
kéo Trang Thiển qua đó ngồi.
Diệp Cảnh Trình:
“Tôi luôn nghĩ tới chỗ này, liền một đường dắt theo Tiểu Hi đi về phía khu an
toàn, không có gì nguy hiểm.”
Trang Thiển gật
đầu: “Có tin tức của những người khác hay không?”
“Chúng tôi vừa tới
đây không lâu,mấy hôm trước còn đánh mấy trận, hôm qua mới tiến vào ở được.”
Diệp Cảnh Trình có chút bất đắc dĩ, “Bất quá tôi thấy được dấu vết lưu lại của
Mạnh Viễn và Úc Mộng Dao, ở rìa một con sông, họ hẳn là đang ở cùng nhau.”
“Tôi đều đã đáp ứng
mở liên lạc cho mọi người, không nói tới chính sự ư?” Trần Như Cẩm ngồi xuống
bên cạnh người đàn ông nọ, cười cắt đứt đoạn đối thoại không coi a ra gì của
bọn họ, “Đây là Kỷ Thân, A Thân là một trong những người thành lập khu căn cứ,
tuy nhiên chẳng thích quản việc gì.”
Kỳ thật khi vào cửa
Cố Thần cùng Trang Thiển liền chú ý tới Kỷ Thân, bời vì người này tản ra khí
chất khiến người khác chẳng tài nào lơ được. Cũng là tóc đen mắt đỏ, ánh mắt
lạnh lẽo của Kỷ Thân cùng khuôn mặt như gọt đẽo thoạt nhìn hắn phá lệ lãnh
khốc, hệt như ác ma tới từ địa ngục, tuấn mỹ lại mạnh mẽ, lạnh lùng nhưng hiếu
chiến.Hắn ngồi trên sô pha, một chữ chẳng thốt, sống lưng thẳng tắp cùng cánh
tay tái nhợt mà chắc nịch cho thấy rõ thực lực của hắn.
“Chào anh.” Trang
Thiển lên tiếng chào hỏi Kỷ Thân.
Cố Thần gật đầu với
Kỷ Thân, Kỷ Thân cũng gục gặt tỏ vẻ, coi như nhận thức.
“Vậy, có lẽ chúng
ta có thể đạt được một ít nhận thức chung nhỉ?” Trần Như Cẩm mở ra bắt đầu của
cuộc đàm phán.
Chương 92: Kết cục
“Tôi thu thập không
ít tài liệu, cũng tổng kết được nguyên nhân biến dị mạt thế; theo cách nói của
pháp luật căn cứ B thị, nhân loại vì nguyên lực cùng ma lực mới biến dị.” Nét
mặt Trần Như Cẩm nghiêm túc, “Tuy nhiên tôi lại không biết loại năng lượng này
là từ đây đến, nhưng rõ ràng là, chỉ cần chúng một ngày không biến mất, biến dị
vẫn sẽ không ngừng lại.”
Nói xong, y đi tới
trước bàn làm việc cầm lấy chú rùa đen đang ở mép bàn đem nó đặt lên bàn trà,
nhất thời, rùa đen nhỏ tên Tiểu Huyền không ngừng phun ra băng cầu cố gắng công
kích y. Trần Như Cẩm bỏ tay ra, Tiểu Huyền mới chậm rãi rụt đầu lại, thuận tiện
cũng thu lại bốn chi cùng đuôi, giống như đang kháng nghị vậy. Trần Như Cẩm gõ
gõ lên mai rùa: “Nó là được ông nội tôi nhặt ở trong núi, không biết sống nhiêu
năm rồi, hiện giờ chắc là có dị năng cấp hai. Tôi điều tra một ít tư liệu, các
người cũng đã thấy qua tang thi xà, nó biến dị hoàn thiện hơn nhiều lắm…”
Cố Thần gật đầu:
“Trên thực tế còn có những động vật biến dị khác, bất quá cấp bậc thấp thực lực
yếu, nên đều bị tiêu diệt.”
Trần Như Cẩm thở
dài một tiếng: “Tôi cũng gặp qua, một con ưng khổng lồ hệ phong cấp một.”
“Được trời ưu ái, không
phải sao?” Trang Thiển nhướn mi.
“Qủa thật, móng
vuốt sắc bén con người không tài nào sánh bằng.” Trần Như Cẩm tỏ ra lo lắng hợp
tình, tươi cười vốn hoàn mỹ đều ảm đạm vài phần.
Kỷ Thân vẫn lạnh
lùng ngồi một bên toát ra tia khát vọng cùng hưng phấn: “Đấu thắng là được!”
“A Thân.” Trần Như
Cẩm bất đắc dĩ, “Này cũng đâu phải vấn đề một hai.”
Trang Thiển đồng ý:
“Phỏng chừng năm năm sau phần lớn động vật sẽ hoàn thành biến dị, mà thực vật
cũng sẽ bắt đầu thay đổi…”
Trần Như Cẩm che
giấu sự kinh ngạc trong mắt: “Thực vật… Tuy tôi có đoán thế, nhưng cậu khẳng
định ư?”
Trang Thiển mỉm
cười, mang theo chút ý châm chọc: “Cũng đâu phải chỉ có nhân loại mới là sinh
mệnh.”
Trần Như Cẩm sửng
sốt, mới mỉm cười đáp lại: “Là tôi nông cạn.” Thanh âm lại mang theo tia buồn
bã.
“Kỷ Thân, là cấp
bảy?” Cố Thần ý hỏi.
Đề tài chuyển đổi
có tý đột ngột, Kỷ Thân phản ứng rồi mới gật đầu.
“Cùng trước khi
biến thành tang thi hẳn là không khác mấy ha?” Cố Thần khẳng định hỏi.
Kỷ Thân híp mắt,
lưu ly màu đỏ trong mắt thầm hiện lên tia sắc bén, nhưng không phản bác.
“Căn cứ phỏng đoán,
người sở dĩ biến thanh tang thi là bởi vì thân thể không chịu nổi năng lượng.”
Trang Thiển mở miệng, “Nói cách khác, nếu thân thể của sinh mạng mới có đầy đủ
lực lượng như đã nói, cho dù là bậc một cũng sẽ không phải tang thi.” (X: theo tôi
nghĩ ở đây là kiểu người biến dị hệt như động thực vật mà không cần trải qua
quá trình của tang thi hay dị năng giả, thành một người hoàn toàn mới như mấy
chuyện dị thế này nọ)
Trần Như Cẩm có
chút khiếp sợ, tin tức mà quá mức quan trọng, các loại cảm xúc trong mắt y xẹt
qua thật nhanh, cuối cùng toàn bộ đều bị che giấu, khó được thu liễm ý cười:
“Cậu khẳng định.”
“Khẳng định.” Ánh
mắt Trang Thiển bình tĩnh, con người màu hổ phách trong suốt cực kỳ.
Này đại biểu, tang
thi đời thứ nhất hiện giờ tiến hoá đến một trình độ nhất định, sau đó họ sẽ trở
thành một chủng loại hoàn toàn mới, họ không hẳn là tang thi, lại có được những
đặc thù của tang thi hiện nay, tỷ như mắt màu đỏ, tỷ như làn da tái nhợt… Vậy
suy ra gần giống như sinh vật như ác ma hay quỷ hút máu này nọ.
Trần Như Cẩm nghĩ suy, có lẽ nên phát biểu kết
quả, lại nở nụ cười tủm tỉm: “Xem ra mấy người đã biết tôi muốn nói gì.”
“Nếu không phải lần
ngoài ý muốn này, qua vài ngày cũng sẽ có người đến tìm anh thôi.” Cố Thần bình
tĩnh nhìn thời gian, chuyển qua Diệp Cảnh Trình, “Đã tới giờ, chúng ta có thể
liên lạc những người khác.”
Diệp Cảnh Trình gật
đầu, cùng Diệp Hi Văn đứng lên: “Giao cho tôi đi.”
Cố Thần gật đầu:
“Để bọn họ đều tới đây.”
Một lời nói ra,
không khí vốn có liền bị hỏng luôn, Trần Như Cẩm rõ ràng khai môn kiến sơn nhìn
Cố Thần: “Mấy người có thể đại biểu cho ai? Cố gia tiểu thiếu gia cùng nhị công
tử Trang gia?” (X: khai môn kiến sơn – đi
thẳng vào trọng tâm)
Trang Thiển cười
nhẹ nhàng: “Nếu ngài muốn, có thể thông qua video nói chuyện với bên kia.”
“Chúng tôi có thể
cam đoan, thái độ của B thị cùng chúng tôi là như nhau.” Cố Thần đồng ý, ban
đầu hai phương đều thăm dò nhau, hiện giờ đã xác định hướng đi phóng khoáng,
cũng chẳng dùng dằn do dự chi nhiều.
Trần Như Cẩm có
chút rầu rĩ: “Sớm biết vậy thì khỏi che chắn rồi, giờ lại phải đợi bốn tiếng
nữa.”
Trang Thiển cùng Cố
Thần nhìn nhau, không để ý tới y.
Khi cậu, Trang Thiển
thu được tin tức của ba đồng đội khác, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao đang ở tại
một nơi không xa, Đường Duẫn Triết tỏ vẻ mình tạm thời không trở về khu căn cứ.
Ngày hôm sau, Mạnh
Viễn cùng Úc Mộng Dao đi vào khu căn cứ M thị, không khí ái muội phức tạp.
Mười ngày sau, một
số đông người bí mật nằm vùng ngoài khu căn cứ N thị.
Ngày hai mươi tháng ba, cũng chính là mười một
ngày sau, khu an toàn M thị phát động tổng tấn công căn cứ N thị; kết quả dưới
sự ra sức chống cự của tang thi N thị, trong khu an toàn đột nhiên phát sinh vụ
nổ mạnh, phía tây xuất hiện chỗ hỏng thiệt lớn, dị năng giả mai phục bên ngoài
tấn công toàn diện, giết đối phương đang không kịp ứng phó.
Tháng tư, dị năng
giả bí mật trở về, trên đường tạt qua một sơn cốc, tiếp đón mấy đứa nhỏ.
Đời sau mọi người
thông qua tư liệu phát hiện tràng chiến dịch này, được mệnh danh là lần hợp tác
đầu tiên của tang thi và nhân loại, có ý nghĩa phát triển trọng đại về sau. Lần
chiến dịch này lập ra bốc cục kiềm ba chân cho nước Hao sau này, cũng là đảm bảo
cho tốc độ phát triển của nước Hoa, không ít sử học gia cho rằng, đích thực là
bởi vì trận hợp tác sáng suốt này mang tới tiên cơ cho nước Hoa, giành lấy ngôi
vị chúa tể thế giới cho bọn họ sau mạt thế.
Một năm sau, cao
tầng mệnh danh một năm mạt thế bùng nổ là năm đầu của tân kỷ nguyên.
Năm thứ năm của tân
kỷ nguyên, động vật biến dị toàn diện, thực vật bước đầu biến dị, các khu an
toàn lớn thông qua chỉnh hợp, hình thành ba nơi tập trung nhân loại chủ yếu, B
thị phương Bắc, H thị ven biển phía Đông, cùng L thị ở phía Tây. Cùng năm, M
thị trở thành nơi tụ tập tang thi, cũng đồng thời tuyên bố tang thi quan hệ hợp
tác với nhân loại, từ đó về sau, tang thi cao cấp cùng nhân lại không thể tự
giết lẫn nhau, mà thông qua việc săn bắt biến dị thú để lấy tinh hạch. Công hội
mạo hiểm giả lấy tư cách tổ chức nhà nước nối liền bốn nơi tập trung, biến
thành nơi giao dịch tinh hạch, về sau, tiền tệ là dạng ngân tệ, kim tệ cùng
tinh hạch.
100 năm tân kỷ
nguyên, địa bàn nước Hoa dần co lại vào phía trong, nơi tập trung nhân lại biến
thành hai, tang thi tụ tập nơi phía Bắc, gần lưu vực sông Trường Giang, hình
thành bố cục cuối cùng của đế quốc Hoa Hạ, còn những lãnh thổ khác đều bị biến
dị thú cùng biến dị khác chiếm lĩnh, vô số mạo hiểm giả đi tới nơi này tìm kiếm
kỳ ngộ.
1000 năm tân kỷ
nguyên, Trang Thiển cùng Cố Thần đạp trên phi kiếm đáp xuống rừng rậm Tây Nam
bộ của đế quốc Hoa Hạ, nơi này được gọi là Rừng Tịch Dương, là một trong ba khu
rừng lớn, bên trong nó vạch ra cấm khu, chỉ có nhân tài cấp 12 trở lên mới dàm
mò vào. Hiện giờ, Trang Thiển cùng Cố Thần đang đứng ở trung tâm Rừng Tịch
Dương, một con hùng sư vốn sống ở đây chỉ đứng một bên run như cày sấy.
Cổ tay Trang Thiển
vừa chuyển, một viên đan dược trong suốt trôi nổi trước mặt hùng sư, nó do dự một
chút, ngửi ngửi, lập tức trở nên hưng phấn. Hùng sư lắc lắc cái đuôi, ngậm đan
dược cất bước chạy đi, nhường lại lãnh địa của mình.
“A… Thật sự có chút
giống tiểu thuyết huyền huyễn quá nha.” Trang Thiển nhìn đại thụ che trời chắn
luôn mặt trời chung quanh, có chút cảm khái. Cậu vẫn như trước tóc vẫn ngắn,
chỉ dài hơn chút tản ra dán vào hai má, dung mạo trẻ tuổi ưa nhìn, dáng người
thon dài tao nhã. Duy nhất biến hóa thì đại khái là khí chất toàn thân, hiện
tại da cậu trắng như ngọc, tất cả tạp chất đã bị gột rửa hầu như không còn
trong quá trình tu luyện, cả người bao phủ ý vị xuất trần.
Cố Thần hôn lên
chóp mũi Trang Thiển: “Có muốn về nhà không, Mộc Mộc?”
Bọn họ du lịch đây
đó, thỉnh thoảng chiến đấu, nhưng phần lớn là vẫn tu luyện trong Mặc Huyền điện
để cầu đột phá. Họ đã đợi ở biển sâu mấy tram năm cho tới hôm nay, vượt qua lôi
kiếp, tiến vào Đại Thừa kỳ, tin tức đạo trời giáng xuống, năm sau bọn họ sẽ phi
thăng. Tu chân chẳng có tháng năm, hai người làm bạn bên nhau đã lâu rồi mà vẫn
chưa bước chân lên phiếm thổ Hoa Hạ này, ngay cả tên bọn họ để lại trên sách
sử, sớm đã cảnh còn người mất.
“Nơi có anh không
phải là nhà hay sao?” Trang Thiển nhướn mi, quay lại hôn lên môi Cố Thần, thân
nhân cùng bạn bè bọn họ cũng cùng tu luyện, nhưng công pháp rốt cuộc vẫn không
giống nhau, kỳ ngộ cũng khác, biết đối phương ở trên thế giới này nhưng tiên
nhân ít chạm mặt. Trước khi phi thăng Trang Thiển đến bái phỏng từng người từng
người một, sau này gặp lại cũng không biết là bao lâu.
Nên, chỉ có người
này vẫn luôn một mực ở bên bầu bạn với mình, Trang Thiển cảm khái.
Từ năm trăm năm
trước, Trang Thiển liền cho Cố Thần biết tất cả chân tướng, đó là khi hai người
sớm bước vào Phân Thần kỳ, nhắc tới mấy chuyện vào thời kỳ đầu của mạt thế bất
quá chỉ là một câu chuyện cười, khiến người ta hoài niệm. Mà thời gian đã chứng
minh, đối phương là lựa chọn cực kỳ chính xác cho bọn họ, nên những loại cảm
xúc trước kia cũng liền tan thành mây khói, từ đó, Trang Thiển chính thức buông
xuống hết thảy, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Song tu?” Cố Thần
cười càng thêm sâu, giữa khoảng nhỏ thở hổn hển.
Trang Thiển ôm chặt
cổ hắn, nhẹ nhàng dùng răng nanh cọ mài lên đầu lưỡi Cố Thần để đáp lại.
Một phen mây mưa,
khi bước ra khỏi Mặc Huyền điện, liền trông thấy con sư tử kia ra vẻ đáng thương
nhìn bọn họ, cách khoảng xa vẫy vẫy đuôi.
Trang Thiển nghiêng
đầu ngẫm ngẫm: “Nếu là một trong ba rừng rậm lớn, hẳn là phải có gì đặc biệt
chứ nhỉ.” Cậu nhớ rõ trước kí có coi trong sách, rừng rậm trừ động thực vật lợi
hại, còn có gì gi đó nha.
Cố Thần cọ cọ mặt
cậu: “Mộc Mộc vui vẻ là được rồi, nơi này có một linh mạch cỡ trung.”
Đến đây Trang Thiển
hưng trí, lúc này lấy ra không ít linh thạch, trở tay bổ một cái, mặt đất liền
hiện ra một cái động hố thiệt to, linh khí bốn phía nhè nhẹ, đúng là rất gần
chỗ linh mạch.
Kết mấy pháp quyết,
một tay bóp lấy linh mạch, thay đổi vị trí, Trang Thiển bắt đầu tung ra vài
linh thạch xuống đất, thiết lập trận pháp. Sau khi trận pháp hoàn thành, không
khí trên hố động rung lên, linh khí bộc phát nồng đậm, Trang Thiển lại lấy
không ít hạt giống, bắt đầu dùng vận luật vẽ vòng chu vi quanh động, cuối cùng
lật tay đánh mấy pháp quyết lên bầu trời, hố động nổi lên mưa lớn, chung quanh
chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
Đợi khi mưa tạnh,
giữa rừng rậm chỉ còn một cái hồ đầm thật lớn, thực vật bên hồ tươi tốt, bố cục
sắp xếp đều có quy luật, hình thành trận pháp thiên nhiên, có thể tụ tập năng
lượng, bổ sung linh thạch nơi đáy hồ, mà trận pháp dưới đáy hồ, lại lợi dụng
linh mạch đồng thời bổ sung cho nó. Hiện tại một hồ nước này đều tràn đầy linh
lực, hiệu lực có thể so với linh nhũ pha loãng.
Phiêu thủ vi vân
phúc thủ vi vũ*, dòng sông đồi núi
đều nằm trong lòng bàn tay, đây là tu sĩ Đại Thừa kỳ. Nhưng tu vi như thế, chỉ
là cấp cao của vị diện bậc một, cũng chỉ là thường thôi, con đường bọn họ cùng
đi chỉ vừa mới bắt đầu. (X: * - lật tay là mây trở tay là mưa, ý
nói thay đổi mau chóng dễ dàng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét