Chương 8: Chung kết
Trịnh
Vũ Văn nâng đầu lên, máu tươi chảy ra khóe miệng, trực diện nhìn chằm chằm
Trang Thiển, thở mạnh hổn hển.
Phần
mắt trắng dã của y hiện lên lên đều là tiên hồng tơ máu, y hung hăng lau đi
khóe miệng đang chảy ra máu tươi, y càng lúc đối mạt thế càng nồng đậm hận ý.
Trước
mắt y là thi thể bị tàn phá của Lý Hâm, cô gái đã một mực yên lặng làm bạn bên
cạnh y, y biết cô ấy thích mình, nhưng y hy vọng với tài năng của cô theo thời
gian trôi qua sẽ dần dần làm phai nhạt đi đoạn tình cảm này…. Chỉ là không ngờ
cô gái ngốc này cư nhiên ngăn cản công kích của Trang Thiển với y….
“A…..”
Trang Thiển đứng bên cạnh cái hố to, quần áo cậu rách nát vô cùng, trên người
huyết nhục không rõ, bất quá miệng vết thương khép lại rất nhanh. Tay trái cậu
bị đoạn đã muốn khôi phục, tay phải tái nhợt co dãn nắm lấy một viên tinh thạch
trắng, cậu thong thả nâng tay, tinh thạch màu trắng ngà dưới ánh mặt trời phản
xạ một vầng sáng thiển đạm, ánh mắt như lưu ly đỏ nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Văn,
ánh mắt trong suốt vô cùng, mang theo tươi cười nhợt nhạt….
Thực
không ngờ Lý Hâm lại đi ngăn cản một kích trí mệnh mình cấp cho Trịnh Vũ Văn,
còn cản lại tất cả năng lượng cậu xuất ra, hại chính bản thân cô bị loạt
đạn nhỏ bắn trúng….
Chỉ còn lại khoảng bốn phần năng lượng, bản thân cậu thật
đáng thương, nhưng đối phó Trịnh Vũ Văn vậy là đủ rồi.
Trang Thiển nhíu mi, nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của
Trịnh Vũ Văn, ngón tay mở ra, tinh thạch hóa thành tro bụi.
Trịnh Vũ Văn cầm lấy đại đao mang theo ngọn lửa thiêu
đốt, khí thế tăng vọt lên đến bốn phần như gió cuốn vọt lại đây: “Trang Thiển,
tao phải giết mày!!!!”
“Hô….” Đường Duẫn Triết mở cửa bước vào, trong phòng thật
tối, chỉ có mấy màn hình mở sẵn hắt ra ánh sáng xanh, màu đỏ sẫm của ánh mắt
cùng làn da của cậu ta ánh lên tái nhợt, có chút quỷ dị.
Sau lưng cậu, trên vách tường là một mảng máu tươi cùng
mấy cỗ thi thể đã mất đi tiếng động.
Phát đi tin tức, Đường Duẫn Triết tùy tiện kéo một cái
ghế rồi lặng lẽ ngồi đó.
Hiện tại cậu ta có chút mê mang.
Cậu không có cừu hận, cũng không có gì vướng bận, là một
cô nhi, cậu trời sinh tính tình lạc quan tích cực, chưa từng nếm qua những cảm
xúc yêu hận quá mức đặc biệt nào. Nói thật, cậu đối với những sự tình này đều ôm
thái độ không quan tâm, ngày thường thì chăm chỉ đọc sách, cố gắng phấn đấu vì
tương lai. Rồi mạt thế, liền cố gắng sống sót, làm sinh mệnh của mình trở nên
có giá trị hơn, nhưng lại biến thành tang thi, cứ cố gắng thăng cấp, thuận tiện
trả thù. Vận mệnh của cậu là gì, cậu nhận được cái gì, sau đó hoàn thành cố
gắng lớn nhất của mình.
Trừ bỏ cậu, tất cả mọi người đều không muốn sống, nói đến
đây thì, khi tang thi khôi phục trí nhớ thì nội tâm giữ lại phần lớn lối suy
nghĩ của con người, điều này làm cho bọn họ có thể tự hỏi, nhưng điều đó trở
thành nhược điểm, sẽ hướng quá khứ của mình chém ra một kích trí mạng, chém đứt
tất cả mọi thứ đã từng tồn tại, thật khó khăn. Không có tâm trí mãnh liệt hoặc
là tình cảm chống đỡ, tang thi thường sẽ tự tay giết chính mình.
Đường Duẫn Triết phiền táo cào cào tóc của mình, cậu
không thích lựa chọn, ngay từ đầu không có lựa chọn nhưng lại có thể lực, chỉ
có thể bị động mà nhậm lấy, sau lại thành thói quen, thành tính cách của cậu.
Nếu chỉ còn lại một mình cậu, cậu vẫn sẽ sống? Hay là nên đi chết? Mà nếu thật
còn sống, vậy thì sẽ làm gì?
……….
“PHANH!”
Cô gái bùng nổ ra năng lượng cuối cùng của mình, đem
Trình Tử Nghiêu cùng đinh thép ngay mi tâm cũng bức văng ra ngoài.
Trình Tử Nghiêu rơi mạnh xuống trên mặt đất, đinh thép
ngay ngực càng đâm sâu vào, trong đôi mắt đầy tro tàn ảm đạm của hắn dường như
có chút sáng lên phản chiếu sự ngờ vực không thể tin, môi hắn trắng bệch run
rẩy, hơi hơi lên xuống khép mở, nhưng không có phát ra âm thanh, hắn rất suy
yếu.
Cho nên, hắn chỉ có thể nhìn Úc Mộng Dao xụi lơ trên mặt
đất, giống như một con búp bê rách. Cô nằm ngửa nhìn lên không trung, dường như
chỉ có như vậy mới có thể khai phá hết tầm nhìn làm cho cô cảm thấy rất khoái
trá, khoé miệng cô chậm rãi, chậm rãi gợi lên, tựa hồ muốn mở một nụ cười,
nhưng ánh mắt đỏ sẫm ảm đạm của cô cứ một đường dần dần khép lại…..
Trình Tử Nghiêu chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, rõ ràng
lúc này hắn đã muốn không cảm giác được cái gì, hắn muốn run rẩy, muốn nói
chuyện với Úc Mộng dao, nhớ tới muốn làm điều gì đó, nhưng hắn chỉ cảm thấy
càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, cảnh sắc trước mắt chậm rãi tối đi,
hắn biết rốt cuộc mình cũng không thể đi đến mỉm cười với cô.
Mạt thế giáng xuống đã hơn một năm, bầu trời một màu
trong xanh như được tẩy rửa, cao vời và rộng lớn.
……
Trịnh Vũ Văn lui về phía sau một bước, tránh đi công
kích, lại vẫn bị móng tay lợi hại của Trang Thiển trảo trúng đùi, Trang Thiển
cách y rất gần, tiến đến một chút thì y cũng có thể lông mi thật dài cùng ánh
mắt màu đỏ như máu. Y nhìn thấy Trang Thiển đối y hơi hơi cười cười, sau đó
ngón tay càng lúc càng càng tiến vào cơ thể sâu hơn, hơn nữa cứ loạn động, xoay
tròn rồi rút ra.
“A!!” Trịnh Vũ Văn đau đớn khó nhịn rống lên, tập tễnh
lui từng bước. Cậu ta đang tra tấn y. Trịnh Vũ Văn vô cùng rõ ràng cảm nhận
được chuyện này là thật, Trang Thiển có được thực lực tuyệt đối, uy áp cường
đại thỉnh thoảng phát ra làm cho y sợ hãi, còn Trang Thiển vẫn cứ thong thả,
từng chút từng chút làm y bị thương, làm y đau đớn, từ thân thể đến linh hồn.
Trịnh Vũ Văn cả người đều là máu, uy áp thật lớn làm cho
y không thể tự hỏi, cừu hận cùng đau đớn lần lượt kích thích thần kinh cùng đại
não y, làm cho y theo bản năng né tránh công kích, sau đó mãnh liệt tiến công,
động tác càng ngày càng thuần thục, tựa như tiến vào một trạng thái huyền diệu
nào đó…. Giống như thời điểm y thăng lên cấp bốn lúc trước, nam nhân cường đại
tên Cố Thần kia, dùng một loại ánh mắt cừu hận cùng khinh thường lăng trì y,
tra tấn đi, làm y sâu sắc cảm nhận được cái chết, cũng liền kích phát ra lực
lượng mới.
“Vũ Văn, Vũ Vi xảy ra chuyện rồi!!!”
Thân hình Trịnh Vũ Văn đang đánh nhau không phân sống
chết thì ngẩn ra, rời khỏi cảnh thái huyền diệu, từ khủy tay phải của y trở
xuống bị Trang Thiển Từ chặt đứt,
cả tay cùng đao đều bay ra ngoài.Máu tươi văng ra, mùi hương của dị năng giả cấp
năm làm cho tang thi bốn phía vô cùng cuồng loạn, chiến trường bị vây thành một
vòng tròn….
Người đến thông báo sợ ngây người, gã chính là
hảo tâm, nhưng tình huống thật sự nghiêm trọng, trong lúc gã vẫn đang tại chỗ
ngây người, nháy mắt, trước ngực Trịnh Vũ Văn lại bị một
lỗ hỏng lớn. Gã nhanh chóng lấy lại tinh thần, hô to nói:
“Vũ Văn, Vũ Vi chỉ bị hôn mê thôi! Không có nguy hiểm đến tính mạng!”
Gã theo bản năng xem nhẹ hơi thở mỏng manh của Thư Vũ
Vi, thê thảm đến không đành lòng nhìn,
dù sao thì quang hệ dị năng có thể trị liệu, bây giờ chiến đấu quan trọng hơn.
Nội
tâm Trịnh Vũ Văn lúc này mới yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo, ánh mặt
trời của mình vẫn còn…..
Cơ hồ
chính là đồng thời, y cảm thấy trước mặt tối sầm, sau đó có tiếng kêu rên cùng
thanh âm của một thứ tiến vào trong máu thịt. Y trong lòng trầm xuống, nâng đầu
lên, đồng đội đang chắn ngay trước mặt y, đây là một thiếu niên ba tháng trước
gia nhập tiểu đội – Trần Triết, cậu khờ dại lại đơn thuần, vừa mới tới trung học.
Ở mạt thế đã mất đi yêu thương của cha mẹ, Trần Triết hơi quay đầu, phun ra một
ngụm máu: “Thực xin lỗi, Trịnh đại ca, hy vọng mà anh nói em chờ không được rồi,
cám ơn anh đã dẫn đường cho em, hẹn….”
Trịnh
Vũ Văn còn không kịp nói chuyện, liền cảm thấy có người đụng vào thân thể y, y
theo bản năng muốn công kích, lại đột nhiên cảm thấy cả người trầm xuống mãnh
liệt, tiếp theo cảnh tượng trước mặt liền thay đổi.
Y
không thể tin được quay đầu, là một dị năng giả không gian cấp bốn nổi danh
trong căn cứ - Lý Gia Ngôn, y có thể thuấn di, một ngày hai lần. Trịnh Vũ Văn hốc
mắt đỏ lên, phẫn nộ bắt lấy bả vai Lý Gia Ngôn: “Anh làm gì vậy?! Tôi phải chiến
đấu!”
Mặt Lý
Gia Ngôn trầm trọng chỉ về phía chiến trường cách bọn họ một đoạn, Trịnh Vũ Văn
quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy mấy người mặc quân phục tiêu chuẩn đang lôi kéo
kích nổ tự bạo cùng Trang Thiển ….
Nhất
thời, mảng lớn sương khói cùng đá vụn làm cho mắt y phải nhắm lại, y đưa tay ra
che đi ánh mắt mình.
“Sách…”Mạnh Viễn đạp mạnh vào cánh cửa
lớn rất nặng của khu an toàn, cánh cửa lớn gồ ghề bị ăn mòn đến cháy đen nhưng không
một chút bị sứt mẻ nào.
Diệp Cảnh Trình yên lặng
ngửa đầu, thấy một cái thiết bị đồng hồ đang đếm ngược, thời gian để chữ màu đỏ “9 4”, anh quay đầu
nhìn về phía Mạnh Viễn, thẳng đến Mạnh Viễn vì cái nhìn của anh mà dừng lại
động tác, bình tĩnh nói: “Còn
khoảng nửa phút nữa, nga, hiện tại chắc chỉ còn khoảng 15 giây."
“Sh*t! Cư nhiên dùng đến
tạc bom tự bạo, chỉ là một cái phòng thí nghiệm, cần gì dùng đến khoa học kỹ
thật cao thế chứ?!” Mạnh Viễn buồn bực đá đá cửa, rồi lại dần bình tĩnh
xuống,ánh mắt có chút nghiêm túc, lộ ra một loại khí chất an tĩnh trầm mặc,
thanh âm hắn ngoài ý muốn bình tĩnh và dịu xuống: “Nhưng mà như vậy cũng
được….”
Diệp Cảnh Trình không nói
tiếp, cứ như trước bình tĩnh nhìn màn hình, tựa hồ xuyên qua màn hình nhìn về
một phương rất xa, nơi mà anh không thể nhìn đến, cũng không chạm vào được.
Đây là một phòng thí nghiệm
rất lớn , phòng được làm bằng kính thủy tinh chịu lực, trên nền nằm hai người,
một dị năng giả và một tang thi, đương nhiên cả hai đã tắt thở, mà nguyên bản
người mặc áo bào trắng này mang theo cái lồng thí nghiệm đã sớm bị đốt thành tro
bụi .Đáng tiếc, khu thí nghiệm này bị vây ở trung tâm khu C, trang bị dày đặc
cùng đại môn có hệ thống tự phát nổ, tự thân tang thi còn không có cường đại
đến mức đối phó được khoa học kỹ thuật luôn đứng đầu.
Về phần tư liệu thí nghiệm,
Mạnh Viễn đem chúng tống vào tủ bảo hiểm, mạt thế, thí nghiệm là đúng nhưng
những thí nghiệm này đều quá mức không có tính người. Nhưng thành quả thí
nghiệm theo cảm tính như vậy, cũng chỉ lãng phí thêm một thí nghiệm phẩm mà thôi,
đáng tiếc, hình như tủ bảo hiểm đối với tang thi thì chắc cũng không cần.
“Không nghĩ tới lại cùng
anh chết ở chỗ này.” Mạnh Viễn nâng đầu lên, lại khôi phục bộ dạng tùy ý,trên
môi nở một mạt cười đầy tà khí.
Diệp Cảnh Trình ghét bỏ liếc hắn một
cái, yên lặng nhìn chằm chằm thời gian….
2 0
1 9
1 8
……..
1 0
Lúc chỉ còn mười giây, Diệp Cảnh Trình đột nhiên quay đầu,
khó được lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Rất vui khi được gặp các cậu.”
Mạnh Viễn sửng sốt một chút, sau đó cũng nở nụ cười: “Tôi
cũng cao hứng khi gặp được mọi người.”
5
4
3
2
1
Oanh!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cột khí bay lên như cái nấm lớn từ một góc trong khu an toàn
bị tạc nổ, cùng tiếng nổ bên ngoài căn cứ như đang hô ứng lẫn nhau.
“Khụ khụ….” Trang
Thiển nằm tỏng một cái hố thật lớn, trước mặt là toàn bộ là sương khói dày đặc,
tứ chí cậu không hoàn chỉnh cứ như sắp tan xác vậy (ở đây là tàn tra nhưng không hiểu lắm,
ta dịch đại, ai bik chỉ ta), nhưng thực ra đang chậm rãi tự chữa trị.
Qủa nhiên, kỹ thuật khoa học cao thật đáng ghét, hiện tại
năng lượng cậu không nhiều, ngay cả tự động chữa trị cũng vô cùng miễn cưỡng.
Ngay từ lúc những người đó ôm quyết tâm phải chết cùng cậu, cậu có chút chần
chừ, kết quả chỉ có thể dùng năng lượng bảo vệ não bộ cùng trái tim….
Trang Thiển cảm thấy đùi phải của mình cùng hai tay có thể
miễn cưỡng sử dụng, vì thế chống mình muốn đứng dậy.
Ngay lúc này, Trịnh Vũ Văn cả người cao thấp đều là hỏa hệ
dị năng đang cháy rực như thiêu đốt, vọt vào đám sương khói, y thế mà còn đến sáu
phần năng lượng. Cậu muốn rời đi nhưng xem ra là lực bất tòng tâm rồi….
Qủa nhiên, trừ bỏ thời điểm chiến đấu hay nói lời vô nghĩa,
thực lực không tốc chiến tốc thắng thì cũng dễ dàng trở thành vật hy sinh không
phải sao?
Phốc…..
Trịnh Vũ Văn còn lại cánh tay trái cầm chủy thủ cắm vào trái
tim của Trang Thiển, ngọn lửa như thiêu đốt, cắm vào mi tâm của Trang Thiển.
Trịnh Vũ Văn thở hổn hển, vừa rồi y đã dốc toàn lực vào một kích này, y chầm
chậm nâng cao tay trái, kéo Trang Thiển lên, sau đó tiến đến bên tai cậu, chất
giọng du dương khẽ nói: “Hô…. Bọn tao ….. thắng!”
Thật đáng tiếc……
Trang Thiển chậm rãi nhắm lại đôi mắt đỏ sậm.
Chương
9: Nhẫn
Có đôi khi, vận mệnh tựa như một tên yêu tinh quỷ quyệt,
luôn thích ngả bài cùng người khác, làm
cho người ta vừa yêu lại vừa hận, lúc
ngươi cảm thấy vạn vô nhất thất (có nghĩa là tuyệt đối
không sai lầm – theo Hán Việt từ điển), nó sẽ để ngươi toàn bộ đều thua trắng,
nhưng đương lúc ngươi tuyệt vọng buông tha thì nó sẽ lại cho ngươi một hy vọng
hoàn toàn mới.
Từ sau khi biến thành tang thi, Trang Thiển đã không cảm
thấy được đau đớn, nhưng vào thời điểm trái tim cậu bị đâm vào, cậu cảm thấy
được một cơn đau đến tê tâm liệt phế.
Ngay trong nháy mắt, hốc mắt cậu hơi hơi ướt át.
Cậu nghĩ đến bản thân luôn không quan tâm, nhưng kỳ thật
vẫn rất để ý. Sợ hãi, hối hận, ảo não, uể oải, tuyệt vọng,….. Từ lúc biến thành
tang thi, ngay từ đầu, cậu không thể cười, không thể khóc, không có tiếng tim
đập, cũng không có độ ấm, rồi lúc sau lại có được cảm xúc, nhưng vẫn cứ không
có cảm giác, tuyết rơi, tuyết có lạnh không? Dưới ánh mặt trời sáng rực, có ấm
áp không?
Cậu vẫn theo bản năng không có liên lạc với người nhà,
bạn bè, còn có Cố Thần….. Bởi vì cậu sợ hãi, vì cậu khiếp đảm, cậu không biết
nên đối mặt như thế nào. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đỏ rực, nhìn thấy bản thân
giết vô số người bằng đôi tay xanh trắng của mình, cậu đã biết, con đường này
đã không thể trở về được rồi. Cho nên dù sau đó đã khôi phục trí nhớ, cậu lại
hận, hận Trịnh Vũ Văn, hận sao y không chết đi, tuy ngay từ đầu cậu có chút giận chó đánh mèo, nếu thật không hận, không muốn báo thù, cậu
có năng lực để làm gì? Chỉ là duy nhất cậu không nghĩ đến chính là Cố Thần, hắn
thế mà lại tìm đến đây….
Thời khắc nhìn thấy thi thể Cố Thần, Trang Thiển mới
chính thức thấy hận, hận Trịnh Vũ Văn là một tên ngụy quân tử, hận chính mình
luôn trốn tránh, luôn chạy trốn, nhưng một khắc kia, hết thảy đều đã trễ. Khuôn
mặt an tường của Cố Thần toàn bộ đều biểu hiện ra trước mắt cậu, cậu trốn
tránh, cậu may mắn, cậu tùy hứng, cậu bàng hoàng.
Lúc trước, nội tâm cậu có chút chờ mong, có lẽ
cậu sẽ tiếp nhận, không, không bằng nói rằng cậu đã khẳng định, cậu nhất định sẽ
chấp nhận, chẳng sợ bản thân biến thành tang thi. Rồi vào khoảng khắc đó, tâm
cậu hóa tro tàn…..
Không có xử lý
được Trịnh Vũ Văn có chút đáng tiếc, tuy nhiên bản thân cậu lại chết, vậy cũng
tốt, chỉ không ngờ cậu lại trở thành nhân vật boss phản diện?
Trang Thiển
muốn cười một chút, nhưng cậu hoàn toàn không có khí lực.
Cậu cảm thấy
trái tim bị tàn phá của mình đập rất nhanh, máu toàn thân cùng năng lượng đều
mạnh mẽ hướng đến trái tim, cơn đau đớn cứ kéo dài làm cho cậu cảm nhận được sự
tồn tại của chính mình, tồn tại như vậy khiến cậu có chút an tâm.
Cố Thần.
Cố Thần….
Có lẽ tôi sắp
nhìn thấy anh rồi, sẽ nói đáp án cho anh biết….
“Phốc.” Trịnh
Vũ Văn rút tay ra, không có một dòng máu nào chảy ra, miệng vết thương trên
người Trang Thiển chỉ để lại một lỗ thủng trống rỗng, tuy vậy máu thịt có chút
như người bình thường.
Qủa nhiên là
tang thi, giống người nhưng cũng không phải người. Trịnh Vũ Văn nghĩ như thế
rồi nhanh chóng rời đi, Vũ Vi của y đang bị thương, y muốn ở bên cạnh cô.
Y không có phát
hiện, cái nhẫn cổ trên tay trái y đã không thấy.
Y cũng không
biết rằng, phía sau y, thi thể Trang Thiển nằm trong hố sâu đã xảy ra biến hóa
kỳ dị.
Tất cả máu cùng
năng lượng của Trang Thiển đều tập trung hướng về trái tim cậu, không, là chiếc
nhẫn đang nằm ở tim.
Thư Vũ Vi trên
mặt quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ ra ánh mắt cùng miệng, khóe miệng trở nên thâm
đen. Cô nằm ở đó, chưa có tỉnh lại, nhưng cũng không chút nào an ổn, không biết
là bởi vì miệng vết thương đau đớn hay là gặp ác mộng, cô thỉnh thoảng phát ra
tiếng rên khó chịu.
Trịnh Vũ Văn
phẫn nộ tóm chặt lấy người dẫn y đến gặp Thư Vũ Vi: “Vì sao không tìm dị năng
giả quang hệ chữa trị cho Vũ Vi hả??!!”
Lúc trước, chỉ
cần là một vết thương nhỏ cũng lập tức sẽ có bác sĩ của quân đội đến hỗ trợ trị
liệu, bình thường thì có Lý Hâm, nhưng hiện giờ thương thế nghiêm trọng như
vậy, bọn họ cư nhiên chỉ đem Vũ Vi băng bó đơn giản, rồi để lại trong phòng.
“Khu an toàn
thương vong quá lớn, còn có nhiều người bị thương nặng hơn, thật có lỗi, Trịnh
tiểu đội trưởng.” Người đó tính tình tốt giải thích.
“Thật có lỗi,
tôi…. Tôi chỉ lo lắng.” Trịnh Vũ Văn cứng ngắc, thu hồi tay, y rất buồn bực,
lại không biết nói gì, rõ ràng sự tình đang phát triển theo hướng tốt đẹp không
phải sao? Y giết được tang thi cấp sáu!
Có lẽ là y đã
nghĩ nhiều rồi. Trịnh Vũ Văn ngồi ở mép giường, ôn nhu nắm lấy tay Thư Vũ Vi,
vuốt lại mái tóc hỗn loạn của cô, hết thảy đều đang tốt đẹp.
Người dẫn đường
đi ra khỏi phòng tiểu đội của Trịnh Vũ Văn, ánh mắt khiêm tốn ôn hòa trở nên có
chút khinh thường, hắn mỉm cười, rất nhanh rời đi.
Thư Vũ Vi đưa
cho Trịnh Vũ Văn chiếc nhẫn được lấy từ một gia đình thư hương truyền thừa lâu
đời, nhà họ tuy vô quyền vô thế nhưng lại hiểu biết càn khôn (nói chung là liên quan đến âm dương, có thể hỏi gồ
sama). Đáng tiếc vào năm mới lại đắc tội với Thư thị trưởng, đành phải
mang theo phổ tộc cùng một bộ phận được truyền đời lại đi thành thị khác, về
phần còn lại, liền thành đồ bài trí trong nhà những người quyền cao chức trọng.
Vì mong muốn Thư
Vũ Vi lúc còn nhỏ sẽ lớn lên được bình an, Thư phu nhân trao nó cho đứa con gái
nhỏ của mình, nhẫn này là vật bảo gia truyền bên nhà mẹ đẻ của bà. Chất nhẫn
thoạt nhìn như làm từ gỗ, màu sắc xanh đen, điêu khắc phức tạp, hoa văn cổ xưa
cao nhã (có
lẽ là vừa thanh cao vừa trang nhã, hoặc là trong sạch đẹp đẽ, theo hán việt từ
điển) , nhìn rất đẹp.
Hiện tại, cái nhẫn nằm trên trái tim của Trang Thiển, màu
của nó đã muốn chuyển thành màu đen tuyền, hoa văn bên trên bắt đầu mơ hồ có
hào quang lưu động, có điều còn chưa đủ.
Tinh thạch trong đầu Trang Thiển có chút rung động, bỗng
dưng hóa thành một màn sương màu trắng ngà, cùng một chút máu còn sót lại đều mạnh
mẽ tiến nhanh về phía chiếc nhẫn…..
Ông….
Nhẫn hơi hơi rung lên, hấp thu lượng lớn năng lượng đến
từ tinh thạch, hoa văn trên nhẫn mang theo hào quang bắt đầu rõ ràng. Tất cả
năng lượng màu trắng ngà đều bị hấp thu, hoa văn dần biến thành màu bạc, hơn
nữa dường như có gì đó đang thong thả chảy xuôi theo, mang vẻ thần bí mà thanh
cao đẹp đẽ.
Thân nhẫn đen thùi lại mang theo hoa văn màu bạc cuối
cùng đình chỉ việc rung lắc, biến mất ngay tại trái tim Trang Thiển.
Trang Thiển thấy mình đang ở trong một không gian rộng
lớn trống trải, đỉnh đầu, dưới chân, bốn phía, toàn bộ đều là màu sắc nhợt
nhạt, chân cậu lại đang đứng trên một mảnh hư vô vô cùng yên tĩnh.
Cậu không phải chết rồi sao?
Vươn tay ra, là làn da của người bình thường trắng nõn
chứ không phải tái nhợt của tang thi, trên ngón trỏ tay phải đeo một chiếc nhẫn
đen hoa văn bạc. Đây là cái gì? Lông mi Trang Thiển hơi hơi nhướn lên, thử đem
nhẫn lấy xuống, thoạt nhìn chiếc nhẫn vừa vặn như vậy không biết làm sao, thế
nào cũng lấy không ra.
“Trang Thiển?”
Một thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo một tia nghi
hoặc.
Ai? Trang Thiển nâng đầu lên, bốn phía không người, như
trước một mảnh trắng xóa mờ mịt.
“A.” Tiếng cười nhẹ nhàng, có chút du dương.
Ở phía sau! Trang Thiển xoay người, vừa rồi nơi này không
có ai nay lại có một người đang đứng. Là một nam tử mặc trường sam cổ trang,
trường sam màu đen giống như đáy vực sâu, dường như muốn hấp thu hết mọi ánh
sáng, tay cùng cổ áo thêu hoa văn màu bạc kỳ dị, mơ hồ có quang hoa lưu chuyển,
làm bộ quần áo càng thêm một tia thanh lịch. Giống như, chiếc nhẫn trên tay…..
Trang Thiển rất nhanh trấn định lại, cậu có chút đăm
chiêu, nếu nói nam nhân cùng cái nhẫn này có liên hệ, cậu khẳng định sẽ không
tin tưởng: “Không biết tiên sinh có thể nói cho tôi ngài là ai?”
Nam nhân cổ trang hứng thú nhìn nhìn Trang Thiển, dường
như rất vừa lòng. Y thoạt nhìn là một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo
tinh tế tuấn lãng, mái tóc đen dài chảy xuống cùng ngoại bào nhẹ bay dẫn theo
một tia phiêu dật mà nhàn thích, đáng tiếc nụ cười tràn đầy của y gợi lên chút thần bí phá tan đi khí chất phiêu dật vừa rồi, ngược
lại làm cho người y có vẻ tà khí hơn nhiều.
“Cậu có thể gọi ta là Mặc Huyền.” Nam tử tùy ý cười phất
phất tay, trong hư không bỗng xuất hiện một chiếc ghế khắc hoa, y tự nhiên ngồi
xuống, tà tà dựa vào trên ghế: “Trang Thiển, sách, cậu nguyện ý bái nhập vào
môn phái của ta?”
Y đem hai chữ “Trang Thiển” nói thật chậm, tựa hồ trước
kia đã có người tên như vậy.
Trang Thiển chọn mi, con ngươi màu hổ phách đã khôi phục
hiện lên một chút ánh sáng ám ách không rõ ràng. Người này thật thú vị, rành
rành dùng tên giả, mặc cổ trang, biết tên của mình, có thể cách không lấy đồ
vật, hoàn toàn không trả lời vấn đề mình đưa ra…. Nhưng tính cách như vậy…..
“Mặc Huyền.” Trang Thiển cũng cố ý thong thả niệm ra tên
nam nhân, hảo ý đối y lộ ra một cái tươi cười: “Xin hỏi nơi này là thế nào? Còn
ngài là ai?” Cậu hoàn toàn xem nhẹ vấn đề của Mặc Huyền, giống y chỉ lo tự nói
chuyện.
Mặc Huyền cũng không để ý, ngược lại càng thêm vui vẻ: “Hiếm
khi gặp được người có tư chất ngàn dặm mới tìm được một, tâm tính cũng không
sai, sau mấy trăm năm dài đăng đẳng cuối cùng cũng ta cũng thấy niềm vui mới.”
Mấy trăm năm? Trang Thiển im lặng, việc mình chết hẳn là
đúng, nhưng nếu hiện tại mình là linh hồn như vậy…. Sắp xếp loại trừ hết các
khả năng, còn lại một đáp án: “Tôi là chết oan nên ngài mới muốn tôi đem theo
trí nhớ để đầu thai? Hay là trước khi chết tôi đã tích được công đức gì nên
ngài phải cứu tôi một lần? Hoặc là tôi khi nào có được chiếc nhẫn này, ngài là linh
hồn? Tàn hồn? Hay thần thức?”
Trang Thiển nói xong, còn quơ quơ tay phải, ý bảo Mặc
Huyền chú ý đến nhẫn trên tay mình.
Đầu năm nay ai không thấy qua mấy cái chuyện xuyên không
thiên văn này chứ……
“Aa, thú vị, cậu làm sao lại đoán được như thế?” Mặc
Huyền một tay chống cằm, cười đến mắt loan loan, hình như rất vui sướng.
Trang Thiển khẽ nghiêng đầu: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Phải.” Mặc Huyền dựng dậy thân mình, biểu tình nghiêm
túc thật sự nói: “Ta là ý niệm còn sót lại nằm trong chiếc nhẫn đó, nói là thần
thức cũng đúng, bất quá bản thể của ta đã bị lạc mất. Ngay từ đầu ta đã nói với
cậu mở ra nó.”
…….
Vài ngày sau, mất đi đám người Trang Thiển tạo áp bách,
đàn tang thi bị một con tang thi cấp bốn kêu gọi lui khỏi an toàn C thị, mọi
người trên mặt đều đầy vẻ mệt mỏi bấy giờ không khỏi hiện lên nét thoải mái,
mọi người tốp hai tốp ba dọn dẹp chiến trường….
Không có lượng lớn tang thi vây quanh, Trịnh Vũ Văn trở
lại đi đến trước thi thể Trang Thiển, không chút do dự đập nát đầu cậu, khuôn
mặt tinh tế tái nhợt của Trang Thiển đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này. Tuy
vậy, Trịnh Vũ Văn cũng không tìm được tinh thạch, y chần chừ một chút, phá hủy
Trang Thiển vốn chỉ có một cái động thật lớn trên ngực, còn lại thì cái gì cũng
không.
Khối thi thể tái nhợt này rất sạch sẽ, cùng những tang
thi khác không giống nhau, lúc sau bị dập nát đến thế cũng không có một giọt
máu tươi nào chảy ra.
Trịnh Vũ Văn mày nhướn lên rất nhanh, xem tình huống chắc
cũng không phải dị năng giả, nhưng rất nhanh y tự nhiên trở lại, tinh thạch gì
chứ, còn sống sẽ có thôi. Mấu chốt chính là tai nạn dai dẳng này đã kết thúc,
bên ngoài khu an toàn sẽ không gặp nguy hiểm nữa, thế là đủ rồi….
Kế đó, y cũng không tìm kiếm nhẫn, Trịnh Vũ Văn rời đi.
Trời chiều bao phủ cả thành thị, cấp mọi thứ bịt kín một
tầng mạn che đầy ái muội, ai cũng không biết ngày mai rồi sẽ ra sao…..
Chương
10: Giải thích
Ngay từ đầu sao, Trang Thiển khiếp sợ nói không nên lời,
không ngờ những lời cậu đoán lúc nãy, chính là sự thật, trực tiếp nói ra như
thế là quá lố rồi đó. Cậu trong lòng vạn vạn suy nghĩ, vô số ý tưởng xông ra
đều bị bản thân tự phủ định, nhưng lại không đè xuống được thanh âm đáp án ở tận
đáy lòng….
Nhưng theo sự giải thích, cậu bắt buộc chính mình phải
bình tĩnh lại, nên biết thì sẽ biết thôi.
“Theo ta được biết, vị diện (ta nghĩ là đại diện cho một cấp độ, nên sẽ giữ nguyên, ai
bik sâu hơn thì nói ta ed lại nha) được chia làm vị diện cấp thấp, vị diện
trung cấp, vị diện cao cấp cùng vị diện tối cao, địa cầu là vị diện cho cấp
thấp.”
“Chỉ có một vị diện tối cao, hơn một ngàn vị diện cao
cấp, triệu vạn vị diện trung cấp, cùng vô số vị diện cấp thấp. Ta là đến từ vị
diện tối cao.”
“Ta là tán tu (ai bik chỉ ta hộ cái),
nhưng ta dám nói công pháp của ta so với đại môn phái không hề thua kém. Cái
nhẫn này sẽ chỉ cho cậu tất cả, nó gọi Mặc Huyền, về phần tên của ta, nếu một
ngày nào đó cậu tiến vào vị diện tối cao thì sẽ biết thôi.” Mặc Huyền thấp
giọng từ tốn nói, lúc nói xong, trong mắt y mang theo đường hoàng cùng tự tin
tuyệt đối, cả người thập phần chói mắt.
Mặc Huyền quả nhiên là tên giả, chẳng qua là y mượn tên
của cái nhẫn. Nhìn bộ dáng cuồng ngạo của Mặc Huyền, Trang Thiển trầm mặc một
chút: “Chính là ngài vẫn lạc.”(ý Trang Thiển là y vẫn
bị lạc thân xác)
“Nếu ta nhìn cậu không vừa mắt, vừa rồi tuyệt đối sẽ làm
cậu hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.” Mặc Huyền chọn chọn mi, chẳng thèm để
sự khiêu khích nho nhỏ của Trang Thiển vào mắt, “Ta là tu luyện từ vị diện cao
đẳng mà phi thăng, đáng tiếc là chết trong tay một âm mưu của đám đại tông môn.
Chính là trong lúc đang tu luyện.”
Trang Thiển gật đầu tỏ ý hiểu được, cậu hít vào một hơi
thật sâu, lông mi híp lại, run rẩy ngăn lại ánh mắt phức tạp của mình: “Nếu như
tôi tu luyện đến giai đoạn nhất định, có thể làm người khác sống lại chứ, bọn
họ có linh hồn phải không?” Trang Thiển phát hiện thanh âm của mình có chút khô khốc,
rõ ràng cậu đã cố gắng thu liễm mọi dự đoán của mình, nội tâm đè nén mơ hồ có
sự khát vọng cùng hưng phấn, nhưng chung quy đều không nhịn được.
“Thích.” Mặc Huyền có chút khinh thường, y cao ngạo
ngưỡng cằm: “Chỉ là một vị diện thấp bé, đơn giản chỉ cần xoay chuyển thời gian
phá tan nó thành từng mảnh nhỏ thì được rồi, ngươi quá yếu ớt.”
Trang Thiển tận lực không dấu vết hít vào một hơi sâu, cố
gắng bình ổn cảm xúc của mình, nhưng thất bại. Cậu mạnh nâng đầu lên, chăm chú
nhìn chằm chằm Mặc Huyền, đầu ngón tay đều run lên nhè nhẹ, cậu không dám tin
tưởng những gì mìnhh nghe được, cũng không dám tin vào phán đoán của mình:
“Ngài là nói….”
“Thì chỉ là quay ngược thời không thôi.” Bởi Trang Thiển
đang cực độ kích động, Mặc Huyền bị câu lên hứng thú. Y khinh thường thay đổi
tư thế ngồi, ngữ khí cuồng ngạo vô cùng: “Đúng vậy, dựa theo cách của vị diện
cấp thấp mà nói thì chính là trọng sinh.”
“Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cậu phải bái nhập môn
phái của ta.” Mặc Huyền nhìn Trang Thiển, “Thế nào?”
Dịch chuyển thời không, đó là lực lượng lớn mạnh làm
Trang Thiển không ngờ đến, thế mà Mặc Huyền lại nói đến đắc ý tùy tiện thoải
mái như thế,trong lòng Trang Thiển không khỏi dâng lên một quyết tâm. Sẽ có một
ngày, cậu cũng sẽ cường đại như vậy, cường đại đến mức có thể bảo vệ những gì
quan trọng nhất đối với mình….
Trang Thiển không chút do dự cúi đầu chín mươi độ với y:
“Trang Thiển bái kiến sư phụ.” Đáng lẽ cậu phải quỳ xuống dập đầu mấy cái, tuy
nhiên, cậu cũng có kiên trì cùng sự kiêu ngạo.Nhưng nếu Mặc Huyền muốn, câu cũng sẽ làm theo….
“Ha ha! Không hổ là người mà ta xem trọng.” Mặc Huyền vẫn
đường hoàng cười như trước, mang theo khí thế bỉ nghễ thiên sinh (có lẽ giống bễ nghễ thiên hạ), “Nhớ kỹ, không được dễ
dàng khuất phục, là người tu đạo, phải vô quý vu tâm !( không làm việc gì thẹn với lòng).”
Xác nhận xong quan hệ thầy trò, Mặc Huyền tiếp tục giảng giải:
“Mỗi khi con tiến vào một giai đoạn khác thì nhẫn sẽ giải một lần khóa, đến khi
con tiến vào vị điện đẳng cao. Ân, con đang ở vị diện đẳng thấp, toàn bộ thời
gian này đều tính là một gian đoạn, cố gắng mà tu luyện đi!”
“Về phần mở ra điều kiện nhẫn, mấy vạn năm trước lấy máu
là được, nhưng thể chất không tốt nên ta liền giết, tâm trí không ổn ta cũng
giết, xem không thích ta cũng sẽ giết…. Hơn nữa, có đôi khi phải ở trong cái
khe không gian của vị diện để thực hiện du hành, được rồi, giống phiêu đãng
hơn. Tóm lại, hiện tại hạn chế của nhẫn rất lớn, toàn thân phải đủ mười chi tinh huyết ,
đủ năng lượng, còn có ý chí mãnh liệt.”
“Này có chút khó khăn.” Trang Thiển có chút kinh ngạc,
nếu không phải tiến đến cái chết, cơ hồ sẽ không ai có thể mở ra nhẫn.
“Aa, khó thì như thế nào, tìm không thấy người thích hợp
khiến cho truyền thừa của ta bị tiêu diệt ở thời gian cùng không gian, trữ
khuyết vô lạm (thà thiếu không ẩu).
Nói sao thì với năng lượng còn lại của ta, cho dù đợi thêm năm ngàn năm nữa đều
không có vấn đề.” Mặc Huyền không thèm để ý khoát khoát tay, Trang Thiển rất
hài lòng, trong lòng dâng lên một tia kính ý.
Thật sự là người hào sảng tùy tiện, tự tin như vậy, cuồng
ngạo như thế, hoàn toàn không bị thế tục trói buộc chút nào…. Quả nhiên, hết
thảy đều cần có thực lực, bất luận là khí chất hay tầm nhìn, nội tâm Trang
Thiển yên lặng hạ quyết tâm. Bản thân cậu thật sự là quá may mắn, nghĩ như vậy,
Trang Thiển hỏi ra nghi vấn: “Thể chất của con có gì đặc thù không, sư phụ.”
“Thể chất? Không rõ lắm, giống như là một loại cảm giác,
chỉ có loại thể chế (cách thức tổ chức, sắp
xếp một tổ hợp, ta nghĩ MH ý nói cơ thể của TT rất phù hợp) như
vậy mới có thể tu hành công pháp của ta, người khác nhìn vào con thì chỉ thấy
con thể chất bình thường, chỉ là một linh
hồn ngụy tạo, gặp gỡ ta là may mắn của con, đồ nhi.” Mặc Huyền bộ dáng tự hào nói.
“Như vậy, những người khác cũng có thể tu luyện không?”
Trang Thiển tiếp tục hỏi, xem nhẹ biểu tình như chiếm được tiện nghi của sư phụ
mình.
“Những người khác, à, trong trí nhớ của con vẫn còn một
tiểu tình nhân, yên tâm, Tu Chân Giới không kỳ thì bạn lữ đồng tính, ta trước
cho con giải khóa công pháp song tu.” Mặc Huyền có chút hưng phấn, y tịch mịch
lâu rồi, bát quái là việc luôn khiến người ta tràn ngập sức sống.
Trang Thiển nở nụ cười có chút tự nhiên, không chút
ngượng ngùng: “Ân, con thích hắn. Nhưng còn những người khác thì sao, sư phụ.”
Hai chữ sư phụ được nhấn mạnh, như nhắc nhở người nào đó chú ý thân phận.
“Hừm, tu vi của ta vẫn ổn, hơn nữa nếu tông môn có cừu
oán, ta khẳng định cũng không có gánh nặng gì, ta chính là trộm trong thư các
của bọn chúng. Con cũng có thể cho những người khác tu luyện, chỉ cần không
phải công pháp của ta, nhưng nếu có hậu quả gì thì đó là chuyện của con.” Mặc
Huyền không tức giận nói, hiển nhiên y đối hành vi của Trang Thiển có chút
khinh thường, thời gian dài luôn tiêu tán đi một ít tình tự, y cảm thấy đồ đệ
mình cần phải hiểu biết nhiều hơn.
“Đó là đương nhiên, con sẽ xử lý, không để sư phụ thất
vọng.” Trang Thiển cười có chút yếu ớt tối tăm, con ngươi màu hổ phách lóe lên
sự tự tin. Cậu sẽ lựa chọn người để đối đãi, hơn nữa trừ Cố Thần, cậu cũng
không mong muốn vĩnh viễn ở cùng với người khác. Nếu thật có người đáng giá để
cậu giao phó tín nhiệm cùng cảm tình,còn nếu là kẻ dễ dàng chặt đứt với thân
tình hữu tình, cậu sẽ hổ thẹn với lương tâm của mình, cho nên cậu muốn chọn ra
những người thật thích hợp, cũng phải xem tạo hóa của chính bọn họ, dĩ nhiên
người mà Trang Thiển cậu kết giao cũng sẽ không phải hạng vô danh. Trang Thiển
ý cười càng thêm sâu, “Người tu chân vô quý vu tâm.”
“Hừ.” Nội tâm Mặc Huyền có chút kiêu ngạo nho nhỏ, đồ đệ
này quả nhiên rất hợp tâm ý của mình.
Trang Thiển nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Sư phụ biết nguyên
nhân dẫn đến mạt thế không? Tang thi vì sao lại xuất hiện?”
Mặc Huyền suy nghĩ một chút: “Nguyên nhân mạt thế? Hình
như là do nguyên khí của một ít vị diện cấp trung gồm nguyên khí và ma khí,
người vị diện được chia làm hai phái, ngày ngày đối đầu. Ta nhìn thấy trên địa
cầu tràn đầy nguyên khí cùng ma khí, e là do những vị diện cấp trung đó biến
mất thì các luồn khí đó bị tiết ra.”
“Mà tang thi, người vị diện cấp trung trời sinh đã cường
đại, ta chưa bao giờ gặp qua người tu luyện ma khí mà biến thành tang thi, sự
thật là, dựa theo phân cấp bậc của các ngươi, người vị diện cấp trung được chia
ra làm mười cấp. Cấp mười này cùng người thường không giống, có cảm giác, có suy
nghĩ, nhưng vị diện cấp trung thì đều là đám phế vật trăm năm mới gặp, chính là
không có thể lực, không tu luyện thường xuyên gì đó thì bình dân ít nhất cấp mười
hai thì hết đi?”
Nói xong, Mặc Huyền đứng lên ra vẻ khinh thường, quá yếu!
Nhưng đối đồ đệ của mình y vẫn có đủ kiên nhẫn: “Lại nói tiếp, vị diện cấp
trung này, thôi cứ kêu là vị diện ma nguyên đi, nó còn có ma thú nữa.”
“Ma thú!” Trang Thiển có chút khiếp sợ, cậu đương nhiên
sẽ không ngốc đến nỗi hỏi ma thú là gì, tuy là địa cầu cũng có động vật…., “Sư
phụ, động vật trên địa cầu sẽ biến dị sao?”
“Tuy trước mắt không có nhưng không đại biểu về sau cũng
sẽ không.Tu luyện ma khí cùng nguyên khí hẳn là trình độ có liên quan đến lực
tinh thần,các đẳng vị diện trời sinh có tinh thần lực thấp bé, mới có khả năng
tạo thành mạt thế. Mà các động vật trên vị diện đẳng thấp do có tinh thần rất
thấp. ma khí cùng nguyên khí đều không thể xâm nhập vào cơ thể.” Mặc Huyền
khinh thường tỏ vẻ mọi thứ trên địa cầu toàn bộ đều là con kiến, là do ma khí,
cư nhiên bởi vì tinh thần lực không có chút lực phòng ngự nào mà bị biến thành
tang thi.
“Vậy người thường là do tinh thần lực không đủ?” Trang
Thiển cân nhắc trong lòng.
“Người thường đại khái là thể chất nguyên lực, nguyên khí
lại ôn hòa, trong khi ma khí rất bá đạo, tang thi bình thường không phải cùng
người thường có chút không khác nhau là mấy sao?” Mặc Huyền hình như muốn nhanh
chóng chấm dứt chủ đề về sinh vật yếu ớt này, tự cố tự nói, “Về sau nguyên khí
cùng ma khí sẽ hạ thấp xuống, còn tinh thần lực của các sinh vật vẫn sẽ cứ tăng
lên, không giảm xuống. Ta vừa mới chế tạo vài miếng ngọc dùng tu luyện có chứa
ma lực cùng nguyên lực, đến lúc đó sẽ cho con biết.”
“Tạ sư phụ.” Suýt chết, thế lực mạt thế cứ phát triển sẽ
trở thành vấn đề nghiêm trọng.
“Đúng rồi.” Nhắc tới thế lực, Trang Thiển lại nghĩ đến
những vũ khí phát ra áng sáng, cậu đã gom chúng để lại C thị, chỉ chờ Cố đại ca
đến lấy, nhưng xem ra có lẽ hiện tại không cần nữa, “Sư phụ chắc cũng biết
những vũ khí gia bảo truyền đời.”
“Ân?” Mặc Huyền nhíu mày, vị diện đẳng thấp này hẳn là vị
diện thấp nguyên thủy nhất, hẳn là không có nhân tài nào tu luyện năng lượng
tốt cả, “Để ta điều tra một phen.”
Một lát sau, Mặc Huyền lấy lại tinh thần, biểu tình vẫn
là khinh thường như trước.
“Không nghĩ tới một cái địa cầu nho nhỏ như vậy cũng có
điều phức tạp.” Thấp gọng tự nói một câu, Mặc Huyền ngẩng đầu đối diện Trang
Thiển nói: “Hiện tại trên vị diện đó không có người tu luyện, tuy nhiên thì
đúng là quá khứ có người tu chân cùng tu luyện ma pháp, đây là bọn họ lưu lại
cho truyền nhân. Về phần vì sao họ biến mất, ta cũng không rỗi đi chú ý một cái
vị diện đẳng thấp, con tự mà điều tra đi. Những bảo vật gia truyền có là gì,
đại đa số đều là rác rưởi, trong không gian của ta tốt hơn nhiều!”
Trang Thiển bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ cần lên đến
được vị diện cao đẳng, nếu không trong mắt sư phụ tất cả đều là rác rưởi hết….
“Tốt lắm, ta thấy con không còn gì để hỏi đi.” Mặc Huyền
đứng dậy, chiếc ghế khắc hoa nháy mắt biến mất, “Tặng cho con một lần trọng
sinh.”
Trang Thiển cứng người một chút, mạnh ngăn chặn lại sự
kích động trong lòng: “Vậy còn sư phụ người?”
“Coi như vì lương tâm. Bản thể của ta vẫn còn bị lạc, một
đám tàn niệm còn sót lại thì có ý nghĩa gì.” Mặc Huyền chậm rãi đến gần Trang
Thiển, bước chân y trầm ổn, đạp trên hư không, dường như mỗi bước đi đều giống
nhau.
Mặc Huyền tiến lên từng bước, tim Trang Thiển cũng vì vậy
mà nhảy lên từng hồi, cậu biết mình sắp được trọng sinh, nghĩ đến mà mừng như
điên, nhưng sau đó lại ép mình bình tĩnh xuống, cậu vẫn giữ được lý trí để nói
chuyện phiếm cùng sư phụ không phải sao?
Nhưng lúc này Trang Thiển mới phát hiện , cậu bất quá là
chỉ mạnh mẽ ngăn chặn tia khẩn trương cùng không xác định của bản thân, hết
thảy chuyện phát sinh lúc trước, cậu vẫn còn sợ hãi, nhỡ đây chỉ là mộng thì
sao? Vạn nhất không trở về không được thì sao?.... Cho dù là như vậy, cậu vẫn
mừng rỡ cùng chờ mong, như thế nào cũng giấu không được. Đủ loại suy nghĩ quấy
nhiễu khiến cậu như ngừng thở, sau đó cậu chỉ thấy trước mắt trở nên trắng xóa.
Hoảng hốt nhìn, tựa hồ nghe thấy Mặc Huyền đang nói:
“Tiểu đồ đệ, vi sư tặng con chút lễ vật nhỏ, cũng đem đóng gói đám bằng hữu của
con theo…. ”
Tán tu là những tu sĩ không gia nhập môn phái nào, tiêu dao tự tại ở thế giới tu tiên nha chủ nhà. 😄😄😄
Trả lờiXóa