Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

Trang Thiển chương 31- chương 33

Chương 31: Tập hợp


“Trang Thiển?” Diệp Cảnh Trình nắm tay Diệp Hi Văn kéo theo một cái hành lý thật to đang đứng ở ven đường.


Trang Thiển trừng mắt nhìn, tuy có liên lạc bằng điện thoại, nhưng chân chính gặp mặt ngoài đời vẫn là lần đầu tiên, làn da không có tái nhợt như tang thi, đồng tử hơi có màu nâu nhạt của người Châu Á bình thường, trên mặt mang theo nụ cười mà trước kia không có được…... Trang Thiển cũng nở nụ cười, hướng Diệp Cảnh Trình đi đến, “Trùng hợp, hai người cũng vừa đến à?”

“Đúng, Tiểu Hi, gọi anh đi con.” Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, “Đây là con trai tôi, trong điện thoại đã có nhắc đến.”

“Anh khỏe, anh Trang Thiển.” Diệp Hi Văn nở một nụ cười đầy lễ phép, trên cở bản thì cậu bé là một đứa nhỏ thông minh sớm trưởng thành, ở trường đồng thời được giáo viên cùng bạn học yên mến. Cho nên dù cho cậu bé nghe ba mình nói chuyện có chút không đáng tin, hơn nữa đối với những người mà ba nhắc đến có chút hoài nghi, nhưng lễ tiết gì đó vẫn rất là chu đáo.

Trang Thiển nhíu mày, thiếu niên không tự nhiên cùng kiêu ngạo này với Diệp Cảnh Trình có chút không giống nhau: “Em cũng khỏe, tôi là bạn của ba em.”

Diệp Cảnh Trình: “Vậy chúng ta đi tìm Mạnh Viễn à? Nghe nói thì cậu ta đã sớm chuẩn bị tốt chỗ ở tạm thời rồi.”

“Tốt, xe của tôi ở đằng trước.” Trang Thiển buồn cười nhìn ánh mắt của đứa nhỏ trong nháy mắt trở nên bất mãn, sau đó nhanh chóng che giấu, hảo tâm xoay người đi trước.

“Ba à, ba đã nói sẽ mang con đi chơi thêm hai ngày rồi mới đi tìm bạn của ba mà.” Diệp Hi Văn tiến đến gần Diệp Cảnh Trình, thanh âm ép tới thật nhỏ, dường như là nghiếng răng nghiếng lợi nói.
“À.” Diệp Cảnh Trình có chút xấu hổ, anh nhìn Trang Thiển rồi đột nhiên nhớ đến rất nhiều thứ, một mực nhớ tới lại biến sầu lo, cho nên nhất thời quên mất. Bất quá anh phản ứng rất nhanh, lần thứ hai ôn hòa vỗ vỗ nhẹ lên đầu Diệp Hi Văn, “Thật xin lỗi, Tiểu Hi, ngày mai rồi đi nha.”

Diệp Hi Văn không tình nguyện nghiêm mặt lại: “Ba à!”

Diệp Cảnh Trình định chuẩn bị tiếp tục an ủi con trai, thính lực cực tốt khiến Trang Thiển đột ngột xoay người, ánh mắt thắc mắc: “Cần giúp gì không?” Ánh mắt rơi trên hành lý to đùng.

Diệp Hi Văn miễn cưỡng nở nụ cười, lễ phép lắc lắc đầu: “Không cần, anh Trang Thiển, em cùng ba làm là được rồi.”

Trang Thiển tuy không nhìn vừa mắt nhưng cũng không xoay người, mà là nhìn cha con Diệp Cảnh Trình: “Mau nói đi, miễn cho đến lúc đó lại mất đi.”

Cứng người khoảng hai giây, Diệp Cảnh Tình kéo hành lý cùng nắm tay con trai đi qua, một bên nhỏ giọng nói: “Được rồi, Tiểu Hi, ba đã đáp ứng rồi.”

Diệp Hi Văn ở nơi Trang Thiển không thấy trừng mắt nhìn cậu một chút, ngón tay ở phía sau hông ba mình ngắc một cái rồi quay đầu đi chỗ khác: “Hừ.”

Mạnh Viễn ở ngoại ô mua hai căn biệt thự, tạo hầm ngầm trong lòng đất, còn làm không ít phòng ốc trong đó. Trang Thiển lái xe để vào ga ra, liền nhìn thấy Đường Duẫn Triết như một cơn gió vọt về phía này, miệng điên cuồng gào thét: “Trang Thiển!!!!!!!!!!” (cứ như chó mừng chủ ấy =.=IIIIII)

Trang Thiển nhìn vẻ mặt kích động của cậu ta cùng ánh mắt tỏa sáng lòe lòe, không biết nghĩ ra sao, trong lòng sinh ra một cỗ xúc động…. Sau đó cậu dùng một phát thuật nhỏ.

Đường Vũ Triết chạy được một nửa, đột nhiên dưới chân vấp phải gì đó, trọng tâm cả người bất ổn hướng về phía trước, cậu ta cơ hồ có thể nhìn thấy cảnh sắc bốn phía đang bay nhanh về phía sau mình, trước khi đại não cậu có phản ứng thì do mấy tháng nay bị cưỡng ép huấn luyện, thân thể liền lập tức tự hành động. Chân cậu gập lại, thay đổi hướng ngã, trước khi tiếp đất, cậu đưa tay xuống chống rồi cực nhanh dùng lực, cả người trên không trung xoay một vòng, chân lại đáp xuống mặt đất trước.

Đường Vũ Triết sửng sốt một lúc, sau đó tùy tiện đứng thẳng lên, vỗ vỗ ngực: “Nguy hiểm thật.” Rồi cậu nhìn xuống mặt đất, một viên đá nhỏ lại bỗng dưng xuất hiện ở đó, cậu xoa xoa cái mũi, trong lòng oán hận Mạnh Viễn thiết kế sân vườn không có kỹ thuật gì hết.
Ánh mắt hơi chột dạ của Trang Thiển biến mất, nhanh chóng vòng vo hỏi: “Làm sao vậy? Chạy nhanh thế làm chi.”

“Tôi nhớ cậu muốn chết, Trang Thiển.” Đường Duẫn Triết bước đến, cười nịnh nọt vô cùng.

Sau khi giới thiệu một phen, mọi người đi đến cửa lớn biệt thự, trong lúc Đường Duẫn Triết vẫn hỏi này hỏi nọ nhân tiết kể lể về cuộc sống của bọn họ, nghe nói Úc Mộng Dao được Mạnh Viễn hỗ trợ giả vờ làm một đại tiểu thư bỏ nhà ra đi thế nào lại lạc đường rồi gặp tai nạn, được người có tâm trong thôn đó cứu giúp. Để cảm ơn, đám người cô chú kia được đưa đến B thị đi du lịch, trước mắt là đang trên đường đến. Mạnh Viễn thu thập không ít những đồ cổ, bất quá lại không biết có bao nhiêu bảo vật là gia truyền.


“Hắc hắc, Trang lão đại.” Đường Duẫn Triết một tay che miệng, làm thành bộ dáng nói chuyện bí mật, cười thập phần YY (ý dâm =.=) , “Tại sao giờ cậu mới đến D thị, sẽ không phải là đi tìm người yêu bé nhỏ rồi thổ lộ đó chớ?”. Tiếng cậu ta cũng không nhỏ, mà bọn họ vừa đến cửa, Mạnh Viễn tựa vào cạnh cửa, Úc Mộng Dao ngồi trên sô pha uống nước cùng với Diệp Hi Văn đi phía sau đều nghe vô cùng rõ ràng.

Đường Duẫn Triết hỏi như thế là có căn cứ, bởi vì ở quá khứ lúc mọi người nói giỡn về việc này thì Trang Thiển cũng không có phủ nhận, ngẫu nhiên còn đỏ mặt nữa. (ta nói, lúc đó họ là tang thi mà, tang thi cũng có đỏ mặt sao *đen mặt + hắc tuyến*)  

Cậu nghĩ Trang Thiển vẫn sẽ giữ nguyên vẻ trầm mặc như trước, nào ngờ Trang Thiển lại mỉm cười, khẽ nghiêng đầu: “Sao cậu lại biết?”

Động tác uống nước của Úc Mộng Dao khẽ ngừng lại, sau đó tiếp tục uống. Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình đều không có biểu lộ gì, bất quá Trang Thiển vẫn cảm giác được họ đang nghiêm túc “nghe lén”.  


“Trời trời trời trời ơi! Trang lão đại cậu cư nhiên thừa nhận!! Điều này không khoa học!” Đường Duẫn Triết thoáng sợ hãi, rồi nhanh chóng hưng phấn dán lại gần, “Đại tẩu cao bao nhiêu? Nặng bao nhiêu? Ba vòng ra sao? Có phải đẹp như thiên tiên thiện giả nhân ý1, nội ngoại kiêm tu2 không? Sao cậu không mang theo cô ấy đến đây vậy hả?”  (1: ý nói người hiền lành, thục đức, biết thông cảm và chia sẻ vs ng khác, 2: ý nói người trong ngoài như một, đạo đức tốt, hành vi, cử chi, lời nói có lễ nghĩa)  


Trang Thiển đem cái đầu đang hưng phấn của Đường Duẫn Triết đẩy ra, sắc mặt không thay đổi: “Anh ấy cao hơn một mét tám, ngực phẳng, vô cùng đẹp trai, thiện giả nhân ý trong ngoài kiêm tu, vài ngày nữa anh ấy liền sẽ xuất hiện.”

“Phốc…….” Úc Mộng Dao phun nước.

Mạnh Viễn cùng Diệp Cảnh Trình cũng có chút kinh ngạc, ngay cả con trai Diệp Cảnh Trình đi theo ở phía sau cũng ngạc nhiên nhìn qua, cuối cùng bảo trì trầm mặc.
Đường Duẫn Triết kinh hoảng lui ra sau mấy bước: “Sao….. nghe giống nam thế?”

Trang Thiển đã đổi xong dép đi trong nhà bước vào cửa, cậu cho Đường Duẫn Triết một cái liếc mắt: “Vốn chính là nam.”

Trầm mặc trong chốc lát, Trang Thiển tựa hồ không để ý nói: “Mọi người đã gặp qua, Cố Thần.”

Ba người nháy mắt nhớ tới thi thể yên bình nằm trên nền tuyết kia, Úc Mộng Dao đang ho khan cũng nghi hoặc nâng mắt lên, phát hiện không khí không tốt mấy nên cũng không hỏi gì, hiện tại cô cảm thấy việc này cũng không là gì cả, dị tính (ý nói nam – nữ) bên nhau cũng không hẳn sẽ có hạnh phúc. Diệp Hi Văn lặng lẽ nhìn phản ứng của mọi người, phát hiện họ không có chán ghét liền giữ vững im lặng, ở trường học của cậu có vài đôi đồng tính luyến ái, cậu lúc ấy cũng không có cảm giác gì, đó là chuyện của người khác cùng cậu có quan hệ gì cơ chứ?

Người đầu tiên lên tiếng là Úc Mộng Dao vừa ho khan xong, cô cẩn thận lau sạch vết nước, bởi vì khi nãy phun ra chút nước, lúc cô nâng đầu lên mái tóc dài mềm mại liền trượt xuống, bộ dáng mỉm cười dịu dàng xinh đẹp giống như một bài thơ: “Đã lâu không gặp.”
Mạnh Viễn cũng cười tủm tỉm, nhìn Diệp Cảnh Trình: “Nice to meet you.”

Diệp Cảnh Trình ngẩn người, ôn hòa cười nói: “Nice to meet you, too.”

Trang Thiển có chút không hiểu, vì sao lại dùng thêm từ Tiếng Anh thối hoắc đó khi chào hỏi, cậu nhìn Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao cười cười, thuận tiện nhéo nhéo Đường Duẫn Triết vẫn còn đang đứng ngốc một bên: “Qủa thật là đã lâu không gặp.”

Úc Mộng Dao buông tay che bên khóe miệng, lộ ra vòng phỉ thúy xinh đẹp trước ngực, màu ngọc xanh biếc cùng người đeo xinh đẹp mềm mại như nhau. Cô đứng lên, cười càng ôn nhu: “Mọi người nghỉ ngơi một đêm trước, gì thì ngày mai hẵn nói, tôi đi tu luyện trước đã.”

Trang Thiển chú ý đến thái dương của cô vẫn còn chút mồ hôi tinh mịn, trên chân là quần đùi trắng bó sát người để tiện cho hoạt động, còn mang giầy bốt cao.

“Cô ấy liều mạng ghê.” Mạnh Viễn có chút cảm khái nói với Trang Thiển, sau đó ghét bỏ nhìn Đường Duẫn Triết, “Không giống ai kia, chỉ hoàn thành nhiệm vụ bố trí mỗi ngày thôi mà cũng ngã vật cả ra.”
Trang Thiển lắc đầu: “Như thế là tốt lắm rồi.” Cậu biết nhiệm vụ cũng không thoải mái gì.

“Trang lão đại.” Đường Duẫn Triết cảm động vô cùng, cậu ta cuối cùng cũng đã biết con gái mà nhanh nhẹn mạnh mẽ thì rất………
Mạnh Viễn liếc trắng mắt nhìn cậu ta, tay vừa lật, một phen chủy thủ hướng tới bên tai Đường Duẫn Triết bay nhanh đến. Không đợi Đường Duẫn Triết kịp phản ứng, Diệp Cảnh Trình cũng vừa lật tay thì một cây đao nhỏ cũng bay lại đây đánh bật chủy thủ.
“Tôi cùng Tiểu Hi lên phòng trước.” Anh cùng Tiểu Hi lúc trước có đến, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao cũng đã ở đây, cho nên không cần giới thiệu.

Diệp Hi Văn lễ phép nhìn Mạnh Viễn nở nụ cười lộ răng: “Mạnh thúc thúc, lát nữa gặp.”

Trang Thiển nhướn mi, cậu không xem nhẹ việc nơi đáy mắt cậu bé biểu lộ không thích.

Mạnh Viễn cũng xoay người hướng bước chân về phía Úc Mộng Dao vừa đi: “Tôi cũng đi luyện tập đây, Đường Duẫn Triết sẽ đưa cậu về phòng.”

Diệp Hi Văn vừa bước vào phòng liền đem cửa đóng lại, đem túi sách trên tay ném về phía mặt đất, “Phanh” đóng cửa lại. Phòng này làm thành một gian, gồm có một phòng khách nhỏ cùng hai phòng ngủ, một phòng tắm. Diệp Cảnh Trình còn chưa có phản ứng gì, liền nghe thấy tiếng khóa cửa.

…..Diệp Cảnh Trình khổ bức nhặt lên túi sách, từ khi Diệp Hi Văn lên lớp năm về sau, sẽ không bởi vì anh có việc nên phải hủy hẹn của hai người mà lên cơn. Có lẽ Diệp Hi Văn sẽ yên lặng giận dữ, nhưng cũng sẽ không quấy rầy công việc của anh, mà vào lúc anh bù đắp thì cũng sẽ đối thằng bé ôn nhu hơn nhiều. Dù sao là do anh sai trước.

Từ sau khi Diệp Hi Văn biết được mạt thế đến, cũng không biểu hiện gì ra ngoài, hiện tại đột nhiên bùng nổ có thể không bởi chỉ vì nguyên nhân lỡ hẹn, Diệp Cảnh Trình lo lắng nhìn cánh cửa đóng chặt, chuẩn bị tiến hành an ủi con trai nhà mình. Phỏng chừng là trường kỳ tác chiến dài nhất.  
…………
Đường Duẫn Triết hưng phấn dẫn Trang Thiển đi đến phòng cậu, hơn nữa thâm tình giảng giải việc cậu ta vinh quang hack máy tính của Trịnh Vũ Văn như thế nào, Trang Thiển cười khổ không thôi, trong lòng lại đang tính toán giáo huấn cậu ta một chút.
………..
Mạnh Viễn kéo ra cửa tầng ngầm huấn luyện, vài miếng lá cây sắc bén như đao liền tập kích bay đến, hắn cúi người xuống né. Sau đó ngay tại chỗ cực nhanh lăn một vòng, tránh công kích kế tiếp của Úc Mộng Dao. Mạnh Viễn đứng dậy, trong tay xuất hiện một cái roi, bắt đầu phản kích………..


…………


Chương 32: Biến thiên (Thượng)


Trang Thiển bưng một tách trà ngồi trên sô pha, D thị tương đối ấm áp hơn nhiều, ánh nắng mặt trời bên ngoài thật không tồi mà.
Đường Duẫn Triết thì đang phấn đấu cùng bữa sáng trên bàn ăn, Diệp Hi Văn dán vào bên cạnh Diệp Cảnh Trình nghịch điện thoại, còn Diệp Cảnh Trình thì đang pha trà. Úc Mộng Dao ở trong bếp bận rộn cả nửa ngày, rồi bưng một phần bữa sáng cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.

“Phanh.” Mạnh Viễn trên lầu bước ra khỏi phòng làm việc, hướng dưới lầu đi xuống.

“Không bằng hôm nay mọi người ra ngoài vui chơi một chút đi?” Trang Thiển buông chén trà, tựa vào sô pha, cậu bây giờ đã gần tới luyện khí tầng sáu rồi, những người khác trừ bỏ Diệp Hi Văn không có kinh nghiệm thì cũng đã là luyện khí tầng ba, tầng năm rồi.
Đường Duẫn Triết vừa mới đột phá không lâu lang thôn hổ yết nuốt xuống thức ăn, hưng phấn ra vẻ đồng ý liền.

Ánh mắt thiếu niên Diệp Hi Văn sáng rực lên, nhưng vẫn giả vờ đanh mặt nghịch di động, không nói gì. Diệp Cảnh Trình buồn cười đưa cho con trai một ly nước ấm: “Ừ, cũng được, Tiểu Hi còn muốn vui vẻ đi hang động một lần.”

Cái miệng nhỏ của Úc Mộng Dao nhấp kem sữa, điềm đạm nhìn Trang Thiển cười nhẹ nhàng một cái: “Tôi muốn mua chút đồ dùng, không để bụng chuyện tiền bạc chứ, thân sĩ?” Cô vốn không có mang nhiều tiền, muốn mua vật tư cũng chưa có, hơn nữa thì tiền bạc về sau cũng không cần so đo làm gì.

Mạnh Viễn nhún nhún vai: “Vậy thì đi thôi, tôi đến ga ra trước đây.”
Vừa mở cửa ra, người phụ nữ chuẩn bị nhấn chuông đang đứng trước cửa, cái tay đang giơ lên có chút hơi xấu hổ mà ngưng lại, rồi thả xuống.

Sắc mặt Phi Phi hôm nay có hơi tiền tụy, ánh mắt vì khóc mà đo đỏ cả lên: “Mạnh Viễn.”

Cô ả không biết vì sao mà Mạnh Viễn lại đột nhiên lãnh đạm với tất cả mọi người, bao gồm cả cô, rõ ràng được Trần Kí trợ giúp đã tiếp cận được rất gần với Mạnh Viễn. Nhưng giờ không có Mạnh Viễn cô mới biết Trần Kí có bao nhiêu vô dụng, vốn là một bang phái lớn mạnh nháy mắt đã bị Trương Toàn cắn nuốt hơn phân nửa, bây giờ hai người mỗi ngày ngươi đánh ta đấu đến không phân được kết quả, dáng vẻ hoàn toàn không giống với lúc khi có Mạnh Viễn, những chuyện riêng tư trong bang phái vô luận ra sao, thì mặt ngoài vẫn đầy vinh quang.

Phi Phi khẽ cắn môi mỏng, cô phát hiện hứa hẹn của Trần Kí đều là ảo tưởng không thực, cô cần vãng hồi với tòa núi mà cô phải dựa vào. Cô ả không dám tin mở rộng đôi mắt, nước mắt chuyển quanh, cô vẫn rất tự tin, dù sao lúc trước Mạnh Viễn đối với cô vẫn khác biệt: “Mạnh Viễn, anh…. Đã lâu không có liên lạc với em, em rất lo lắng.”  

“Hử?” Mạnh Viễn dựa vào cạnh cửa, xem nhẹ mấy ánh mắt bát quái sau lưng, cười tà tứ vô cùng, diễn viên giỏi như này chẳng qua cũng chỉ am hiểu diễn trò mà thôi, không có hắn, hiện tại liền rối loạn, thực chờ mạt thế đến quá, “Phi Phi tiểu thư, tôi vì sao phải liên lạc với cô?”
Phi Phi trong ánh mắt đùa cợt của Mạnh Viễn lui từng bước, trong đôi mắt long lanh đầy bi thương, tình yêu cùng kiên trì, cô cần một người đàn ông như thế: “….. Em nghĩ rằng, em ít ra vẫn khác với họ…… Anh trước kia đều gọi em là Phi Phi….” Phi Phi cúi đầu, không giống với sự rực rỡ lúc trước, yếu ớt đến không khống chế được mà run rẩy.

Mạnh Viễn vẫn cười: “Đương nhiên không giống rồi…..”
Khinh thường nhìn Phi Phi nâng đầu lên với ánh mắt kinh hỉ, hắn ác ý cúi thấp đầu: “Cô càng thêm xinh đẹp không phải sao?” Nói xong hắn chuẩn bị lướt qua người đàn bà này đi đến ga ra, hắn hoàn toàn không cần phải ra tay trước với món đồ bản thân nhất định sẽ tự tay hủy diệt.

“!” Phi Phi bắt lấy cánh tay Mạnh Viễn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, “Không phải…….”

“Mạnh Viễn, vị tiểu thư xinh đẹp này là ai vậy?” Đột nhiên, một thanh âm uyển chuyển đẹp đẽ đánh vỡ sự yên tĩnh, Úc Mộng Dao rụt rè tựa vào cạnh cửa, mái tóc dài màu đen sạch sẽ tự nhiên rơi xuống, chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt bao lấy áo len màu nâu bên trong, chiếc quần bò cũng đồng dạng màu nâu tôn lên đôi chân dài, chiếc giầy da dưới chân cũng vô cùng sạch đẹp khiến cô trông rất đáng yêu. Cô không có trang điểm, thoạt nhìn so với Phi Phi tái nhợt thì thanh nhã tinh tế hơn nhiều, đôi mi đen tuyền dày và cong vểnh trên đôi mắt to tròn đang nghi hoặc cùng một chút sợ sệt, thập phần mê người.

Ánh mắt Phi Phi co rút lại, người con gái vừa xuất hiện này liền đâm cô ả bị thương, bởi vì sạch sẽ. Đúng vậy, khí chất tốt đẹp trong trẻo như vậy, có lẽ người như các cô sinh ra đã không có rồi, cô ả chỉ có thể cười duyên lấy lòng để mưu sinh, còn vị tiểu thư thoạt nhìn yểu điệu này lại có thể được người ta che chở mà lớn lên……  

  
Phi Phi cảm thấy máu trong cơ thể mình tuôn trào thật nhanh, trán cô ả không ngừng nảy lên thịch thịch, trước mắt có chút hốt hoảng, thế nên ánh mắt cô ả nhìn về phía Úc Mộng Dao vô cùng dữ tợn. Sau đó, Úc Mộng Dao giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ mà lui từng bước, rồi nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ sợ sệt khó hiểu: “Mạnh Viễn?”

Phi Phi nháy mắt tỏ vẻ trào phúng, cô ả cảm thấy chính mình có thể tranh thủ một chút, Mạnh Viễn không phải là chưa từng gặp qua tiểu bạch thỏ, nhưng mà hắn vẫn luôn không thích cái loại con gái luôn thích nũng nịu tự cho mình là đúng này, bởi vì mấy ả đó đại biểu cho sự thiện lương cùng vô tận phiền phức…… Có lẽ chỉ là một món đồ chơi thôi, Phi Phi tự nói với mình, nhưng tim cô ả vẫn không hòa hoãn nhịp đập thêm chút nào.

Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Viễn, hắn lại quay đầu nhìn về phía cô gái đó, không chút lưu tình chuẩn bị gạt tay của cô ả ra, Phi Phi lại nắm càng chặt hơn, bất quá Mạnh Viễn vẫn cứ thong thả, vô tình, dùng sức tách khỏi tay của cô ả. Sau đó, cô ả trơ mắt nhìn Mạnh Viễn bước nhanh về phía cô gái kia, ánh mắt đầy lo lắng, thanh âm cư nhiên còn rất ôn nhu: “Không có việc gì đâu, chỉ là một người không có quan hệ thôi, anh sẽ giải quyết mà, bảo bối.”

Móng tay Phi Phi bấm chặt vào lòng bàn tay, cô ả cảm thấy mình dường như bị khinh thị, ả luôn thật thấp kém, thân thế của ả, chức nghiệp của ả, tích cách của ả, thậm chí ngay cả sự sinh tồn dung nhập vào trong máu thịt của ả luôn được ả kiêu ngạo thế mà vẫn bị thứ đó hung hăng dẫm nát dưới chân, cho nên trong ánh mắt của ả là sự oán độc cùng không cam lòng.

“Đã thế, vẫn cần tôi tiễn khách à?” Ánh mắt Mạnh Viễn khiến Phi Phi run bắn cả người, cô ả đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được thân phận của chính mình. Cô ả chật vật đứng thẳng lưng, lắc lắc lư lư đi khỏi tiểu khu, cô ả nghĩ rằng ở nơi mà Mạnh Viễn không chú ý, ánh mắt oán độc như trước luôn trừng người con gái luôn tỏ ra ngượng ngùng, vô tội kia.

“Bảo bối ~à~ em phải tin rằng anh chỉ có duy nhất một mình em thôi~” Phi Phi vừa rời khỏi, tầm nhìn của Đường Duẫn Triết liền trở nên hèn mọn vây đến, còn trừng mắt nhìn Mạnh Viễn.
Diệp Hi Văn chưa hề ngưng, khóe môi nhếch lên nở nụ cười tươi rói hớn hở, nhìn vô cùng xấu xa, còn Diệp Cảnh Trình chỉ xoa xoa đầu con trai, thật đáng yêu mà.

Úc Mộng Dao tỏ vẻ không ngại hất hất mái tóc dài, nhìn Mạnh Viễn hé môi cười nhẹ: “Coi như trả khoảng tiền bồi thường của tôi được rồi chứ.”

Mạnh Viễn khẽ vén lên tóc mai của cô: “Đương nhiên rồi, bảo bối à~”
………


Phi Phi khập khiễng đi trên đường, cô ả thuê xe đến đây – vì cô ả quá mức tự tin vào bản thân cho nên hoàn toàn không nghĩ đến việc cần phải chuẩn bị rời đi sau đó – do đó hiện tại cô ả phải cuốc bộ từ vùng biệt thự ở ngoại ô đến nơi có thể đón xe. Cô ả cảm thấy đôi giầy cao gót mười hai cm dưới chân đâm vào khiến cô ả phát đau, đau đến trong tim…..

Đột nhiên, phía trước có một chiếc xe đang rẽ cua hướng về phía này, làm cô ả đang đi giữa đường phải lập tức lui lại phía sau hai bước, chật vật ngã ngồi xuống đất, bị dính một tý xíu bụi đường.
Cửa kính xe được hạ xuống, một cái đầu tóc đen của đàn ông nhú ra hỏi thăm: “Thật xin lỗi, cô không sao chứ, tiểu thư?” Phi Phi sửng sốt một lúc, anh ta quả thật rất đẹp trai, ánh mắt đen tuyền sâu thẳm, ngũ quan anh tuấn mà tinh sảo, so với Mạnh Viễn thì đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa mặt anh ta không có biểu tình và đầy hờ hững lại lộ ra một cỗ khí chất cao cao tại thượng, tựa như một quý tộc vậy. Phi Phi ngưng mắt trên cổ tay áo màu lam nhạt của hắn một lúc, rồi nhanh chóng điều chỉnh biểu tình.


Phi Phi nâng đầu lên, trên khuôn mặt đầy nước mắt, kiều mị lại tỏ ra yếu ớt, cô ả tin rằng không ai có thể chống đỡ nổi. Cô ả đang ngưỡng mặt chếch 30 độ, thân mình khẽ nghiêng về trước, cô ả biết góc độ này sẽ khiến người khác thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng đáng thương của mình mà đau lòng, tổ hợp mâu thuẫn như vậy trước kia cô ả luôn bách chiến bách thắng: “Xin lỗi, em…. Em không thể đứng dậy được….” Thanh âm của cô ả trở nên mỏng manh và đáng thương, lộ ra vẻ quyến vũ hấp dẫn. (Editor: ưm, ta nói nè, chiêu thức áp dụng sai người rồi, hắn là gay đó, còn nữa có người yêu còn hấp dẫn quyến rũ hơn cô gấp mấy trăm triệu lần)  

Người đàn ông đó nhíu mày, chán ghét quẳng ra một cái bóp da: “Đây là bồi thường.” Nói xong ô tô thong thả bỏ đi, lưu lại Phi Phi đang lê hoa đái vũ.

Phi Phi trầm mặc một hồi, cứ ngồi ở đó, cô ả thậm chí cảm thấy được so với lúc nãy càng thêm nhục nhã, cho dù nam nhân đó đã che giấu, nhưng nhiều năm như vậy cô ả vẫn có thể mò ra được sự khinh miệt chán ghét trong mắt hắn…. Cô ả rất không cam tâm……

……….



Một hàng người Trang Thiển đang tính xuất môn, thì một chiếc xe lại đỗ trước cửa biệt thự, một người đàn ông bước ra, khi cửa xe đóng lại, viên kim cương dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lấp lánh.
Trang Thiển nở một nụ cười tươi, bước đến đón: “Cố Thần.”
“Mộc Mộc.” Cố Thần cười híp mắt bước đến, giang rộng hai tay…….



Chương 33: Biến thiên (trung)

Sau khi mọi người cùng giới thiệu với nhau thì coi như quen biết, sau đó còn cùng nhau ra ngoài đi chơi vài lần, cùng nhau tu luyện, cùng nhau thu thập vật tư, trái lại rất nhanh càng quen thuộc hơn.
Trang Thiển định sẽ đi chuyến bay ngày 29, quyết định trước một tháng trở về B thị. Còn ba ngày, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng.

Tới gần giữa trưa, mọi người tụ tập phòng khách, Úc Mộng Dao vừa mới cúp điện thoại, mấy tháng trước cô cùng Mạnh Viễn hợp tác giả vờ làm một đại tiểu thư rời khỏi nhà lạc đường còn gặp nạn, hôn mê trước thôn, mấy đại thúc đại thẩm thiện tâm dĩ nhiên sẽ cứu cô rồi. Sau đó chiếu theo lẽ thường tất nhiên, Đại tiểu thư vì báo ân nên mời bọn họ lên B thị du lịch, nông vụ vừa qua, người trong thôn cũng không có gì làm, vì Úc Mộng Dao thịnh tình mời mọc còn có người hỗ trợ cam đoan, thì liền xuất phát lên đường. Úc Mộng Dao mỉm cười, hai tháng sau tự nhiên sẽ có người tự tạo ra mấy tình huống ngoài ý muốn gì đó để bám theo nhóm đại thúc đại thẩm đó, mà cô cũng chỉ có thể làm đến đó mà thôi.

“Cảm ơn.” Úc Mộng Dao nắm lấy phỉ thúy trước ngực, nhìn Mạnh Viễn cùng Trang Thiển cười thật chân thành, tuy đây là việc của cô, tất cả từ quá trình cho đến kết quả đều phải để cô tự gánh vác, nhưng Trang Thiển cùng Mạnh Viễn vẫn luôn ra tay trợ giúp, có lẽ chuyện này đối với bọn họ chỉ là một câu nói hay là một cú điện thoại, nhưng đối với cô thì nó vô cùng quan trọng.


Mạnh Viễn cười híp mắt uống một ngụm cà phê: “Không cần.”
Trang Thiển cũng không có phản ứng gì, cậu ngồi trên sô pha, mày hơi nhăn lại, tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó.

“Trang Thiển?” Diệp Cảnh Trình có chút nghi hoặc hỏi.

Trang Thiển vẫn không nhúc nhích, vẫn như trước trầm lặng trong thế giới của mình, hoàn toàn không có để ý hành động của bên ngoài. Ánh mắt màu hổ phách nhìn về hướng khác của căn phòng, nhưng lại không có tiêu cự.


“Mộc Mộc.” Cố Thần nhẹ nhàng lay lay Trang Thiển.


Trang Thiển phảng phất một lúc rồi giật mình lấy lại tinh thần, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, cậu trừng mắt hỏi: “Làm sao thế?”
“Có việc gì sao?” Mạnh Viễn tươi cười lui dần, ánh mắt bắt đầu nghiêm túc.
Trang Thiển lại vận chuyển linh lực trong cơ thể, cảm nhận một hồi, mới do dự nhíu mày: “Có lẽ là ảo giác của tôi thôi, tôi cảm thấy được nguyên lực cùng ma lực trong không trung dường như … nhiều hơn một chút?”

Những người khác cũng nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp, bình thường trong tay họ luôn cầm linh thạch, trong không gian một thước vuông có mấy điểm sáng nhỏ của nguyện lực cùng ma lực căn bản không đủ để cung cấp cho bọn họ tu luyện, cho nên cũng chẳng mấy khi để ý. Diệp Hi Văn mở mắt trước, cho dù đã cố gắng trong khoảng thời gian hòa bình này nhưng tu vi của cậu vẫn không tốt lắm, cậu không cảm thụ được sự thay đổi, cậu thông minh lắc lắc đầu với Trang Thiển, sau đó nhìn Diệp Cảnh Trình, cậu biết rõ không nên lên tiếng lúc này.


Về sau, Trang Thiển cùng Cố Thần đã đến luyện khí tầng sáu, những người khác cũng đã là tầng năm rồi, chỉ có Diệp Hi Văn vẫn chỉ mới đến luyện khí tầng ba thôi. Công pháp Cố Thần rất tốt, hơn nữa so với việc thu thập vật tư với Trang Thiển, hắn càng có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Những người khác cố gắng cảm nhận, sau đó mở mắt, cũng khẽ nhíu mày.
 Đầu Đường Duẫn Triết xoay tới xoay lui, cậu ta cảm thấy được trước mắt hình như có mấy điểm sáng nhỏ còn đang bay bay: “Tựa hồ….. không có gì thay đổi mừ? Không phải vẫn chỉ có mấy viên thôi sao?”
Diệp Cảnh Trình xoa xoa đầu con trai, từ tốn mở miệng: “So với lần trước, nhiều … hơn một chút?”

Úc Mộng Dao gật đầu: “Phải đó, nhiều hơn mấy điểm, biết rằng chúng nó một mực thong thả tăng lên, dường như cũng đâu có gì kỳ quái chứ?”

Mạnh Viễn nhìn về phía Trang Thiển.

Trang Thiển lắc đầu: “Không rõ, nhưng tôi có cảm giác, hơn nữa nguyên khí cùng ma khí xác thực đã tăng lên không phải sao?”
Cố Thần cầm lấy tay cậu: “Không việc gì đâu, Mộc Mộc.” Sau đó Cố Thần lại nhắm mắt, trong một mảng đen kịt, mấy điểm trắng cùng đen tỏa sáng lơ lửng, nói đến cũng kỳ quái, trong mảng đêm đen như thế, mà mấy điểm sáng nhỏ màu đen giống như hắc diệu thạch lại có thể dễ dàng thấy được rõ ràng. Mấy điểm sáng cứ trôi nổi bay tới bay lui, dần dần, từ từ, lại nhiều thêm một ít, sau đó, cứ lại nhiều thêm, trong chốc lát, đã đếm không suể nữa…

Cố Thần bừng mở mắt: “Không ổn!”

Những người khác cũng cảnh giác căng chặt thân thể, cho nên trong nháy mắt mọi người cảm nhận được năng lượng tăng vọt.
Đường Duẫn Triết nhảy dựng cả lên, kéo ra cánh cửa sổ to sát đất: 

“Biến thiên!!!!”

Mọi người nhìn về phía cửa sổ, sau đó đồng tử kịch liệt co rút lại một chút.

Bầu trời ngày xuân màu lam nhạt, cao vời, vô cùng trong trẻo, khí trời ngày hôm nay khó được tốt như vậy, ánh nắng tươi sáng đẹp đẽ, bao nhiêu mây trắng cũng điểm tô thêm cho bức tranh ngày xuân càng thêm tốt tươi.

Thế nhưng lúc này, bầu trời xanh thẳm lại có một vệt đường màu đen đang chậm rãi kéo dài, hơn nữa dần dần, càng có thêm nhiều cái khe màu đen nhỏ hơn từ cái vết nứt lớn kia nới rộng ra. Có một số người nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc chỉ tay về phía bầu trời, nhưng càng nhiều không có phát hiện, hoặc là không thèm để tâm đến điều đó mà cứ tiếp tục công việc trong tay.

Trong biệt thự, mọi người lẳng lặng nhìn không trung, hoàn toàn không để ý đến năng lượng trong không khí đang không ngừng tăng cao.

Cái khe màu đen ban đầu nhìn chỉ rộng khoảng hai ngón tay, hiện giờ nó cứ thong thả mở rộng ra, đã dần to bằng một cánh tay rồi, mà chiều dài của nó cũng đang từ từ lan ra thêm, một đầu hướng về mặt trời, còn mấy cái khe nhỏ nằm ngang thì càng ngày càng nhiều, và nó cũng đang dần dần kéo rộng ra, bầu trời cuối cùng giống như tấm thủy tinh lớn bị đập phá, tràn đầy vệt rạn nứt như tấm lưới.

Lúc này, vô luận là ai, đều cũng không thể bình tĩnh được, tất cả mọi người đềi kinh hoảng nhìn bầu trời. Có người lo lắng lái xe cố gắng chạy trốn, có người điên cuồng tra tin tức trên mạng, cũng có người do dự một lúc rồi vọt vào cửa hàng ven đường bắt đầu tranh mua các vật dụng này nọ. tất cả đường dây nóng của chính phủ đều bị đánh sập, có thể ngay đến cả chính phủ cũng còn lơ mơ chưa hiểu gì.

Tay Trang Thiển cùng Cố Thần vẫn như trước gắt gao nắm chặt lấy nhau, Diệp Hi Văn được Diệp Cảnh Trình ôm vào lòng, Úc Mộng Dao nắm chặt lấy dây chuyền phỉ thúy trước ngực, Mạnh Viễn ngồi trên sô pha, nhìn thẳng hướng về phía không trung, Đường Duẫn Triết đứng trước cửa sổ nắm chặt lấy tấm màn cửa cũng quên mất phải làm gì. Cho dù đại đa số bọn họ đã biết trước sự việc sẽ xảy ra, chính là khi nhìn thấy, lại không thể nào bình tĩnh nỗi, đó là bầu trời, ngàn vạn năm vẫn một màu xanh thẳm, luôn che chở cho mọi sinh mệnh trên địa cầu, nhưng bây giờ - biến thiên.

Cái khe nứt càng lúc càng bành trướng, bắt đầu có một ít điểm sáng nhỏ rơi xuống màn trời xanh biếc, lộ ra một mảng hắc ám vô tận phía sau. Mọi người rõ ràng biết rằng biết vũ trụ chỉ là một không gian, lúc này nó lại hé ra một vệt mảnh như đường chỉ, giống như một bức tường được trát vôi trắng, thế mà bây giờ lớp sơn trắng đó lại đang bong tróc ra, lộ ra mặt tường phía sau đen như mực.

Mọi người bắt đầu kinh hoảng cùng thét lên chói tai.

Chậm rãi, cái khe nứt lại lan rộng đến gần mặt trời, một vết rạch màu đen tuyền lần mò đến mặt trời màu vàng, rất nhiều người không để ý đến đôi mắt bị ánh mặt trời đâm đến rớt nước mắt, vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, điều này thật không thể nào, đó là mặt trời mà!


Cũng không hẳn là không thể nào, ánh sáng mặt trời đang dần dà trở nên yếu ớt, trời cũng chầm chậm tối đi, theo cái khe nứt càng mở lớn, một nửa bầu trời là hắc ám vô tận, giống như những mảnh vỡ hợp lại trên bầu trời màu lam, chỉ còn những ngõ ngách có ánh sáng mặt trời tập hợp thành một khối thật nhỏ trên không trung.
Biến thiên đã xảy ra liên tục được khoảng ba giờ, các thiết bị công cộng đều tạm thời đình chỉ vận hành, chỉ có TV hết lần này đến lần khác phát ra tin tức mới, phát ngôn viên nói chính y cũng không rõ chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cố gắng an ủi quần chúng. Vừa vặn, một chiếc máy bay lớn vôi vã bay khỏi phi trường, tàu lửa dừng trên đường ray, nhưng trên đường cao tốc, vô số xe lớn bé điên cuồng chạy vội, bọn họ cũng không biết nên đi đến nơi nào, chỉ là bọn họ muốn chạy trốn mà thôi.
Trạm khí tượng, các điều tra viên lăng lăng nhìn vào hình ảnh phát lại từ vệ tinh.

Ngoài vũ trụ, hiện đầy những cái khe màu đen thật lớn, sao thủy cùng sao mộc đã không còn nhìn thấy được nữa rồi, mặt trăng cùng sao hỏa với sao kim cũng đang tràn ngập nguy cơ. Thay vì nói bầu trời xanh thẳm là một bức tường, không bằng nói là toàn bộ vũ trụ đều giống như một trang giấy bị dao vạch ra từng đạo vết vách. Hơn nữa, rõ ràng vũ trụ là toàn một màu đen tối, duy nhất có điểm sáng là những ngôi sao vĩnh hằng nhưng so với mấy cái khe thì, mọi người mới hiểu được cái gì mới thật sự là đen tối vô tận, cho dù là một mảnh vũ trụ đều là hắc ám, thế mà nhóm mấy cái khe nứt đó vẫn giống như mặt trời trên bầu trời có thể nhìn thấy rõ ràng.


Nhân viên đài khí tượng khẩn trương nhìn đăm đăm màn hình, thậm chí còn quên cả thở, bọn họ không biết dùng thứ gì để hình dung sự đen tối này nữa, thẳng đến khi một cái vệ tinh đang trôi lơ lửng theo quỹ đạo bị một cái khe nuốt trọn. Vệ tinh đó chậm chạp tiến đến trước cái khe, sau đó, không có bất kỳ dấu hiệu gì, vệ tinh biến mất, không có xác vụn, không có nổ mạnh, cũng không vặn vẹo gì, giống như nó chưa từng tồn tại bao giờ. Chỉ có trên màn hình thể hiện mặt đất đầy những màu sắc loang lổ mới chứng minh rằng nó vẫn còn đó. Bóng tối này, là cắn nuốt, là màn đen chôn vùi….. 

Nhân viên đài khí tượng run rẩy đưa tay ra, lý trí nói cho bọn họ biết rằng bản thân nên báo cáo lên cấp trên, nhưng rất nhanh, bọn họ đều mất đi ý thức, hôn mê ngã xuống nền đất.

Trên bầu trời, tia sáng mặt trời cuối cùng cũng đã biến mất, dần dần, có rất nhiều người bắt đầu hôn mê. Thét lên chạy đi, rồi đột ngột ngã xuống đất; lăng lăng nhìn về phía bầu trời, rồi cũng đột nhiên nhắm mắt lại; khóc lóc trốn dưới gầm giường, rồi cũng bất ngờ hôn mê bất tỉnh; tay nắm lấy vô lăng khẩn trương đến đổ đầy mồ hôi, rồi cũng thình lình buông tay khỏi tay nắm lái….Một người lại một người, từ từ, tất cả mọi người đều lâm vào ngủ sâu……

Diệp Cảnh Trình híp mắt, mệt mỏi cố ôm thật chặt Diệp Hi Văn đang ngủ say trong ngực mình, cũng nhắm đôi mắt lại. Đường Duẫn Triết dán mặt vào tấm kính thủy tinh, bị ép thành hình dáng kỳ cục rồi trượt dần xuống. Úc Mộng Dao nắm thật chặt lấy phỉ thúy trước ngực dựa vào gối đầu bắt đầu thả đều nhịp thở. Mạnh Viễn từ tốn nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng cơ thể, tựa vào sô pha phía sau, trong bóng đêm, cảm nhận tia lý trí cuối cùng. Cố Thần thong thả cúi đầu, hôn lên đôi môi của Trang Thiển cũng đang vô cùng muốn ngủ, hai người tựa vào nhau rồi cùng nhắm mắt lại…..

Trong bóng tối bao trùm, mọi người cứ ngủ say, tựa như đã bị một phù thủy phù phép vậy.

Từ những khe nứt, vô tận nguyên khí cùng ma khí mạnh mẽ tiến vào vị diện khô cạn này, khiến cho nó trở nên rực rỡ mới mẻ hơn. Sau đó, cái khe bắt đầu chập chạp thu hẹp lại, trên bầu trời, những màu lam còn sót lại bắt đầu dần lan rộng ra, cứ lan tràn ra.

Cái khe cuối cùng khép lại, chỉ để lại một cái kẽ hở nho nhỏ, nhưng sau cùng, dần dần, kẽ hở đó cũng hướng từ dưới lên mà từ tốn biến mất, cho đến khi mặt trời một lần nữa lại xuất hiện trên bầu trời, ánh sáng hào quang màu vàng lại lần nữa chiếu rọi.

Không ai hoan hô, cả địa cầu im lặng đến bất thường, vô luận mọi người đang ở ban ngày hay đêm tối, đều chỉ im lặng say ngủ, một cái hít một cái thở ra, vô số những điểm sáng nhỏ tiến vào thân thể bọn họ, cải tạo linh hồn của bọn họ…..

D thị, mặt trời treo trên không trung cũng chậm rãi hạ xuống, bầu trời dần tối đi, ngàn sao hiện ra, không có trăng, ánh sao phá lệ lấp lánh vô cùng, tựu hồ D thị cho tới giờ chưa từng có bầu trời đêm trong suốt như vậy, liền ngay cả mùa hè cũng chưa có xuất hiện như thế. Trên nền đất mọi người an bình ngọt ngào ngủ say, hưởng thụ sự yên ả cuối cùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét