Phiên Ngoại Đường Duẫn Triết
(Một)
Đây là phiên ngoại
phát sinh đồng thời với chính văn
Nói cách khác Trang
tiểu thụ cùng Cố tiểu công làm nhiệm chính tuyến
Tiểu ngốc Đường sẽ
nhận nhiệm vụ yêu đương, do đó /////
Cho cậu ta một tiểu
công tang thi mặt than ~~~~~~
Mọi người có thể coi trước, cũng có thể để
cuối hãy coi ~~~~ tóm lại thoát tuyến vui vẻ ~~~
Đường Duẫn Triết điều
khiển gió dưới chân, trong lòng cực độ khổ bức.
Dưới chân cậu ta,
tang thi triều tựa như sóng thần nhấc lên từng đợt sóng lớn, cứ theo đuôi không
bỏ muốn giết chết cậu. May mắn cậu thuộc dị năng hệ phong, bằng không sớm đã bị
nuốt chửng.
Trong tay nắm viên
linh thạch, nuốt một viên thuốc bổ sung linh lực, Đường Duẫn Triết cẩn thận hơn
thao túng gió dưới chân, khiến mình bay lẹ một chút, nhanh thêm tý nữa.
Vì thế, một đạo
bóng đen như lưu quang (X:
chắc giống sao xẹt á),
với đôi cánh màu xanh nhạt, bay xẹt về phía chân trời màu lam, vùng đất phía
sau cậu,tang thi như đàn bò rừng di chuyển, đông nghìn nghịt giẫm đạp lên mặt
đất, bụi mù mịt mùng bay…Không ít ánh sáng công kích quăng về phía bóng đen
trên trời, bóng đen né tới tránh lui, lần thứ hai bay con hơn chút, sau đó tất
cả công kích đều không với tới, màu sắc rực rỡ như pháo bông, trông cực đẹp
mắt.
Cảm thụ linh lực
tiêu hao mau chóng, Đường Duẫn Triết lại nuốt một viên thuốc, tốc độ cậu ta hấp
thu linh thạch hoàn toàn vào chẳng bằng ra, chỉ có thể miễn cưỡng giảm bớt tiêu
hao mà thôi. Quay đầu lại thoáng nhìn qua, một mảng đông nghìn nghịt khiến lòng
cậu ta căng thẳng, tiếp tục khổ bức tăng mau tốc độ.
Đường Duẫn Triết
cảm thấy mình thiệt xui quá xui, tuy cậu ta bình thường lưng tưng thế thôi, chứ
khi tới lúc mấu chốt thì vẫn có thể dựa vào được, kết quả sáng sớm khi cậu giết
chết một con tang thi không chú tâm khiến nó phát ra tiếng rú, tiếp đó, quả
thiệt là một hô mà trăm ứng!
“Đù, quả thật chính
là chó dại thoát xích mà!” Đường Duẫn Triết cắn răng, bỏ linh thạch vào túi trữ
vật, ăn một viên dược, bắt đầu mặc niệm pháp quyết.
Cậu không phải
không có đạo cụ phòng ngự, nhưng tất cả đạo cụ phòng ngự chỉ có thể phòng hộ
nhất thời, nếu chui vào đàn tang thi, thì chính là đi chịu chết. Cho nên cậu
dùng chiêu đả thương một trăm địch thủ nhưng sẽ ảnh hưởng động tác, tăng nhanh
tốc độ trong chớp mắt, cậu sẽ suy yếu hai ngày, nhưng thể lực sẽ bảo trì tới kỳ
Trúc Cơ.
Tang thi trên mặt
đất đuổi theo Đường Duẫn Triết bay trên trời như con lừa đuổi theo củ cà rốt
buộc trên đầu, phần lớn chúng không có trí tuệ, cũng không có cảm giác. Tang
thi cấp cao trộn lẫn trong đó lại không cao hứng như thế, thật vất vả tìm hai
hôm, rốt cuộc cũng tìm được nhân loại, vậy mà còn hổng chịu hợp tác.
Vì thế một con tang
thi cấp năm tru lên, mấy con tang thi có truyền thừa chi vật đăc biệt cũng bay
lên, bắt đầu đuổi theo Đường Duẫn Triết trên bầu trời. Do đó, pháo hoa tên mặt
đất ngưng lại, biến thành trên trời có vài quang ảnh màu sắc sặc sỡ đuổi theo
bóng đen có đôi cánh màu xanh, các loại công kích thi nhau tung tới, bóng đen
né trái tránh phải, mặt đất phía sau vẫn như cũ một đám đông nghìn nghịt, bụi
mù bay đầy trời.
“Giống cuộc chiến
phi cơ ghê!” Đường Duẫn Triết sau mạt thế chỉ có thể dựa vào đống trò chơi
không nối mạng tạm bợ qua ngày, hiện giờ bản thân trốn trốn né né trên không
trung, mới biết được có bao nhiêu khổ bức, “Lão tử về sau tuyệt không chơi mấy
bay chiến đấu nữa!”
Kỳ thật trong lòng
đám tang thi đuổi theo cậu ta cũng hổng vui vẻ gì sất, người này ghét ghê nha,
tốc độ nhanh vãi, bất luận tăng tốc kiểu nào cũng hổng đuổi kịp, trong lòng tức
anh ách, vì thế công kích sau lưng Đường Duẫn Triết càng thêm dày đặc.
Vù….
Một mũi tên lửa xẹt
qua vai phải của Đường Duẫn Triết, tấn công nóng rực thiêu trụi một mảng áo,
cũng lưu lại một vệt máu trên làn da.
Bóng đen trên không
trung lung lay đôi chút, nhóm tang thi bên dưới thấy được hy vọng, tang thi cấp
năm trên mặt đất lại gào rú, phiên dịch ra chính là – tăng tấn công đê, năng
lượng tên đó có hạn, kiên trì là thắng lợi. Tuy nội dung không chút khuyến
khích, nhưng ngốc sao bang bay bay tới trưa cũng đã kéo đầy cừu hận, nhóm tang
thi cấp tốc công kích, trốn tránh không kịp, trên người Đường Duẫn Triết lại
thêm vài miệng vết thương.
“Vậy mà còn thăng
cấp!” Cảm giác tiến vào cửa ải kế tiếp khiến Đường Duẫn Triết hung hăng nhe
răng, cố gắng xem nhẹ đau đớn nơi bắp chân, hoàn thành pháp quyết cuối cùng.
Chỉ thấy quanh thân
Đường Duẫn Triết vốn bao phủ ánh sáng xanh nhợt nhạt đột nhiên bừng lên hào
quang màu xanh chói lóa, cơ hồ phủ lấy toàn thân cậu, hệt như một cái kén dày
to lớn.
“Không ổn, mau ngăn
hắn lại!” Một con tang thi tru lên, “Hắn sắp tự bạo!”
“…..”
Không khí bị ngưng
động, tất cả tang thi đang bay đều dừng lại một hồi, im lặng giảm dần tốc độ,
nhìn thấy hào quang phía trước càng ngày càng sáng, hào quang như đang hô hấp, thu
lại dần dần, mỗi lần thu nhỏ lại thì ngưng tụ một chút….
Vụt….
Mọi tang thi bắt
đầu lùi về sau.
“Tụi bây làm quái
gì!!!!” Tang thi cấp năm trên mặt đất phẫn nộ, gã không có truyền thừa chi vật
bay được, gã chỉ có một phen đại đao đã trở nên vô địch, cũng tiếc sao không
chiếm đoạt những thứ khác, giờ thì gã hối hận tới xanh cả ruột.
Lúc này, ánh sáng
xanh chợt phồng to, đã tới cực hạn, không ít tang thi ngừng thở luôn, sau đó
thanh quang mạnh mẽ co rút lại… biến mất.
Biến mất?
Mất tiêu!
“….” Tất cả tang
thi đều dữ tợn quay đầu lại, nhìn về phía cái tên vừa kêu la kia.
Chỉ thấy da gã tuy
tái nhợt, ánh mắt đỏ ngầu, nhưng kiểu tóc mộc mạc, khuôn mặt bình dân, thân
hình gầy yếu, còn có ánh mắt kia – không thể không nói rõ đây rõ là một thằng
đàn ông với cuộc sống trạch nam, đích thực là một đại hán nhúng chân vào mạng
internet.
Đồng chí trạch nam
sợ sệt rụt lùi về sau một chút, truyền thừa chi vật phi hành dưới chân bắt đầu run
khe khẽ, gã cố gắng làm cho bản thân có vẻ mạnh mẽ một tý: “Bình thường… Hông
phải … đều là như vậy…. sao?”
“Hừ.” Một trận im
ắng, tang thi một mực âm u nhìn gã, cười lạnh một tiếng, bay xuống đất.
Những người khác
cũng hoặc đồng tình, hoặc tức giận liếc mắt nhìn trạch nam một cái, sôi nổi bay
xuống đất. (X: trạch nam/ nữ: mấy
đứa con trai con gái thích ru rú trong nhà, ngại ra ngoài)
Tang thi trạch nam
nuốt một ngụm nước miếng không tồn tại, nhìn tang thi cấp năm trên mặt đất,
trong lòng phát lạnh, nhất thời không biết làm sao.
Đại chiêu của Đường
Duẫn Triết giống như thuấn di vậy, nháy mắt biến mất, nhưng là là một hán chỉ
khổ bức kỳ Linh Tịch, cậu ta nào có khả năng thuấn di. Cho nên cái kia bất quá
chỉ là tốc độ nhanh tới cực hạn nên sinh ảo giác thôi, ma tu còn có một chiêu
lá chắn máu, thiêu đốt hai phần ba máu huyết toàn thân rồi chạy trốn, so với
cậu thì còn nhanh hơn gấp trăm lần, gần như thuấn di. (X: hán chỉ - chỉ những người ở nhà
bê bối, quần áo giản dị, ít dùng mỹ phẩm, trang sức, ….na ná trạch nam/ nữ
nhưng có vẻ lầy hơn)
Tóm lại, bạn học Đường
Duẫn Triết tiêu sạch linh lực một đường bay về hướng M thị, bản thân sớm đã lâm
vào hôn mê.
Qua vài hơi thở,
thanh quang tiêu tán, tốc độ Đường Duẫn Triết mới chậm lại, tiếp đó, chậm dần,
chậm dần rồi hoàn toàn ngừng lại.
Đường Duẫn Triết
hôn mê không biết, cậu ở giữa bầu trời như một ngôi sao băng rơi vọt xuống,
mạnh mẽ hướng về mặt đất, túi trữ vật chứa đồ dụng đạo cụ tự động mở ra vòng
tròn phòng ngự, ma sát với không khí tạo ra từng đạo bạch quang.
Trên mặt đất, mặt
cỏ xanh biế, ánh mặt trời chói chang, trên một tảng đá lớn bằng phẳng, có một
người đang ngủ say.
Mái tóc ngắn màu
mực của hắn tự nhiên tản mác, lộ ra cái trán trơn bóng, ánh mắt thả lỏng nhắm
lại, khóe mắt hơi giương, lông mi nhỏ dài hạ trên mặt một cái bóng be bé, sóng
mũi thẳng tắp khéo léo khiến khuôn mặt càng thêm anh tuấn. Hắn tản ra cỗ khí
chất vừa lạnh nhạt vừa tự do tự tại, dường như chẳng có gì có thể quấy rầy giấc
ngủ yên bình của hắn.
Nhưng mà, sự thật
hiển nhiên nào phải như thế.
Do đó Đường Duẫn
Triết lấy loại tốc độ bể đầu thảm không nỡ nhìn rơi xuống chỗ người đàn ông
trên tảng đá.
100 mét…
50 mét….
10 mét….
3 mét….
2 mét….
Lông mi người đàn
ông khẽ rung, mắt mở ra, trong đôi đồng tử đỏ đậm là lãnh đạm cùng nguy hiểm,
dĩ nhiên là hắn không vừa lòng cái kẻ không lượng sức mình muốn quấy rầy hắn
ngủ nghỉ, cũng chả thèm đặt đối phương vào trong mắt.
Nhưng mà, sự thật
hiển nhiên chẳng phải thế nha.
Khóe mắt người đàn
ông nhướn lên, một đôi mắt đẹp tuyệt vời, nhãn thần xa cách và lạnh lùng lại
phai nhạt bớt đi vẻ đẹp đến từ khóe mắt đuôi mày. Nào ngờ giây tiếp theo, ánh
mắt đẹp đẽ của hắn banh thật to, con ngươi như lưu ly kia tràn ngập khó tin,
nhất thời lại có vẻ gì đó thật đơn thuần.
Giây tiếp nữa, rốt
cuộc vũ khí tên Đường Duẫn Triết [ trang bị lồng phòng hộ, công kích x 2 ] đập
thẳng vào hắn.
Òanh….
Sau tiếng nổ vang
trời, tảng đá lớn dưới thân người đàn ông vỡ thành từng mảng.
Người đàn ông gian
nan nâng đầu lên, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, khiến đôi môi vốn nhợt
màu trở nên kiều diễm. Tiếp đó hắn đóng mắt lại, triệt để ngất luôn, nằm trên
xác tảng đá, đè nặng trên người là Đường Duẫn Triết cũng lâm vào hôn mê.
Đường Duẫn Triết (Phiên Ngoại 2)
Đường Duẫn Triết bị lạnh mà tỉnh, cậu
đang lúc lơ mơ chỉ cảm thấy lạnh ghê, từ tay tới chân. Cậu giật giật thân thể, cảm
thấy cả người đều đau xót, thập phần khó chịu. Nguồn nhiệt duy nhất đến từ dưới
thân, Đường Duẫn Triết xoay người giật mình, ngược lại càng dán vào gần hơn.
Không đúng nha! Mình không phải đang
trốn tang thi triều sao?!
Lập tức mở bừng hai mắt, Đường Duẫn Triết
liền ngó thấy gương mặt đối diện mình.
Cậu cảnh giác căng người lại, lại bị
trạng thái mệt mỏi khiến cho choáng váng một chút, lần thứ hai đè lên người
dưới thân, nút thắt áo khoát có chút cấn cấn.
"Ừ." Dưới lực đè trùng kích,
người dưới thân cũng rên lên một tiếng, khó chịu nhíu mày, nhưng không tỉnh lại.
Đường Duẫn Triết lúc này mới giật mình
quan sát chung quanh.
Lạnh quá... Cậu nghĩ, thuận tiện xoa xoa
chỗ bụng bị góc nút áo cấn tới đau, í chờ xíu! Đường Duẫn Triết mở to hai mắt
nhìn, sao cậu không mặc quần áo nha!!? Cũng không thể nói là không mặc, cậu cảm
thấy trước sau cũng có mấy mảnh không trọng vẹn treo lên người, dường như là
tàn dư của quần áo vốn có của cậu, túi đựng đồ bên hông từ lâu chẳng thấy đâu,
may là nhẫn trữ vật trên tay vẫn còn...
Chẳng lẽ là hậu di chứng của bí thuật?!
Đường Duẫn Triết cảm thụ được một số chỗ có chút mát mẻ, cả người đều xốc xếch.
Tiếp đó ánh mắt của cậu chậm rãi dời đến
trên người người đàn ông dưới thân mình, da thịt trắng bệch, mày kiếm nhăn lại,
mũi cao thẳng, môi vì khó chịu mà mím lại, trên mặt còn dính vết máu đã khô.
= o =
Tư duy Đường Duẫn Triết dừng lại một
chút, tại sao cả người cậu lại nằm đè lên người một tên đàn ông, tuy rằng hắn
thật đẹp trai...
Có chút xoắn xuýt xoay người, người dưới
thân lần thứ hai phát sinh khó chịu.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo anh tuấn, lông
mi dài vầy thì đôi mắt hẳn sẽ rất đẹp, khóe mắt hơi giương lên, không biết khi
mở thì sẽ có nét thế nào. Dáng vẻ da mỏng thịt mềm này, sao có cảm giác mình như
một gã đàn ông thô kệch chà đạp khuê nữ nhặt được ven đường vậy ta. (khuê nữ: mấy cô gái suốt ngày trong
nhà theo kiểu thời xưa ấy)
Đường Duẫn Triết bị suy nghĩ của mình làm
cho hoảng sợ, lập tức bật người dậy né ra, một cước đạp phải đá vụn, mặt hướng
đất, bổ nhào tới, lúc này cậu cũng chỉ kịp lấy tay che cho tiểu Đường Duẫn Triết.
(X: ///./// là chỗ đó
đó)
"Gào khóc – ing ! ! !" Người
nào đó nhảy dựng lên, trên cánh tay và đầu gối đều có vài vết trầy xước, vải
vụn duy nhất cũng rớt luôn.
Tảng đá? Đường Duẫn Triết lúc này mới
phát hiện trên mặt đất tràn đầy đá vụn, để một thằng IT nam như cậu với tri
thức ngành kỹ thuật đến coi, hình như là bị đập vỡ từ bên trên nha… Cậu nhớ là
mình đang bay trên trời? Rụt cổ một cái, Đường Duẫn Triết chột dạ.
Run run rẩy rẩy vươn tay ra, Đường Duẫn
Triết sờ soạng mấy cái trên thân người đàn ông, còn đập nè, có chút yếu ớt; hô
hấ nữa, nhẹ hết sức; máu còn tuần hoàn, dường như có điểm thiếu máu... Dường
như là người chứ nào phải tang thi, Đường Duẫn Triết càng thêm chột dạ.
Đang lúc người nào đó một bên cẩn thận
dùng một tay giữ bên sườn đầu người bị thương, một bên nỗ lực nhấc mí mắt của
hắn nhìn coi nhãn cầu, lông mi dài nhỏ run rẩy.
Đường Duẫn Triết mau chóng rụt tay về,
nhìn về phía người nọ, cảm giác hệt như khi còn bé làm chuyện xấu bị giáo bắt
gặp. Nhưng một giây kế tiếp cậu lại phát hiện tiểu Đường Duẫn Triết của mình đang
lõa lồ hỗn độn trong gió, cậu luống cuống tay chân che lại hạ thân.
Mắt chậm rãi mở ra, mà
nâu sâu trong ánh mắt là một mảnh mê man và đau đớn, ngực Đường Duẫn Triết thở ra
một hơi … là người nha.
Nhưng giây kế tiếp, Đường Duẫn Triết
trợn to hai mắt.
Người nọ chậm rãi ngồi dậy, ý thức suy
yếu nhìn về phía Đường Duẫn Triết, trên gương mặt anh tuấn chẳng có biểu tình,
môi hắn giật giật, tựa hồ muốn nói gì đó, tiếp đó chậm rãi phun ra một ngụm máu
tươi.
"Nè nè, anh không sao chứ? Sao anh
lại ở chỗ này? Không, ý tôi là anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?!!"
Đường Duẫn Triết luống cuống tay chân tiến lên, đi hai bước mới phát hiện mình trụi
lủi, cuống quýt che tiểu Đường Duẫn Triết.
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, ánh
mắt hiện lên sự phẫn nộ, biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi: "Ta ở đây
phơi nắng, cậu từ trên trời... rơi xuống." Dứt lời, hắn lần thứ hai tràn
ra một búng máu.
Đường Duẫn Triết trừng lớn mắt hơn nữa, trong
lòng hổ thẹn cực kỳ: "Xin lỗi, anh bạn, tôi không phải cố ý, ngươi anh
không sao chứ?!"
"Tạm thời không chết được, gặp phải
tang thi thì không nhất định." Nam nhân nhàn nhạt nhìn Đường Duẫn Triết.
Đường Duẫn Triết ngẩn người, trong lòng
cũng khẩn trương, cậu hiện tại yếu ớt hệt như một mục tiêu sống. Cậu suy nghĩ
một chút, vô luận ra sao đoạn thời gian này cậu vẫn sẽ rất yếu, hơn nữa đích
xác là cậu hại người này...
Đường Duẫn Triết giơ tay lên, rồi rụt
trở về, biểu tình khổ bức đến cực điểm: "Anh bạn, có đồ mặc hông?"
Người đàn ông trầm mặc
một chút, lấy ra một cái áo chữ T.
Áo chữ T rất lớn,
Đường Duẫn Triết nhanh chóng mặc vô, đôi chân thì trơ trụi, cậu cũng không để
tâm, tự nhiên móc ra một bình nhỏ từ nhẫn trữ vật, đổ ra hai viên thuốc đưa cho
người đàn ông nọ: "Anh bạn, ăn hai viên này đi."
Nam nhân không lộ vẻ
gì, lẳng lặng nhìn Đường Duẫn Triết, hô hấp lại có chút suy yếu.
Đường Duẫn Triết gãi
mũi một cái, cậu tựa hồ có chút đường đột, thế nhưng thời gian khẩn cấp, bất cứ
lúc nào nguy hiểm vẫn luôn rình rập khiến cậu có chút nóng nảy: "Yên tâm
đi, anh xem tôi giò cũng chỉ có thực lực của dị năng giả cấp một, sẽ không đem
tới phiền toái cho anh, hơn nữa nếu anh không uống thuốc thì không biết đến khi
nào mới khỏi được, thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh nha..."
Nam nhân vươn tay, Đường Duẫn Triết chú
ý thấy tuy rằng động tác của hắn rất
nhanh nhẹn, nhưng kì thực rất yếu ớt, cánh tay đang chống cũng tùy thời có thể
trượt xuống, thế là cậu bật người đưa hai viên thuốc tới, chột dạ cùng áy náy
nhìn nam nhân. May là vũ khí và thuốc thang quan trọng đều ở trong giới chỉ,
công pháp nữa chứ, không thì cậu thực sự tổn thất nặng luôn à, bất quá trong
túi đựng đồ là toàn bộ phương tiện ăn, mặc, ở, đi lại của cậu, mặt Đường Duẫn Triết
lại bắt đầu thay đổi.
Mặt không thay đổi nuốt hai viên thuốc,
nam nhân yên lặng nhìn Đường Duẫn Triết đổi sắc mặt, phòng bị trong mắt vẫn không
tan biến.
Đường Duẫn Triết cũng cảm nhận được
đường nhìn, ngượng ngùng cười cười: " À mà, tôi tên Đường Duẫn Triết, yên
tâm đi, chuyện này tôi sẽ phụ trách!"
Nam nhân cũng không từ chối, bảo trì
trầm mặc.
Một lát sau, nam nhân lại phun ra một
ngụm máu tươi, vẫn diện vô biểu tình như trước, trong mắt hiện lên tia thống
khổ, ánh mắt giương lên cũng có chút ẩm ướt. Đây là tác dụng của thuốc đang tu
bổ lại nội thương của hắn, đồng thời xoa dịu kinh mạch của hắn.
Đường Duẫn Triết ngẩn ngơ, rồi mới giật
mình nuốt viên thuốc khôi phục thể lực, quay lưng về phía nam nhân cong người
lại: "Tôi cõng anh cho, ở đây nguy hiểm lắm!"
Có lẽ là hiệu quả của thuốc thật sự tốt,
nam nhân không có từ chối tiếp, mà chỉ ghét bỏ nhìn Đường Duẫn Triết, đưa cho cậu
quần cùng một đôi giày.
Đường Duẫn Triết đỏ mặt mặc quần và mang
giày, cõng nam nhân chuẩn bị rời đi.
Giày có hơi lớn, Đường duẫn triết đi
lâu, cũng có chút mệt, chân cũng hơi đau, nhưng cậu chỉ xốc lại người đàn ông ở
sau lưng, yên lặng tiếp tục cất bước.
Cậu vừa đi vừa lảm nhảm, nói một ít chuyên
biên giới này nọ, nỗ lực đánh vỡ lộ trình không thú vị. Nhưng người ở trên lưng
thủy chung vẫn chẳng ra lời, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, hô hấp phả vào bên
tai cậu, hết sức yếu ớt.
Trong lòng do dự hồi lâu, Đường Duẫn Triết
mở miệng: "Tôi cho anh biết một bộ tâm pháp, anh chiếu luyện theo đó mà
chữa thương ha!"
Đó là một bộ cổ vũ (X: là bộ võ công cổ), không có thuộc tính, tác dụng hỗ
trợ đặt nền móng, điều tức, củng cố kinh mạch, chữa thương, thuộc về công pháp nhập
môn cao cấp. Tuy rằng phía sau người của không có mở miệng, nhưng đường duẫn
triết còn là từ từ giảng thuật, từng bước một chậm rãi vãng ngọn núi đi.
Chạng vạng, Đường Duẫn Triết tìm được
một sơn động ở trong núi, bên trong tràn đầy thạch nhũ, thoạt nhìn rất đẹp.
Nhưng hai người không có tâm tình thưởng thức, Đường Duẫn Triết chậm rãi đặt
người sau lưng xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển như cún.
"Ta là Mộ Cửu." Giọng nam nhàn
nhạt, trầm thấp mà từ tính, như thấm vào lòng người.
Đường Duẫn Triết ngu ngơ ngẩng đầu, thấy
mặt người đàn ông dựa vào một cây thạch nhũ chẳng chút thay đổi nhìn mình.
Mộ Cửu quan sát cậu ta một phen, mở
miệng: "Cậu đã nói chịu trách nhiệm, như vậy những việc trước khi ta bình
phục đều giao cho cậu, giờ thì nấu cơm đi."
Đường Duẫn Triết mệt như cún chết mặt
đầy khổ bức.
Chương 94: Đường Duẫn Triết phiên ngoại (tam)
"Ta đói bụng." Mộ Cửu mặt vô
biểu tình tựa vào một tảng đá, ngẹo đầu nhìn về phía Đường Duẫn Triết.
"Tôi đi tìm thức ăn!" Đường
Duẫn Triết đi ra ngoài săn thú.
Vì vậy bữa cơm là thịt thỏ nướng.
"Khát nước." Trong mắt Mộ Cửu
mang theo chút áy náy.
Đường Duẫn Triết bật người đứng dậy:
"Tôi đi lấy."
Thế là người nào đó ướt đẫm thuận tiện mang
về hai con cá.
"Ta muốn tắm." Mộ Cửu yên lặng
nhìn kỹ Đường Duẫn Triết, trong mắt dẫn theo tia kiếm chuyện.
Đường Duẫn Triết phản xạ có điều kiện:
"Tôi đi múc nước!"
Mộ Cửu: "Ta không cử động được."
Đường Duẫn Triết trong nháy mắt áy náy,
cậu vậy mà đè người ta tới liệt luôn òi, do dự một lúc, cậu đỏ mặt hỏi: "Hay
là… Tôi giúp anh xoa bóp nha?"
Mộ Cửu mặt không cảm xúc gật đầu.
"Ta muốn ăn quả sơn trà." Mộ
Cửu thích ý ngồi ở một bên nhìn Đường Duẫn Triết dọn dẹp cơm thừa buổi trưa.
"Tôi lập tức... A?!" Đường
Duẫn Triết ngây ngô giật mình nhìn Mộ Cửu.
Mộ Cửu: "Ở nơi
cậu đè trúng ta khoảng 30 độ về phía Tây, đi khoảng ba trăm thước, có cây sơn
trà."
Đường Duẫn Triết áy
náy lập tức rời khỏi sơn động.
…...
Cứ như vậy, Đường Duẫn Triết bắt đầu
hành trình trung khuyển của mình, sau khi khôi phục khí lực, cậu vẫnchăm sóc Mộ
Cửu bị cậu đè tàn. (X: có gì đó không đúng cứ trà trộn
vào!!!!!)
May là mạt thế đã bắt đầu từ lâu, động
thực vật trong núi đông đảo, hoàn toàn không cần lo bắt không được. Càng thêm
kỳ quái chính là, gần đây một con tang thi cấp cao cũng chẳng xuất hiện, Đường
Duẫn Triết mỗi lần cẩn thận phòng bị phía sau trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm
một hơi.
Trên đường khổ bức đi
tìm hoa quả, Đường Duẫn Triết từ đáy lòng hoài niệm túi đựng đồ trang bị đầy đủ
thức ăn cùng vật dụng hang ngày của mình, bí thuật chết tiệt!
Trong sơn động, Mộ Cửu
mặt không thay đổi cầm một cái cà mèn thiệt to, bên trong là điểm tâm tinh xảo,
hắn vươn tay, bóc lên một miếng hoa quế cao bỏ vào trong miệng, tinh tế thưởng
thức. Bên cạnh chân hắn là rải rác đống túi thức ăn cùng mấy túi đựng đồ dẹp
dẹp.
Đột nhiên, Mộ Cửu dừng
lại động tác, yên lặng đóng nắp hộp thức ăn, thu tất cả mọi vào túi đựng đồ, tiếp
đó giấu túi đựng đồ đi. Điều chỉnh lại ánh mắt một chút, hắn nhàm chán nhìn cửa
động.
Chỉ chốc lát sau,
Đường Duẫn Triết xuất hiện ở nơi đó, ánh mắt kinh khủng
"?" Mộ cửu nghiêng
đầu, trong mắt hiện lên dấu hỏi.
Đường Duẫn Triết cõng
Mộ Cửu lên, trực tiếp xông ra ngoài, sức mạnh cậu gần đây đã khôi phục hơn nửa,
cõng một người đàn ông trưởng thành là không thành vấn đề.
"Có chuyện gì à?" Mộ Cửu nới
lỏng tay đang ôm cổ Đường Duẫn Triết, thay đổi một tư thế thoải mái, lười biếng
tựa trên lưng cậu.
Đường Duẫn Triết một
bên chạy vội nói: "Đàn tang thi!"
Quả nhiên, một đàn
tang thi nhỏ đuổi theo phía sau Đường Duẫn Triết, thỉnh thoảng gào rú.
Mộ Cửu cảm thấy hứng
thú, liền an tĩnh nằm trên lưng Đường Duẫn Triết nhìn cậu ta chật vật chạy
xuyên qua núi rừng bạt ngàn. Bất quá một hồi sau, cậu cảm thấy đỉnh đầu mình có
chút khó chịu, thế là yên lặng quay lại dòm, nhìn đàn tang thi nhỏ kia.
Trong con ngươi đỏ như
ngọc lưu ly có sự nguy hiểm nhàn nhạt nháy mắt chấn nhiếp (X: uy áp làm ng khác sợ hãi) đàn tang thi nhỏ, tang thi cấp cao dẫn
đầu ngơ ngác nhìn cái ‘người’ ở trên lưng dị năng giả kia, hình như đã lâm vào
tình trạng chết máy.
Mộ Cửu bất mãn trừng qua, đám tang thi
nọ ngay lập tức xoay người chạy muốn tè ra quần.
Quay đầu lại, Mộ Cửu nhìn mồ hôi rịn đầy
trên trán Đường Duẫn Triết, xoa xoa đầu của cậu: "Nào có."
"Hả?" Đường Duẫn Triết giật
mình ngưng lại, xoay người nhìn ngó, đến một cái bóng của tang thi cũng không
có.
Cậu thở dài một hơi, thả Mộ Cửu xuống, rồi
xụi lơ trên mặt đất.
Thân là một kẻ tay chân nửa tàn tật miễn
cưỡng chuyển động được, Mộ Cửu lượm cành cây dài thẳng, chọt chọt Đường Duẫn Triết,
mặt than nhìn cậu, trong mắt hiện lên dấu hỏi: "?"
Đường Duẫn Triết trở mình, mạnh mẽ dùng
phương thức quỳ rạp trên mặt đất, còn kém lè lưỡi thở. Cậu ta chật vật ná thở,
buồn bực lấy từ trong giới chỉ ra một đống lớn nhánh sơn trà: "Còn chưa có
héo nè."
Trong mắt Mộ Cửu dẫn
theo ý cười, hắn cầm lấy một cành cây sơn trà lắc lắc, bứt một trái, bắt đầu từ
từ ăn.
Đường Duẫn Triết ngơ ngác ngây ngốc tại
chỗ, Mộ Cửu lớn lên đẹp ghê ta, mặc dù lúc nào mặt cũng đơ đơ, ánh mắt giương
lên lại dẫn theo tia cười, màu nâu sâu trong mắt phảng phất sóng gợn lăn tăn,
đẹp cực kỳ.
Mộ Cửu ăn xong, nghĩ cũng ngon, thế là
dùng cành cây lắc lắc trước mặt Đường Duẫn Triết, trong mắt vẫn mang theo tia
cười nhạt như cũ.
Đường Duẫn Triết liền bò dậy từ trên mặt
đất, lột vỏ, cắn một ngụm lớn.
"Móe! Chua quá... Chua muốn chết! !
!"
...
Mười ngày sau, Đường
Duẫn Triết tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ ở trong núi, đoán chừng là nơi người
gác rừng ở lại, bọn họ liền tạm thời ở nơi này.
Đường Duẫn Triết triệt
để khôi phục đi tìm thức ăn càng thêm nghiêm túc, thế là về lâu về dài cũng đa
dạng hơn nhiều.
"Muốn ăn gà rừng hông."
"Muốn nấm hông."
"Nhân sâm hông."
...
Dáng vẻ bận bịu thế
kia, thế nhưng cũng tiêu tan sự lo lắng không yên của Đường Duẫn Triết, sinh
hoạt thập phần nhiều màu sắc.
Đường Duẫn Triết lần ngoại truyện
(4)
Bởi vì Mộ Cửu nói: "Muốn ngắm cảnh."
Do đó Đường Duẫn Triết mệt chết lên chết
xuống tìm một tòa núi nhỏ cao nhất gần đó, cõng Mộ Cửu đi lên.
Đỉnh núi không có mây, đêm đen cũng gần
chuyển sang sắc lam, ánh trăng chỉ còn một vòng cong nhỏ, vì lẽ đó mà sao cũng phá
lệ lớn hơn đôi chút. Ngay từ đầu Đường Duẫn Triết thiwwjt sự cực bất đắc dĩ,
đến lúc sau lại bị bầu trời sao mê hoặc: "Đẹp quá ta ơi."
Mộ Cửu nửa tựa vào cây đại thụ chẽ nhánh
cao nhất trên đỉnh núi, quay đầu ngắm Đường Duẫn Triết, trên mặt vẫn không có
biểu tình: "Thích?" (X:
trong QT dịch nghĩa Xòe, phàm vật gì trên phân từng trạnh xòe ra gọi là nha 丫. Nguyên văn树丫)
"Ừ." Đường Duẫn Triết nằm trên
một cành cây chẽ, một chân gấp khúc, một chân khác vắt qua, vung tới vung lui,
trong miệng lại ngậm một cọng cỏ dại nào đó, "Khi còn bé tôi từng mong có
người dắt tôi đi ngắm cảnh."
Mộ Cửu: "Mong?"
"Ừ ừ, tôi là cô nhi nhe!"
Đường Duẫn Triết không để tâm nhai cọng cỏ trong miệng, có vị chát cùng vị ngọt
nhàn nhạt hòa vào nhau, “Về sau có một ngày tôi tự leo lên trên nóc nhà nhìn, tiếp
đó ngủ quên, kết quả dì trong cô nhi viện tìm tôi cả đêm, thế rồi cả tuần liền
chỉ được ăn cà rốt!" Cậu cau mày, biểu tình vô cùng đau khổ.
Mộ Cửu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đường
Duẫn Triết, không nói gì.
Đường Duẫn Triết trở mình, nửa ghé vào cành
chẽ đó, cái nhánh mảnh khảnh dưới thân cậu ta rung rung, không chịu nổi mà vang
lên hai tiếng răng rắc. Một tay chống đầu, Đường Duẫn Triết nhổ cọng cỏ trong
miệng ra: "Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng chung hoạn nạn lâu thế rồi, anh sao cứ lãnh đạm thế
hả ~~ tốt xấu cũng để lộ một chút tin
tức coi! Trước mạt thế anh làm gì vậy?"
Mộ Cửu vẫn bình tĩnh như
trước, rồi chậm rì rì mở miệng: "Điều này rất quan trọng?"
"Đương nhiên!
Chúng ta coi như là hảo cơ hữu đó!!" Đường Duẫn Triết ngắt một chiếc lá trên
cây. (X: hảo cơ hữu – bạn
nam thân thiết với mình, còn có ý khác là chỉ gay)
Mộ Cửu nhìn Đường Duẫn
Triết, suy nghĩ, màu nâu sâu trong đôi mắt dưới bầu trời sao sâu thẫm sáng
ngời, khóe mắt hơi giương lên, mang theo ý tứ hàm xúc không nói rõ được, khiến
Đường Duẫn Triết chẳng hiểu sao có hơi khẩn trương, cậu nuốt một ngụm nước miếng:
"Anh mà nói xạo, tôi ném anh ở trên núi giờ!"
"Đương nhiên." Trong mắt Mộ Cửu
dẫn theo một chút tiếu ý, tựa như ngôi sao nho nhỏ.
********************
Vài ngày sau, Mộ Cửu trải qua ‘khôi
phục’ đã có thể chậm rãi đi lại, hắn cầm một nhánh cây chẽ đôi làm ba - toong,
chậm rãi đi đường, đi trong rừng mà cứ như dạo chơi ngoài phố.
Đường Duẫn Triết đứng bên khẩn trương
nhìn Mộ Cửu, rất sợ hắn vấp ngã. (X: =.=lllllllllllll)
Đi một đoạn, Mộ cửu ném ba – toong đi,
miễn cưỡng dựa vào thân cây, mặt không đổi nét nhìn Đường Duẫn Triết.
"?" Đường Duẫn Triết khẩn
trương, áy náy hỏi: "Chân vẫn không thể đi à?" (X: e ơi đừng tin nó lừa đó)
Mộ Cửu lắc đầu: "Được rồi, tốt."
Đường Duẫn Triết thở dài một hơi: "Có
muốn nghỉ tý hông?"
"Không muốn đi." Mộ Cửu ghét
bỏ nhìn cây ba – toong trên mặt đất, chăm chú nhìn Đường Duẫn Triết, "Cõng
ta."
"..." Đường Duẫn Triết nín
luôn.
Mộ Cửu trơ mặt nhìn cậu ta.
Đường Duẫn Triết gãi bới tóc, bất đắc dĩ
ngồi xổm xuống: "Được rồi, sao tôi lại rớt trúng anh cơ chứ."
Hài lòng tìm một tư
thế thoải mái, Mộ Cửu nhìn cái gáy màu lúc mạch cùng vành tai tinh tế của Đường
Duẫn Triết, đặt cằm lên rồi cọ cọ.
"Nha... Làm gì thế!?" Đường
Duẫn Triết mất tự nhiên rụt cổ một cái.
Cảm thụ được nhịp đập và vành tai dần
nóng lên của Đường Duẫn Triết, trong mắt Mộ Cửu hiện lên một tia sáng đỏ.
"Không có
gì." Xoa xoa đỉnh đầu Đường Duẫn Triết, "Ngoan, tiếp tục đi."
Đường Duẫn Triết bỗng
ngừng lại, cả người đều căng thẳng, bộ dáng đề phòng mười phần.
Mắt Mộ Cửu xẹt qua tia
sắc bén, thanh âm còn thấp hơn so với bình thường, nơi đáy mắt màu nâu là một màu
đỏ chói, hắn hỏi rất chậm: "Xảy ra chuyện gì?"
"Có một đám tang thi đang đến gần!" Đường Duẫn Triết khẩn
trương lui về hai bước, sắc mặt có chút khó coi, "Chúng ta bị bao
vây."
Mộ Cửu trừng mắt, thần sắc khôi phục như
thường: "Xác định?"
Đường Duẫn Triết im lìm, chỉ là lấy ra
một cây cung từ trong giới chỉ, cõng Mộ Cửu trên lưng tìm một cây đại thụ bí
mật leo lên: "Suỵt, im lặng."
***************
"Đệt!" Đường
Duẫn Triết thấp giọng chửi bới một câu, lần thứ hai ngưng tụ tên, bắn về phía
một con tang thi, thuận tiện tránh thoát một công kích khác, chật vật lộn mèo,
dùng cung công kích một con khác. Cậu đã lâu không đụng tới tang thi, vốn đâu
phải vận khí của cậu trở nên tốt hơn, mà là tích lại tụ tập duy nhất chỗ này.
Lắc lắc cái đầu có chút choáng, Đường
Duẫn Triết lần nữa gia nhập cuộc chiến, tuy bình thường cũng rất chú trọng huấn
luyện cận chiến, nhưng theo bản chất thì cậu vẫn rành rẽ phương pháp viễn trình
hơn, lúc này bị một đám tang thi vây quanh, trong đó còn có một con cấp bảy,
sống tới giờ đã kinh rồi. Vừa ngưng tụ một mũi tên, giết chết một con tang thi,
cả khuôn mặt Đường Duẫn Triết đều trở nên trắng bệch, thái dương tuôn đầy mồ
hôi lạnh, cho dù cậu giờ đây dính đầy lá rách cùng bụi bặm, cũng không che giấu
được sự suy yếu của mình.
Phanh ——
Đạo cụ phòng hộ chặn một
lần công kích, Đường Duẫn Triết đau đầu nuốt hai viên thuốc, lần nữa giết chết
một con tang thi, đồng thời lo lắng nhìn thoáng qua phương hướng Mộ Cửu. Cậu
chiến đấu ở một chỗ khá xa, không biết Mộ Cửu sao rồi, nghĩ thế, công kích của cậu
tăng thêm vài phần.
Thế nhưng cùng lúc,
con tang thi cấp bảy kia như uống thuốc kích thích tăng mạnh tấn công, khiến
Đường Duẫn Triết hoàn chẳng cách nào chống đỡ, phỏng chừng nãy giờ nó chỉ là
đang hưởng thụ thú vui đùa bỡn con mồi mà thôi.
Sắc mặt Đường Duẫn Triết càng trắng bệch
thêm, quyết định chuẩn bị dùng thuốc xuyên thời gian lần nữa, con tang thi cấp
bảy trước mặt cậu đột nhiên bị đạp bay ra ngoài.
Kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Mộ Cửu
đứng ở trước mặt.
"Mộ... Cửu!" Kích động hô lên
lại như tắt nơi cổ họng, người trước mắt này, mặt không hiện sắc, không khác gì
so với bình thường, nhưng con ngươi đậm màu như dĩ vãng hôm nay đỏ chói trong
suốt, như ngọn lửa yêu dị thiêu đốt, ngăn chặn mọi lời nói của Đường Duẫn Triết.
Trong nháy mắt đó, Đường Duẫn Triết xoay
chuyển trong đầu, nhưng mọi thứ đều vô pháp khẳng định, Mộ Cửu ý vị thâm trường
nhìn cậu, lúc này bắt đầu mặt không đổi sắc cùng mấy con tang thi quay quần
đánh nhau.
Đường Duẫn Triết một khắc kia tình cảm
trong lòng trở nên phức tạp, nếu cậu có cơ hội, hắn nhất định sẽ nhớ tới rất
nhiều thứ, nhưng cậu không thế, trong nháy mắt cơ hồ chỉ thở dài một hơi, cậu
cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp đó hôn mê bất tỉnh.
"Anh gạt tôi!!" Đây là câu nói
đầu tiên Đường Duẫn Triết tỉnh lại, cậu
yếu ớt nằm trên mặt đất, dưới thân là đệm đã được lót trước, trên người đắp tấm
chăn mỏng, đều là thứ trong túi đựng đồ của cậu. Đường Duẫn Triết hơi nhúc
nhích, mặt mũi tái nhợt, hung hăng trừng Mộ Cửu.
Mộ Cửu mặt nghiêm nhìn Đường Duẫn Triết,
đôi mắt màu đỏ sáng ngời.
Đường Duẫn Triết chật vật hộc ra một hơi:
"Giả bộ quái gì nữa, anh sớm đã không còn liệt mặt?! Anh lừa gạt tôi!"
Mộ Cửu chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy một
chén nước đưa tới bên mép Đường Duẫn Triết: "Uống nước."
"Không uống!" Đường Duẫn Triết
quay đầu.
Mộ Cửu trầm mặc hai giây, ôn nhu nhấc đầu
Đường Duẫn Triết lên, xao xoa gáy cậu một chút, lần nữa lộ ra biểu tình nghiền
ngẫm.
Đường Duẫn Triết chỉ cảm thấy sau đầu
rét run, nhìn hắn chằm chằm: "Anh muốn làm gì!"
Trong mắt Mộ Cửu hiện
ý cười, chậm rãi cúi đầu.
Đường Duẫn Triết nín thở, nhìn hai mắt đo
đỏ của Mộ Cửu, cả người căng chặt lại, một cử động nhỏ cũng không dám.
Sau đó, Mộ Cửu bóp nhẹ
gáy cậu, để cậu ngưỡng đầu lên, đổ chén nước vào, Đường Duẫn Triết mở to hai
mắt nhìn, vô ý thức bắt đầu giãy dụa, Mộ Cửu nhanh chóng ném cái chén đi, tay
kia đè lại yết hầu Đường Duẫn Triết.
"Ực ——" nuốt nước luôn.
Hài lòng vươn tay, lau sạch chút nước
nơi khóe miệng Đường Duẫn Triết, Mộ Cửu đứng lên, lần thứ hai từ trên cao nhìn
chăm chú vào Đường Duẫn Triết.
Đường Duẫn Triết thấy kỳ cục quay đầu đi,
suy nghĩ một chút lại lại hung tợn quay lại, trừng mắt với Mộ Cửu.
"Ngủ đi." Mộ Cửu nghĩ nghĩ, lại
ngồi xổm xuống lần nữa, che đi đường nhìn của Đường Duẫn Triết, chậm rãi vuốt
xuống, khép lại hai mắt của cậu ta.
Đường Duẫn Triết: "..."
Quên đi, bình vỡ thì
cho nứt luôn nhắm mắt lại, Đường Duẫn Triết muốn ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng
màng, cậu nghe được thanh âm của Mộ Cửu: " Thời gian thăng cấp sai nên mặt
mới tê liệt, không có lừa em."
Đường Duẫn Triết lần phiên ngoại (5)
"Đây là vật truyền thừa, tác dụng ngụy
trang." Mộ Cửu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ra hiệu Đường Duẫn Triết hãy
nhìn.
Đường Duẫn Triết rầm rì một tiếng, trở
mình, đưa lưng về phía Mộ Cửu.
Mộ Cửu khẽ cười, hắn kéo cả người cậu
cùng với chăn quay người lại, mặt không thay đổi chặn cậu, còn giúp cậu vén góc
chăn: "Giận hả?"
Đường Duẫn Triết giãy dụa vài cái, không
tác dụng, cứng cổ trừng Mộ Cửu: "Anh gạt tôi thì thôi đi, vậy mà còn nhận
tin tức của tôi, giả đò ra vẻ nữa chứ!"
"Dù sao chúng ta cũng
là đồng minh, có quan hệ chứ." Mộ Cửu không sao cả thuyết.
"Ta kệ đó! Nói
cho anh biết, tôi với anh còn chưa xong đâu." Đường Duẫn Triết nỗ lực tiếp
tục giãy dụa, giãy tới nổi mặt đỏ gay.
Mộ Cửu nhìn mái tóc xù
xù của cậu ta tản mác trên gối đầu, tóc bù xù với khuôn mặt hồng hồng, mắt sáng
ngời... Đôi mắt Mộ Cửu tối sầm lại, ánh mắt đỏ như ngọc lưu ly cũng lóe sáng.
Đường Duẫn Triết hoàn
toàn không phát hiện, trái lại vẫn cứ giãy dụa: "Buông coi."
Mộ Cửu chậm rãi ngồi
dậy, nhìn Đường Duẫn Triết bị quấn chặt trong chăn chui ra, hệt như một chú tằm
nhỏ. Bò được ra ngoài còn chống tay thở dốc, nút áo mở bung hai cái, lộ ra da
thịt trơn nhẵn màu lúa mạch cùng xương quai xanh tinh xảo…
"Anh anh anh... Anh muốn gì
hả?!" Đường Duẫn Triết mở to hai mắt nhìn, dòm Mộ Cửu một tay đặt sau gáy
mình. Tay Mộ Cửu có chút độ ấm, nhưng so với người thường thì lạnh hơn, lạnh
tới nổi Đường Duẫn Triết vẫn còn trong chăn run run một cái.
Mộ Cửu mặt đơ mặt nhìn
cậu, trong mắt hiện lên mỉm cười: "Không phải em sẽ phụ trách ta hay sao?"
Đường Duẫn Triết tạc
mao: "Anh còn dám nói chuyện này?! Ngay từ đầu anh đã lừa tôi nha."
"Vậy sao?"
Mộ Cửu vuốt vuốt cổ Đường Duẫn Triết, nhìn hắn cảnh giác lom lom ngó mình, mắt
sáng trong suốt, hệt như chú cún con tạc mao, tiếu ý trong mắt càng sâu, "
Để tỏ lòng áy náy, ta chịu trách nhiệm với em."
Đường Duẫn Triết:
"Hả?"
Mộ Cửu xốc Đường Duẫn
Triết lên như nắm lấy một con gà con, đi ra cửa động, tiếp đó ôm cậu vào trong
lòng: "Em tạm thời theo ta đi, ta chịu trách nhiệm với em."
Đường Duẫn Triết đừ ngốc lặng người tùy
ý để Mộ Cửu ôm mình đi một đoạn, sau đó hậu tri hậu giác cảm thấy đỏ mặt, giằng
co: "Tự đi! Ai muốn theo anh hả, mau đưa tôi quay lại!!!"
"Ngoan, đừng nhúc nhích."
Trong núi rừng vốn an
tĩnh, thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyện, khiến một đám chim choc bị giật
mình.
*************************************
Dưới đây là tiểu kịch
trường của đôi phu phu, thả vô chỗ lời của tác giả, rốt cuộc cũng tới mọi người
rồi ╮(╯▽╰)╭
Tác giả nói ra suy
nghĩ của mình:
[ Yêu em là ăn em]
"Tôi muốn ăn bánh
dứa!" Đường Duẫn Triết phụng phịu ra lệnh.
Mộ Cửu xoa xoa tóc của
cậu, khiến mái tóc đen rối bù lên, từ trong túi đựng đồ lấy ra bánh mì vừa
nướng xong, bánh có màu vàng kim đẹp mắt, vô cùng hấp dẫn.
Đường Duẫn Triết trừng
mắt dòm Mộ Cửu, do dự một chút, quyết định ăn trước tính sau.
“Tôi muốn ăn anh đào!"
Đường Duẫn Triết yêu cầu. (X:
anh đài = cherry)
Mộ Cửu bình tĩnh lấy
ra hoa quả vừa rửa sạch từ trong túi đựng đồ đưa tới trước mặt Đường Duẫn Triết,
thuận tiện hôn một ngụm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, rồi sờ sờ một cái.
Đường Duẫn Triết tạc
mao. (X: tạc mao – xù lông
= thẹn quá hóa giận giống như mấy con mèo khi gặp uy hiếp hay gì đó chẳng hạn)
"Muốn cá
nướng."
Móc túi đựng đồ.
“Muốn sủi cảo tôm."
Móc túi đựng đồ.
...
Đường Duẫn Triết tức
giận: "Mấy thứ đó vốn là của tôi!"
"Ừ." Tâm
tình Mộ Cửu tựa hồ không tệ, tuy trên mặt vẫn không có nét gì, trong mắt lại
mang theo ý cười trong suốt.
Đường Duẫn Triết nhìn
hắn khẽ giương khóe mắt cùng cặp mắt mê ngườ kiai, hệt như trông thấy dâu tây
đỏ mọng, triệt để hấp dẫn ánh mắt của cậu. Sau đó khuôn mặt cậu đỏ hồng lên,
không được tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác.
"Tôi muốn sao và trăng!"
Đường Duẫn Triết nói xong, mang theo điểm đắc ý nhỏ, hất càm lên, khiêu khích
nhìn Mộ Cửu.
Mộ Cửu lo lắng nhìn
cậu: "Bảo bối, đó không ăn được đâu."
"Ai nói tôi muốn
ăn!" Biểu tình đắc ý của Đường Duẫn Triết vỡ tan, "Anh không phải
chịu trách nhiệm sao? Tôi muốn đó o(>﹏<)o."
Mộ Cửu mặt liệt nhìn
cậu một hồi, ôn nhu vuốt vuốt đầu của cậu: "Được rồi, đừng làm rộn."
"Ai... Ưm ưm
ưm!!" Đường Duẫn Triết chán nản, giây tiếp theo đã bị Mộ Cửu ngăn miệng
lại.
Đây là một nụ hôn ướt
át lâu dài, đến khi Mộ Cửu rời khỏi Đường Duẫn Triết, môi của cậu đã sưng đỏ cả
lên, trong mắt hiện lên chút nước.
"Anh..."
Đường Duẫn Triết tạm thời không biết nói gì.
Mộ Cửu hài lòng đứng
thẳng lại, nghiêm túc mở miệng: "Phần phương hướng,ta sẽ phụ trách."
[Yêu em là ăn em 2]
Sau khi hai người ở
bên nhau,
Mộ Cửu đi ngang qua
phòng khách, Đường Duẫn Triết một thùng bắp rang thiệt to xem ti vi, hoàn toàn lơ
hắn, Mộ Cửu nghiêng đầu nhìn một hồi, đi xử lý công việc.
Đường duẫn triết:
"Chóp chép..."
Mộ Cửu đi ngang qua vườn
hoa, Đường Duẫn Triết ngồi trên cành cây lớn, trái phải hai bên trôi lơ lửng
một giỏ trúc, chất đầy hoa quả bên trong, Đường Duẫn Triết đang cắn dâu tây. Mộ
Cửu suy nghĩ một chút, mặt không đổi sắc đi vòng, từ hành lang sân sau đi ngang
qua, Đường Duẫn Triết vẫn không chú ý.
Mộ Cửu mặt liệt nhìn
sân, ánh mắt thâm trầm: "..."
Đường Duẫn Triết:
"Chóp chép..."
Mộ cửu xử lý xong công
việc Trần Như Cẩm chất cho hắn, đi xuống lầu, trông thấy Đường Duẫn Triết nói
chuyện vui vẻ cùng một cô gái trẻ, trước mặt là một túi điểm tâm nhỏ. Bánh nhỏ
có hình động vật tản ra mùi bơ sữa thơm mát, cô gái tang thi với màu trắng bệch,
đôi mắt trong suốt khả ái, tóc cột kiểu đuôi ngựa vung tới vung lui, giọng nói
nhỏ nhẹ khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng. Mộ Cửu đứng hồi lâu trên cầu
thang, phát hiện Đường Duẫn Triết một mực yên lặng ăn bánh quy.
Mộ Cửu dựa vào tay
vịn, như có điều suy nghĩ: "..."
Đường Duẫn Triết:
"Chẹp chẹp..."
Buổi tối ——
Đường Duẫn Triết ngồi
trên giường mềm mại, thoải mái vươn người một cái, vạt áo ngủ bị kéo lên lộ ra mảng
da thịt màu lúc mạch.
Mộ cửu đứng ở cửa, mặt
liệt ngắm ngắm, biểu tình trở nên nguy hiểm, hệt như động vật họ mèo ngắm trúng
con mồi.
Phía sau con mồi mát
lạnh, cảnh giác xoay người, liền thấy thợ săn ngay cửa.
Đường Duẫn Triết cảnh
giác: "Biểu tình kia của anh là sao hả?!"
Lần trước khi cậu thấy
biểu tình này thì... Đột nhiên cúc hoa căng thẳng, Đường Duẫn Triết càng thêm dè
chừng.
"Hôm nay ăn nhiều lắm nhỉ?" Mộ
Cửu hỏi.
Đường Duẫn Triết hơi
nghi hoặc: "Hả? Ừ..."
Mộ Cửu đi từ từ qua,
không phát ra chút tiếng động nào, ánh sáng trong con ngươi màu đỏ như ngọc lưu
ly xoay chuyển: "Vậy đến phiên ta ăn."
...
"Em... Mộ Cửu,
anh... Ngô! Ưm..."
[Yêu em là ăn em 3]
Đường Duẫn Triết vẫn
cho rằng, tang thi đều sẽ không cứng, nên cậu luôn ngạo kiều nghĩ, cậu nhất
định là công.
Cho nên lần đầu tiên.
Đường Duẫn Triết
(hoảng sợ): "Gì vậy trời?!!"
Mộ Cửu (mặt liệt):
"..."
Đường Duẫn Triết (càng
thêm hoảng sợ): "Đờ mờ còn lớn hơn!"
Mộ Cửu (diện vô biểu
tình): "Bảo bối, đây là để em Dục? Tiên? Dục? Tử đó mà."
Đường Duẫn Triết (tan
vỡ): "Anh hông phải tang thi sao? ! Cái thứ này rốt cuộc là sao đây?!!!!"
Mộ Cửu (híp mắt):
"Em hoài nghi năng lực của ta?"
Tiếp đó người nào đó
bị ăn tươi blap blap blap ~~~~~~~
Úc Mộng Dao & Mạnh Viễn
Úc Mộng Dao khi đó
nghĩ, cô không bao giờ ... tin tưởng vào tình yêu gì đó nữa.
Yêu có thể đại biểu
thứ gì chứ? Trước mạt thế chẳng thể cho cô sinh hoạt an bình, tới khi mạt thế
thậm chí cũng không thể giữ được mạng sống của mình, cô vốn cho rằng yêu là bảo
vật thế gian, mạt thế mới nhận ra rằng vàng bạc châu bảo dù sao cũng chỉ là vật
chết, còn không bằng một luồng gió mát, một tia nắng khiến cô an tâm —— chí ít cũng
để cô chứng minh được, cô còn sống, thế giới còn tốt đẹp.
Có đôi khi một mình đi
ra khỏi vòng lẩn quẩn của thời gian, sẽ rơi vào cái kết cực đoan, tựa như cô, sau
khi rời khỏi Trình Tử Nghiêu, cảm giác bản thân đã trải qua một đời! Chỉ có
mình mới thương chính chính, mình có năng lực mới tốt nhất.
Khi cô gặp gỡ Mạnh
Viễn, chính là như vậy.
Cô huấn luyện thì dốc
lực liều mạng, lúc rỗi rãi thì cố gắng hưởng thụ cuộc sống, cô thích những
chuyện vụn vặt lại nghệ thuật này, nấu nướng, trang trí phòng ốc, trang điểm,
đọc sách, uống trà, trồng hoa... Cô nghĩ đây là một loại hưởng thụ, nhưng càng
về sau, nấu nướng và trang trí biến thành nhiệm vụ của cô, rảnh rỗi thả lỏng
biến thành tiêu chuẩn lãng phí của cô, cứ thế cô mỗi ngày đều làm những chuyện
mình không muốn làm. Do đó một ngày cô tìm về mình của ban đầu, như đổi mạng,
dùng hết toàn lực sống cuộc sống mình thích.
Cô cũng đã nghe nói qua
mọi chuyện về Mạnh Viễn, vì vậy ngay từ đầu, cô cho rằng cả hai đều như nhau, nhưng
rất nhanh, cô phát hiện không phải.
Đối với Mạnh Viễn, giải
trí phóng túng, nhưng khi họ ở cạnh nhau, hắn luôn tỏ ra có trách nhiệm với cô,
ở đời trước, nếu như không có mạt thế, loại trách nhiệm này sẽ vì bọn họ xa
nhau mà biến mất. Hai người kia thậm chí còn chẳng phải người yêu, nhiều lắm chỉ
là bạn giường, là loại cố định. (X: tới h tôi mới bik, dù rằng hai người có JQ TT.TT)
Nhưng cô cũng không nghĩ đây thì có gì
sai, chí ít người này có trách nhiệm, tốt vô cùng, cô nghĩ vậy, nhưng cũng
không hơn gì điều đó.
Nhưng bây giờ đây, khi
Mạnh Viễn ở bên cạnh cô, thân hình cao lớn bảo vệ cô, nhìn ánh mắt kiên định
của hắn, Úc Mộng Dao đột nhiên cảm thấy như vậy cũng đâu sai. Cô không cần
người bảo vệ, chính cô sẽ có trách nhiệm với bản thân, nhưng cô thỉnh thoảng
cũng muốn có người ở bên, để cô tựa vai, cùng cô ngắm mặt trời lặn.
Dù rằng xung quanh đều
là tang thi, họ đã trốn rất nhiều ngày, nhưng Úc Mộng Dao lại không giữ được
những suy nghĩ ngổn ngang này nọ.
Hôm trước một khắc khi
con tang thi cấp bảy kia công kích, cô đã coh rằng mình sẽ chết như vậy đấy, cô
sẽ không hối hận, chỉ có chút tiếc nuối.
Luôn cảm thấy, cô lại
sẽ tin tưởng tình yêu, cuối cùng cô chỉ không cam lòng, nếu như vào lúc chết có
người ở bên thì tốt quá, có người sẽ nhớ kỹ cô thì được rồi. Dù chính cô cũng
có thể, nhưng vẫn luôn mong muốn không chỉ có mình mình.
Mạnh Viễn kéo Úc Mộng
Dao chạy vội trên đường, cuối cùng trốn thoát được vòng vây của tang thi, híp
mắt nhìn cô, vẫn nở nụ cười như trước: "Nghĩ gì thế? Muốn chết hả?"
Luôn là như vậy, chẳng
chút ôn nhu, luôn luôn tùy ý, lại không ngờ là một người cực kỳ tỉ mỉ.
Úc Mộng Dao thậm chí
cũng không rõ bọn họ bắt đầu từ bao giờ.
Là khoảng thời gian họ
hợp tác? Hoàn toàn tùy ý chẳng thèm băn khoăn, cô hưởng thụ loại cảm giác này,
mỗi tiếng nói cử động đều ăn ý, khi bên Tử Nghêu lại chẳng có.
Ở thời điểm khác thì
sao? Dù sao thì trong trí nhớ của Úc Mộng Dao, mỗi lần cô rơi vào ngõ cụt, đều
sẽ có Mạnh Viễn nhắc nhở, hắn chỉ là lạnh lùng nói ra sự thật, mang theo dáng
tươi cười chăng bận tâm, cảm giác tự cao tự đại, lại ngoài ý muốn khiến cô yên
lòng.
Ở C thị, trong nháy
mắt gặp phải Tử Nghiêu, nàng đã rất bối rối, cô vốn cho rằng đã đá người này ra
khỏi sinh mạng của mình,nào ngờ đâu lại nhớ tới hồi ức gông xiềng, mở ra cái
rương về cơn ác mộng. Kỳ thực khi đó Mạnh Viễn không giả làm bạn trai của cô
thì chính cô cũng có thể điều chỉnh, bất quá loại hành vi này lại khiến lòng cô
rung động kỳ lạ, có chút cảm động cùng tình tự chẳng nói nên lời.
Sao đó, cô không hỏi,
hắn cũng không nói, rồi cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau, tựa hồ có hơn một
chút gì đó, rồi lại kém đi chút gì.
Thế nhưng lúc này đây,
Úc Mộng Dao đã tìm được vài thứ kém đi đó.
Cô hơi lộ vẻ chật vật,
lại không được dung mạo xinh đẹp động lòng người, đẩy mái tóc dài ra, Úc Mộng Dao
nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mạnh Viễn: "Nè, chúng ta bên nhau đi."
Mạnh Viễn ngẩn người,
lập tức nhếch khóe môi nhìn cô: "Tốt."
Úc Mộng Dao nghĩ, cô
thích Mạnh Viễm, thích hắn không kiêng nể gì cả, thích hắn hào hiệp lại kiêu
ngạo, những điều đó đều là cô nỗ lực mong muốn lâu nay, nhìn chăm chú vào chúng
nó với một người tùy ý thoải mái, tuy không thích hợp, nhưng cô cứ thế vẫn không
tự chủ được bị hấp dẫn ánh mắt.
Về sau cô phát hiện
người này có sự ăn ý với mình, nàng phát hiện người này kỳ thực rất cẩn thận,
nhận định người việc rất nghiêm túc, rất có trách nhiệm, cũng không ở những nơi
chẳng liên quan tới bản thân mà phát huy thiện ý của mình. Cùng với người như
Trình Tử Nghiêu cực kỳ khác biệt, thế nhưng cô thích.
Mạnh Viễn phỏng chừng
cả đời cũng sẽ không nói mấy lời lãng mạn sến súa như Trình Tử Nghiêu, nói
những lời tâm tình mật ngọt chết người. Nhưng cô cũng không phải Úc Mộng Dao đó
nữa, cô không muốn tìm người theo đuổi nói lời yêu, cô muốn tìm một người có
thể sóng vai với mình, nghiêm túc sống, có trách nhiệm với đối phương.
Có lẽ cô đã tìm được
rồi không chừng, chí ít cô nguyện ý thử một lần nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét