Chương
41: Khác nhau (Trung)
Khi Úc Mộng Dao vừa dứt lời, vô số dây leo màu xanh biếc
từ nhà trệt lan tràn ra, quấn quanh lên, xốc lên mấy tấm plastic khó khăn che
chắn bên trong phòng, càng nhiều dây leo từ khe gạch đỏ sinh sôi dài ra, bức
tường vốn đã quá yếu ớt, bắt đầu lan tràn đầy khe nứt….
“A!”không ít người che miệng kinh hô.
Ba gian phòng vỡ vụn lộ ra bên trong mấy người nam nhân
đang nằm, cả người đầy máu, hơi thở mơ hồ, vừa nhìn là biết bị ngược đãi quá
độ, sống chết không rõ.
Tươi cười trên mặt Nghiêm Vĩ đã hoàn toàn biến mất, khuôn
mặt trở nên nghiêm túc đầy âm trầm, hắn vốn đã có vóc người cường tráng vạm vỡ
với làm da ngăm đen, thoạt nhìn càng ngoan lệ nham hiểm.
“Chuyển đổi hoàn toàn thành một đám hán tử sơn phỉ thô
bạo rồi kìa.” Đường Duẫn Triết nhỏ giọng nói thầm.
“Này là!” Trịnh Vũ Văn khiếp sợ mở to mắt, “Đây là có
hiểu lầm gì chăng? Nghiêm đại….”
“Phốc…” Máu tươi ấm áp bắn lên mặt y, ngăn lại lời mà y
sắp nói ra miệng, Nghiêm Vĩ trợn trừng mắt, tròn mắt nhìn Úc Mộng Dao. Mộng Dao
nhìn hắn nở nụ cười rực rỡ, trường đao trong tay giơ lên, giọt máu từ mũi đao
nhỏ xuống đất. Nửa người trên của Nghiêm Vĩ đổ xuống, rơi trên nền đất, tiếp
theo nửa người dưới cũng mềm ngoặc đi. Cô không dùng đại đao hoa lệ kia, chỉ
dùng trường đao mà Trang Thiển cung cấp thôi, thân đao mỏng nhưng sắc bén vô
cùng, ánh sáng lấp lánh làm cho những người nhìn cô cảm thấy vô cùng chói mắt.
Mấy người trẻ tuổi đứng phía sau Nghiêm Vĩ bị dọa sợ đến
mặt mũi trắng bệch, nhất thời không phản ứng được gì.
“A!!!!!” Mấy cô sinh viên bắt đầu thét lớn chói tai, các
cô tuy nhìn qua giết tang thi, nhưng chưa từng thấy qua giết người, một người
đang sồn sờ sờ như thế thì…. Tang thi dù sao cũng là dị loại, có lẽ người ta sẽ
đồng tình khi một con vật bị chết đi, nhưng cho dù nó chết thì sự rung động sâu
trong lòng mọi người cũng sẽ không tồn tại lâu lắm. Đặc biệt đây còn là mạt
thế, mọi người chỉ có thể tự an ủi nếu muốn năng lực của bản thân mạnh mẽ hơn,
cho nên cho dù bọn họ luôn mệt mỏi, nhưng vẫn cổ vũ động viên lẫn nhau, mỉm
cười… Chỉ là bây giờ, một sinh mạng, cũng có mạng sống giống họ, thậm chí sinh
mệnh này còn mạnh mẽ hơn cả họ, mới khoát tay, mà đã không còn.
Diệp Hi Văn sửng sốt, cậu nhóc cũng là lần đầu tiên nhìn
thấy người chết, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt, cậu gắt gao nắm chặt lấy
vạt áo của Diệp Cảnh Trình, môi mím chặt lại, chăm chú nhìn Nghiêm Vĩ đang đổ
máu….
Người bị chém eo sẽ không lập tức chết đi, sự thật thì,
bởi vì các bộ phận đều ở phần trên, bọn họ còn có thể sống tạm thời thêm một
đoạn thời gian ngắn…
Miệng Nghiêm Vĩ hé mở, run bần bật, dường như muốn nói gi
đó, lại còn phát ra tiếng “Hô, hô”, hắn đưa tay ra, nắm lấy nền đất, hướng phía
trước bò lên, máu cùng nội tạng bị kéo lê rớt ra…. Tựa hồ là mệt, Nghiêm Vĩ
dừng lại thở hồng hộc, ánh mắt chằm chằm gắt gao nhìn Úc Mộng Dao, ánh mắt ảm
đam lại lộ ra ngoan độc cùng điên cuồng muốn đồng quy vô tận…
Úc Mộng Dao nâng tay lên, trường đao mang theo năng lượng
như họa, chém nát đầu Nghiêm Vĩ, đồng thời dị năng ngưng tụ ngay lòng bàn tay
hắn cũng tiêu tán theo….
Mấy tên lâu la mặt mũi trắng bệch nghiêm mặt lùi về phía
sau từng bước, bọn họ không có dị năng, rất sợ hãi người chết tiếp theo chính
là mình. Lại lui thêm mấy bước, bọn họ liền thét lên kinh sợ rồi chạy đi mất….
Úc Mộng Dao quay đầu nhìn về phía Trịnh Vũ Văn, ánh mắt
trong suốt, mang theo nét yểu điệu dịu dàng đầy vô tội.
Máu của Nghiêm Vĩ
cơ hồ đều ồ ạt chảy ra từ thân xác, rất nhanh đã nhiễm đỏ mặt đất dưới chân,
Trịnh Vũ Văn giống như bị phỏng mà lùi về sau hai bước, tránh đi máu đỏ tươi.
Mặt y vô cùng nhợt nhạt, cả người run rẩy sờ lên vệt máu bị bắn lên mặt, ánh
mắt chứa đầy phẫn nộ cùng không thể tin: “Cô… Cô liền như thế mà giết người!”
“Hắn không nên chết à?” Úc Mộng Dao nhẹ nhàng nở nụ cười.
Trịnh Vũ Văn hít vào một hơi: “Đây… Đó dù sao cũng là một
mạng người! Cô tại sao có thể… Huống hồ cô ngay cả hỏi cũng chưa từng!”
Úc Mộng Dao trừng mắt nhìn, dây leo trên nhà trệt hầu như
đã bít kín toàn bộ vách tường, oanh một tiếng, không chịu nổi trọng tải mà
không chút trở ngại ầm ầm sụp xuống, để lộ hoàn toàn hai phòng còn lại.
“!”
Cho dù vừa mới trải qua một màn giết người đầy rung động,
nhưng cảnh tượng mới này vẫn khiến cho những người trẻ tuổi ở đây lần nữa bị
chấn động.
Con gái, trong phòng đến cả gạch cũng không có, chỉ có
con gái.
Những cô gái này không mặc quần áo, tuy đã là đầu xuân
cũng không còn quá lạnh, nhưng vẫn còn chút lương khí (Xuân: khí lạnh), không ít người trong họ đều run đến lẩy
bẩy. Càng nhiều người hơn thì đang hôn mê trên mặt đất, sống chết chưa rõ, trên
người họ đều có vết bầm tím ứ đọng, còn có nhiều vết thương to to nhỏ nhỏ khác,
càng nhiều, là chất lỏng màu trắng…. Người sáng suốt là đã nhận ra các cô đã
phải trải qua chuyện gì. Đột nhiên có ánh sáng cùng ánh mắt ngạc nhiên khiến
cho nhiều người đang tỉnh táo phải phát run, giống như đám động vật phải chịu
kinh hách nào đó.
Bởi vì so với đời trước còn rất sớm, vật tư cũng không có
mau chóng thiếu hụt, tang thi cũng chưa có uy hiếp gì lớn, một đám người Nghiêm
Vĩ để mấy người ngày nay đi ngang qua đây đều ở chỗ này, gồm mười hai phụ nữ,
mười lăm đàn ông; toàn bộ đều nằm ở đây. Trong đó có ba người đàn ông không nói
gì, đã chết, còn lại năm người bị dạy dỗ đâm chém phải dựa lên gạch vụn ở trong
phòng, còn lại mấy người thức thời thì bị phái đi ra ngoài tìm vật tư.
“Tôi….” Trịnh Vũ Văn khiếp đảm nhìn hết thảy cảnh tượng
trước mắt, không nói nên lời.
Ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên đánh vỡ yên tĩnh, Vạn Tam vỗ tay
mang theo nhóm tiểu lâu la vừa chạy trốn ban nãy từ trong ký túc xá đi đến: “Cô
em này thật có mắt nhìn quá ta!”
Tiếp theo, mấy phương hướng khác cũng bị mấy người đàn
ông trung niên khác dẫn theo đám người trẻ tuổi phong tỏa đường chạy, một người
đàn ông đeo vòng cổ vàng ha ha cười lớn tiếng: “Cô gái này dáng dấp không tệ,
đợi lát nữa sẽ cho anh em được thoải mái!”
“Mấy người!” Trịnh Vũ Văn phẫn nộ trừng đỏ cả mắt, nhìn
Vạn Tam, “Mấy người sao có thể ti bỉ như vậy!”
“Ha ha, Trịnh tiểu huynh đệ à.” Người đàn ông trên mặt có
một vết sẹo như rết tụa hồ như nghe được truyện cười liền nói, “Nghiêm Vĩ đại
ca đã nói qua, đám người các cậu đến đây bọn tôi vô cùng hoan nghênh!”
Tráng hán để râu quai nón vuốt vuốt chòm râu, tiếng nói
trầm thấp: “Đáng tiếc đại ca không còn rồi.” Nói xong, gã nâng đầu lên, ánh mắt
tham lam, “Bọn tao sẽ hoàn thành di nguyện của đại ca!”
Trịnh Vũ Văn thở nặng nề, y giận dữ nhìn bọn họ, mạnh mẽ
vọt đến, dị năng ngưng tụ nơi tay: “Các ông là đám người khốn khiếp!”
Úc Mộng Dao bất đắc dĩ cuốn cuốn tóc, một nhánh cây xanh
non cuốn lấy mắt cá chân của Trịnh Vũ Văn, kéo mạnh, khiến y té lăn trên đất,
hỏa cầu trong lòng bàn tay nện lên bức tường xi măng phía xa, lưu lại một vệt
cháy sém. Trịnh Vũ Văn chật vật tức giận quay đầu lại: “Cô làm gì thế!”
Nhánh cây động tác chậm rãi, quấn quanh Trịnh Vũ Văn,
chợt siết chặt. Úc Mộng Dao nhìn chăm chú Vạn Tam, ánh mắt đắm chìm, nhưng dáng
tươi cười lại nhợt nhạt: “Thiệt xấu hổ quá, nhưng toàn bộ đều là con mồi của
tôi.”
“Đám cặn bã…” Tươi cười của Úc Mộng Dao đột nhiên càng
sâu thêm, “Không chết tử tế được!”
“A!!!!!” Một trận tiếng kêu rên đột nhiên từ bên kia sân
vang lên, phương hướng là từ một người đàn ông trung niên cùng ba tên tay sai
trẻ tuổi, hiện tại trên người bọn họ đều bị dây leo quấn siết, tiếng kêu thảm
thiết như xé toẹt bầu trời, vành mắt như nứt rạn. Không có ai chết, nhưng hạ
thân bọn hắn đều bị cành nhánh công kích, máu tươi đầm đìa.
Những nam sĩ có mặt, đột nhiên liền cảm thấy áp lực rất
lớn….
Chương
42: Khác nhau (Hạ)
Cái
sân không lớn lắm đã nhiễm đầy máu đỏ tươi, Úc Mộng Dao thu lại trường đao, hít
sâu một hơi, tuy đã đến tầng tám của luyện khí, nhưng một lần lại đối phó với năm
dị năng giả cùng ba người đàn ông am hiểu công phu quyền cước thì thật là có chút
quá sức. Nhà xưởng vốn đã hôi hám rách nát lúc này lại càng thêm tiêu điều đổ
nát, trên vách tường và mặt đất ngẫu nhiên sẽ xuất hiện dấu vết thật nhỏ do dị
năng tạo thành.
Hiện
tại, tất cả thành viên dẫn dầu đều mất đi tiếng động, thi thể nằm ngang dọc
trên nền đất, máu thịt mơ hồ, không trọn vẹn mà đầy máu tanh; đồng thời, đám
tay sai cùng ra tay với lão đại mình đều cùng họ biến mất trên cõi đời này….
Bạn
học của Trang Thiển toàn bộ đều đứng ở góc sân, ngay từ khi bắt đầu, còn có
người thập phần khoái ý, nhưng tới khi mùi máu tươi lan tràn, thì dần có người
thét chói tai, bỏ chạy; tiếp theo, một số người không nhịn được nữa liền bắt
đầu nôn mửa, thậm chí còn có người hôn mê bất tỉnh; cuối cùng, không ai phát ra
tiếng, một ít người rúc vào một bên mà run lẩy bẩy, sắc mặt xanh trắng, còn có
người thì giống Diệp Hi Văn, cùng bạn mình tựa vào nhau, tuy sắc mặt tái nhợt
nhưng lại nhìn chằm chằm không dời mắt mỗi một động tác của Úc Mộng Dao.
Những
người này, từ khi mạt thế đến nay mới thấy mặt tàn khốc như thế.
“Phanh
phanh….” Ngoài cửa lớn của nhà xưởng bỗng truyền đến tiếng đập nện, tiếng cửa
lớn bằng sắt bị gõ đập vọng vào khoảng sân, tiếng thở nặng nề ồ ồ cùng tiếng
gào thét.
Là
tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn đến.
Bọn
Trang Thiển trao đổi ánh mắt vơi nhau một hồi, Cố Thần, Mạnh Viễn cùng Đường
Duẫn Triết bỏ đi, chỉ chốc lát, tiếng gõ đập ngừng lại.
Trang
Thiển yên lặng vận chuyển pháp thuật, đông lạnh máu cùng mấy thi thể trên mặt
đất, ngăn cách mùi máu tươi đang không ngừng khuyết tán xung quanh.
Úc
Mộng Dao điều chỉnh hô hấp một lúc, dây leo trong lầu dần dần rút đi, biến mất
không thấy, dị năng của cô đang cạn kiệt.
Trịnh
Vũ Văn bị trói trên mặt đất lúc này liền đứng lên, y há miệng thở dốc, cuối
cùng không nói gì. Cho dù một khắc trước, đối với việc bị trói buộc khiến cho y
muốn phẫn nộ rít gào, chính là giây tiếp theo giết chóc đầy máu tanh lại khiến
y trầm mặc, có lẽ mạt thế so với y nghĩ còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Trong nhà xưởng chỉ còn sáu người trẻ tuổi,
lúc mới bắt đầu chiến đấu thì chân bọn họ đã mềm nhũn cả ra liền trốn ở phía
sau, còn cố gắng chạy trốn, nhưng dây leo lại lan rất rộng dường như là ngăn
bước chân của họ. Bọn hắn xụi lơ một bên, run rẩy nhìn dây leo trên người rút
đi, không khỏi nhìn về phía Úc Mộng Dao.
Quần
áo Úc Mộng Dao có chút rối loạn, tóc dài cũng không chỉnh tề như ban đầu, hơi
rối, nhưng vẫn mềm mại xinh đẹp như trước.
“Xin
lỗi, rất xin lỗi, tha cho chúng tôi!”
“Chỉ
là, chúng tôi là bị ép buộc….. Chúng tôi cũng chỉ muốn sống mà thôi!!!!”
“Không
được, không cần giết bọn tôi, đúng, chúng tôi chỉ là bị bức bách …”
……
Mấy
tên lâu la trẻ tuổi quỳ mà đi đến, nhốn nháo cùng rối loạn, vì lê bò đến trên
người dính đầy bụi bặm cùng máu trên mặt đất, nước mắt giàn giụa.
Úc
Mộng Dao lẳng lặng nhìn bọn hắn, nghe một đám thiếu niên hỗn loạn nói tình tiết
truyện xưa cũ rích mình bị bức bách uy hiếp và phải chịu áp lực đành phải cúi
đầu trước bọn người xấu.
Một
tên thiếu niên tóc vàng khè nước mắt nhòe nhoẹt, điều chỉnh khuôn mặt nhìn thê
thảm đến không nỡ nhìn: “Chúng tôi chỉ là muốn sống sót thôi!!!”
Trịnh
Vũ Văn có chút động tâm đi lên trước vài bước, ánh mắt có chút dao động.
Một
tên khác khẩn thiết nhìn y, quỳ trên mặt đất: “Chúng tôi sẽ sửa đổi mà, cho
chúng tôi một cơ hội, cầu anh đó!”
“Ai….”
Trịnh Vũ Văn hít một hơi, y không thể trách cứ những người này được, bọn họ còn
trẻ như vậy, hơn nữa nếu không nghe theo, có lẽ chờ đợi bọn họ chính là tử
vong. Bọn họ tuy không đúng, nhưng cũng vì mạng sống mà thôi…..
Trịnh
Vũ Văn do dự, nhìn về phía Úc Mộng Dao: “Tôi, tôi nghĩ chúng ta nên tha cho họ
đi.”
“A!
Cám ơn anh, cám ơn anh.” Mấy thiếu niên vừa nghe thế, hướng về phía Trịnh Vũ
Văn cùng Úc Mộng Dao dập đầu sát đất, cái trán đập trên nền xi măng phát ra
tiếng “Binh, binh”, nhưng hình như họ lại không biết đau là gì. Đối với tiếng nói
cảm kích vui sướng vì cuối cùng cũng đã tìm được đường sống phát ra từ nội tâm
làm cho trong lòng Trịnh Vũ Văn làn nữa cân bằng sự lệch lạc, người luôn phạm
sai lầm, nhưng trừ phi là tội ác cùng cực, mỗi người hẳn là nên có cơ hội cải
tà quy chính.
Ánh
mắt Trịnh Vũ Văn nhìn Úc Mộng Dao đầy kiên định: “Úc tiểu thư, tôi cảm thấy tội
của bọn họ không đến nỗi phải chết.”
Trong
lòng Úc Mộng Dao cười châm chọc, người này vẫn như thế ngu xuẩn không nghĩ đến
cảm nhận của người bị hại. Cô chậm rãi nâng tây đang cầm trường đao lên, chém
mạnh về phía tên thiếu niên gần mình nhất….
“Đang…”
Là tiếng trường đao rơi trên mặt đất, trong tay Trịnh Vũ Văn có một hỏa cầu rực
rỡ, mà trường đao trên mặt đất có một vệt cháy đen thui.
Trịnh
Vũ Văn nhíu mày: “Chúng ta chẳng lẽ không thể thương lượng được ư? Cô không
thấy mình quá tàn nhẫn rồi sao!”
Úc
Mộng Dao lắc lắc tay, dị năng dùng xong nên có chút thoát lực, cư nhiên lại bị
một dị năng giả sơ cấp đánh rơi vũ khí. Cô quay đầu, nhìn Trịnh Vũ Văn cười, mi
mắt nửa híp, khiến cho người khác không rõ biểu tình.
Hỏa
cầu trong tay Trịnh Vũ Văn tắt đi, y đi lên trước từng bước, đang tính mở
miệng.
“Pằng
đoàng đoàng pằng…” Tiếng súng liên tiếp không ngừng vang lên, không gian thời
gian trở nên yên tĩnh dường như dừng lại ở giờ phút này. Trịnh Vũ Văn đứng yên
lại chỗ, ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi, trên mặt đầy vẻ căng thẳng; mà mấy
tên thiếu niên kia, biểu tình vui sướng cùng may mắn lại cương cứng trên mặt,
ánh mắt trợn to, đồng to co rút thật nhanh, dường như còn không ý thức được
chuyện gì đang xảy ra.
Ngay
sau đó, thời gian bắt đầu chuyển động, mấy thiếu niên đó điên cuồng kêu gào, tứ
chi bọn họ đều bị bắng trúng, chỉ còn lại thể xác ở trên nền xi măng giẫy giụa,
đau đớn và tuyệt vọng kích thích thần kinh bọn hắn, thậm chí phía dưới của hai
người còn chảy ra chất lỏng màu vàng.
“Cô!”
Trịnh Vũ Văn siết chặt nắm tay, biểu tình vặn vẹo chuyển sang phẫn nộ.
Trong
tay Úc Mộng Dao cầm một cây súng ngắn khéo léo tinh tế dành cho nữ, thẳng tắp
nhìn Trịnh Vũ Văn, rồi dừng lại bên chân y: “Tôi để lại mạng cho bọn hắn.”
Đồng
tử Trịnh Vũ Văn co rút lại thêm một chút.
“Huống
chi.” Úc Mộng Dao nghiên đầu ý bảo, “Bọn hắn có phải người vô tội hay không, có
lẽ những người đó càng có tư cách phán xét.”
Trịnh
Vũ Văn quay đầu lại, những người con gái này không biết từ khi nào đã được chữa
trị hơn phân nửa, vết thương đều đã biến mất, chỉ còn chút vết bầm tím cùng suy
yếu. Diệp Hi Văn cùng mấy người có dị năng quang hệ đang ở một bên khôi phục,
Lý Hâm cũng đứng ở đó mà lo lắng nhìn y… Những cô gái này luôn hoảng hốt và
ngây ngốc, tuy đã được phủ thêm quần áo, nhưng vẫn có người run lên bần bật.
Trịnh
Vũ Văn nhìn Diệp Cảnh Trình đang cúi đầu nói với nhóm cô gái kia điều gì đó,
các cô đồng loạt nâng đầu lên, nhìn trừng trừng về phía này. Y chưa bao giờ
nhìn thấy ánh mắt như vậy, cừu hận, điên cuồng, thậm chí còn vặn vẹo, y không
khỏi phải lui về sau từng bước.
Dường
như đã hiểu rõ được tình huống của mình, đám thiếu niên trên mặt đất kêu gào
lớn tiếng thảm thiết vô cùng.
Những
cô gái đó cố sức đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến, có mấy người đang đi thiếu
chút còn ngã sấp xuống, nhưng lại không có ai ngăn cản hành động của các cô,
chỉ biết ngây ngẩn đứng nhìn.
Các
cô đi rất chậm, tập tễnh và gian nan, thời gian trôi qua như chậm đi, mọi người
chỉ nhìn chăm chú bộ dạng chật vật của các cô, sự trầm mặc dị thường tỏ khắp
cái nơi nhỏ bé này.
Rốt
cuộc, cô gái tóc dài đầu tiên đứng trước mặt người nằm trên đất, cô cúi đầu khẽ
nở nụ cười, thanh âm khàn khàn, sau đó thét lên chói tai một tiếng rồi lao đến,
gắt gao bóp chặt lấy cổ của tên thanh niên, “Đi chết hết đi!” Tay của cô yếu ớt
không đủ khí lực, cứ run run lên, vì thế cô thả lỏng tay, dùng móng tay hung
hăng bấm lấy da thịt trên cổ thanh niên, dường như muốn dùng mười đầu ngón tay
xuyên thủng qua cần cổ yếu ớt của hắn.
Cô
đánh vỡ trầm mặc, những cô gái đi sau đó cũng xông lên, các cô đều hét lên
tiếng kêu sắt nhọn, có hô hấp nặng nề, còn có điên loạn khóc lớn, nhưng thứ
không thay đổi đó chính là điên cuồng căm thù trong mắt. Dùng miệng cắn, lấy
tay ngắc nhéo, dùng chân đá, các cô yếu nhược vô lực, nhưng động tác lại chưa
từng ngừng lại.
Mấy
người nằm trên đất tru càng lúc càng lớn tiếng, bọn hắn muốn phản kháng, nhưng
tứ chi bị mất đi, chỉ có thể chịu đựng hình phạt tàn khốc.
Trịnh
Vũ Văn ngây ngốc nhìn hết thảy, há miệng thở hồng hộc, cuối cùng chỉ yên lặng
cúi thấp đầu.
Cảnh
tượng như thế quá mức rúng động, không ít người khóc lên, cũng có người không
đành lòng nhìn phải quay đầu sang hướng khác, nhưng tiếng động vẫn truyền vào
tai bọn họ…
Diệp
Cảnh Trình lặng lẽ nhìn đầu Diệp Hi Văn, ngồi xổm xuống, từ phía sau ôn lấy
Diệp Hi Văn, đứa nhỏ khăng khăng nhìn đám người đang điên cuồng đằng kia, sắc
mặt đã trắng bệch nay càng thêm nhợt nhạt, nhưng cảm giác ấm áp sau lưng luôn
giúp cậu bé chống đỡ.
……
…….
Úc
Mộng Dao đứng ở nơi đó, sống lưng thẳng tắp, từ trên cao nhìn đám người đang
điên cuồng chật vật trên mặt đất, hình như muốn đem cảnh tượng này khắc sau vào
trong đầu mình. Đó là quá khứ của cô, nhưng không phải bây giờ, cũng không phải
tương lai nữa rồi….
Hai
giờ sau….
Thi
thể trên nền xi măng đều bị Trang Thiển đóng băng, phòng ngừa tang thi bị hấp
dẫn mà đến. Mọi người chia tổ thu thập vật tư.
Những
người đàn ông nằm trong phòng đã được chữa trị, bọn họ yên lặng ôm người yêu
của mình, nhỏ giọng an ủi, bọn họ đã rất cố gắng, nhưng chung quy vẫn không thể
bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ, cũng may trời cao cho bọn họ cơ hội lần
nữa. Nhìn những cô gái khóc rống nhào vào lòng người đàn ông của mình, còn
những người còn lại thì ánh mắt trở nên bi thương mà khóc nức lên, người bảo vệ
các cô đã chết rồi, thậm chí ngay cả thi thể đều là tùy ý bị ném đi xa xa, vì
tránh cho mùi máu tươi dẫn đến phiền phức, Trang Thiển nhìn hai người kia, một
người ánh mắt trở nên kiên định, một người khác lại vẫn đắm chìm trong nỗi
tuyệt vọng, trong lòng cậu thầm hít một hơi.
Mấy
cô gái khác thì sắc mặt vô cùng quái dị, dường như lẫn lộn giữa ghen tỵ, hâm
mộ, căm ghét cùng tuyệt vọng điên loạn.
“Trong
phòng bị khóa này có người nè!” Một sinh viên nam hô lên.
Đập
bỏ khóa, mấy người đàn ông được dẫn ra ngoài, bọn họ cũng rất tiền tụy nhếch
nhác, nhưng so với mấy người bị hại trước đó thì coi như đã tốt hơn nhiều lắm.
Có
đôi khi sự việc luôn tầm thường như thế, khi giữa người yêu cùng sinh mạng bị
đưa ra làm lựa chọn, họ đã chọn sống tạm bợ nhưng trong lòng luôn ray rứt, vì
thế bị bắt đi tìm kiếm vật tư. Những người này, chẳng qua là hôm nay khi trở về
liền bị mang đi khóa lại trong căn phòng đó để ngăn ngừa có hành động làm hỏng
việc.
Mấy
đôi tình nhân phức tạp nhìn, vô luận bọn họ về sau là hận hay tha thứ, cùng
hiện tại không có liên quan.
Chương 43: Phiên ngoại
(Thượng)
Trên
mặt Thư Vũ Vi quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, khóe miệng lại
đem thẫm cháy sém. Cô nằm ở đó, còn chưa tỉnh, nhưng dường như cũng không thấy
thoải mái, không biết là bởi vì miệng vết thương đau đớn hay là gặp ác mộng,
thỉnh thoảng cô phát ra tiếng rên khó chịu.
Trịnh
Vũ Văn phẫn nộ rít gào với người dẫn y đến chỗ Thư Vũ Vi: “Tại sao không tìm dị
năng giả hệ quang đến trị liệu cho Vũ Vi chứ??!!”
Trước
kia cho dù chỉ là một vết thương nhỏ thì lập tức sẽ có bác sĩ quân đội đến hỗ
trợ điều trị, bình thường thì luôn có Lý Hâm, nhưng hiện giờ vết thương nghiêm
trọng như thế, bọn họ cư nhiên lại chỉ băng bó đơn giản cho Vũ Vi, đặt ở trong
phòng mình.
“Khu
an toàn thương vong quá lớn, có người còn bị thương nghiêm trọng hơn, thật xin
lỗi, Trịnh tiểu đội trưởng.” Trịnh Vũ Văn nghẹn lời, thu tay lại, y cảm thấy có
chút khó chịu, nhưng không rõ vì sao, không phải sự tình rõ ràng là đang phát
triển theo chiều tốt đẹp hay sao? Y đã giết chết tang thi cấp sáu mà!
Có
lẽ là do bản thân y nghĩ nhiều thôi. Trịnh Vũ Văn ngồi ở mép giường, ôn nhu nắm
tay Thư Vũ Vi, giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời, hết thảy đều sẽ tốt.
Người
dẫn đường đi ra khỏi phòng của tiểu đội Trịnh Vũ Văn, ánh mắt ôn hòa khiêm tốn
trở nên khinh thường, gã tươi cười, nhanh chóng dời đi. Nói thật, mọi người
trong khu an toàn làm sao có thể thích nổi Thư thị trưởng cùng cô con gái khờ
dại không làm được việc gì của ông ta, hiện tại ông ta cùng Ngô tư lệnh đồng
thời bị giết chết, khu an toàn sớm đã không phải nơi để Thư Vũ Vi có thể an tâm
vui chơi phát ra ánh sáng thiện ý chân thật như nắng ban mai của cô ta nữa rồi.
Về
phần Trịnh Vũ Văn, tuy là một dị năng giả cấp năm hiếm gặp, nhưng cũng chả phải
duy nhất, khu an toàn lúc trước vì có Thư Vũ Vi nên y mới được tâng bốc lên cao
như vậy. Nếu nói Trịnh Vũ Văn giết được tang thi cấp sáu, cười nhạo, không có
người khác hy sinh tự bạo làm sao có được thắng lợi như thế, công lao này không
phải chỉ của riêng y.
Bất
quá y cũng nên được thưởng cùng ưu ái và tất nhiên là sẽ không bị bạc đãi, hiện
tại y là đội trưởng tiểu đội Liệt Diễm, làm tốt thì sẽ có địa vị cùng vật tư,
còn nếu làm không tốt thì đều sẽ bị khu an toàn đuổi đi. Nhưng từ bây giờ, tất
cả tiểu đội đều ngang hàng nhau, tiểu đội Liệt Diễm có thể lấy được chỗ tốt hay
không đều dựa vào độ hoàn thành nhiệm vụ của chính họ, mà không phải là được
Ngô tư lệnh không dấu vết giúp đỡ.
Gã
ngẩng đầu nhìn lên trời, khỏi lửa chiến tranh còn chưa có tan phai, nhưng xuyên
qua khói bụi màu xám, là ánh nắng tươi sáng.
Trang
Triệt lặng thinh cầm một tờ giấy mỏng ngồi trên sô pha, vành mắt đen trũng, khí
lạnh không khống chế được phát tán ra khắp nơi, khiến cho người ta cảm thấy sợ
hãi.
Cố
Hoàn mỏi mệt đẩy cửa đi vào, một hơi đem ly trà lạnh trên bàn uống hết, giọng
nói khản đặc: “Cậu đã ba ngày không có ra ngoài.”
“Chuẩn
bị xong.” Trang Triệt ngẩng đầu, đem tờ giấy trong tay vò thành một cục, chậm
rãi dùng lửa thiêu đốt.
Cố
Hoàn gật đầu: “Lập tức lên đường.” Anh hít một hơi, yên lặng đứng trước cửa sổ,
từ tốn dùng tay che kín mặt.
“Tránh
ra, để tôi vào!!!” Trịnh Vũ Văn ở bên ngoài khu hành chính của căn cứ C thị điên
cuồng hô to, mấy người trỏ pháo lực công nghệ cao vào y nhưng lại không dám đến
gần hơn, dù sao Trịnh Vũ Văn là dị năng giả có cấp bậc cao nhất khu an toàn
này.
Người
trông cửa mặt đơ như cái cây: “Xin lỗi, đây là quy định.”
Trong
mắt Trịnh Vũ Văn dường như có thể bắn ra phát hoa: “Quy định gì?! Tại sao tiền
thuê phòng của tiểu đội chúng tôi lại đột nhiên đắt lên gấp ba lần??! Vì sao
chỉ chữa trị cho Vũ Vi còn phải trả nhiều tinh thạch như thế!?? Còn trợ cấp mỗi
tháng của tiểu đội nữa, mất một nửa!! Ý các người là sao đây, cư nhiên vì tranh
đấu mà chèn ép chúng tôi ư!?”
Người
xung quanh bắt đầu chỉ trỏ.
“Ấy
nè, Trịnh tiên sinh nói tranh đấu là ý gì thế?” Từ đại sảnh bỗng nhiên truyền
đến một giọng nói, một người đàn ông trung niên cười ha hả đi ra, đi sau là đám
cảnh vệ võ trang hạng nặng, đây là lãnh đạo mới nhậm chức của khu an toàn – lúc
trước là Trần sĩ quan, hiện tại là Trần tư lệnh.
Trịnh
Vũ Văn cười lạnh một tiếng: “Hừ, có ý gì? Mấy người mới đến đây có ba tháng thì
liền trở mặt, không phải vì để củng cố quyền lực hay sao? Tôi lại không có
tranh đoạt thứ gì, ông ngoại của Vũ Vi đã mất, ông không cảm thấy mình lòng dạ
có chút hẹp hòi rồi sao?”
Trần
tư lệnh vẫn hì hì cười: “Ôi? Nhưng tất cả những tiểu đội khác đều có trợ cấp
thống nhất, mọi phòng ốc đều là nhất trí quy định, còn phục vụ chữa trị, muốn
dùng đều phải có hệ thống cả. Nếu cậu đây có nghi vấn, hoàn toàn có thể đi kiểm
tra, sao lại có thể tùy tiện bôi nhọ tôi như vậy được?”
“Thống
nhất? Tiểu đội chúng tôi ít thì liền không có đồ sao?” Trịnh Vũ Văn nhịn xuống
tâm tính truy hỏi, y không thể đối đầu với lãnh đạo cấp cao của khu an toàn,
nếu không bọn họ sẽ lại phải đương đầu với một hồi chiến đấu cùng hỗn loạn.
“Ấy,
ấy ấy, Trịnh tiểu huynh đệ có lẽ là hiểu lầm rồi.” Trần tư lệnh đột nhiên giật
mình hiểu ra, biểu tình dịu đi, mang theo sự hiền lành quan tâm của cấp trên
đối với quần chúng nhân dân, nhưng khiến cho Trịnh Vũ Văn càng thêm không được
tự nhiên, y mơ hồ có dự cảm không ổn. “Chúng tôi niệm tình rất nhiều tiểu đội
dị năng giả đã tổn thất rất lớn, công lao sau đó cũng đưa ra những ưu đãi khác
nhau, đặc biệt là tiểu đội Liệt Diễm, cho nên tôi hạ lệnh tang ba tháng trợ cấp
và giảm bớt tiền thuê phòng, nhưng bây giờ thì phải ấn theo quy định mà làm
thôi. Người trẻ tuổi có chút tự tin thái quá, không thể cứ cống hiến một lần
lại có thể hưởng một đời được!”
Trịnh
Vũ Văn thay đổi sắc mặt: “Ý ông là sao chứ! Cái gì mà giảm bớt tiền thuê phòng
rồi còn tăng trợ cấp, rõ ràng sau khi gia tăng chỉ là giống như trước kia thôi!
Đến lượt ông lên nắm quyền thì phúc lợi của dị năng giả liền thiếu hụt là sao? Ông
không thấy mình để ý quyền lợi bản thân quá ư? Khu an toàn là do mọi người lập
nên, ông nghĩ rằng độc chiếm lợi ích một mình sẽ được lâu dài chắc?”
Quần
chúng vây xem càng thêm ồn ào.
Trần
tư lệnh dường như hơi ngạc nhiên: “Gì cơ? Chính là tôi đâu có thay đổi quy định
nào đâu? Chuyện này… Mau đi lấy bản ghi chép đến đây, Trịnh tiểu huynh đệ là
một trong những anh hùng của tang thi công thành lần trước, không nên bạc đãi
cậu ấy!” Biểu tình của Trần tư lệnh trở nên nghiêm nghị, nhanh chóng lệnh cho
một tiểu binh đi lấy tư liệu.
“Hừ…”
Trịnh Vũ Văn châm chọc hết cằm, trong ánh mắt dường như có ngọn lửa u ám đang
nhảy nhót.
Tiểu
binh rất mau liền lấy bản ghi chép đến, hai tay dâng lên: “Tư lệnh!”
Trần
tư lệnh lật một chút, biểu tình kinh ngạc. Nét mặt Trịnh Vũ Văn càng thêm trào
phúng: “Sao nào? Cấp dưới của ông làm việc bất trắc mà ông không chú ý đến à?”
“Cái
này… này…” Trần tư lệnh hình như có chút khó xử, không biết mở miệng ra sao.
Trịnh
Vũ Văn lạnh lùng trừng mắt nhìn mới ngăn được mấy người đang liếc mắt nhìn
mình, trong mắt đầy lửa giận, tiến đến trước vài bước: “Sao ông không giải
thích gì thế hả?”
Trần
tư lệnh lắc đầu: “Tôi đích thực có giảm tiền thuế cùng gia tăng trợ cấp cho các
cậu, nhưng, Trịnh tiểu huynh đệ nè, tiểu đội của cậu lúc trước vẫn luôn hưởng
thụ trợ cấp cao nhất và còn được giảm bảy phần thuế nữa, lý do thì…”
Trần
tư lệnh dừng một lúc, rối rắm mở miệng: “Là tiểu đội dị năng giả vĩ đại.”
Trịnh
Vũ Văn kinh ngạc mở trừng mắt, sổ kế toán từ trước đến nay không phải y quản
lý, làm sao có thể…
Quần
chúng thình lình bùng nổ, sắc mặt những tiểu đội dị năng giả khác vô cùng khó
coi.
Vốn
mọi tiểu đội trong khi đó đều là mạnh ai nấy làm, hoàn toàn không can thiệp,
cho nên bọn họ cũng không có hỏi qua, không nghĩ đến Trịnh Vũ Văn cư nhiên được
hưởng loại ưu thế như vậy. Phải biết rằng sau khi tiểu đội được thăng tiến, tiền
thuê nhà cùng lượng trợ cấp đã là phi thường đáng xem, một nhân viên hậu cần đi
theo tiểu đội chiến đấu thì thường thường cũng đã đến mấy tram, thậm chí còn là
ngàn người, vì phải canh chừng vật tư mà khu an toàn yêu cầu, mỗi tháng bọn họ
phải mất rất nhiều người, có anh em của họ, bạn bè, người thân… Mà tiểu đội
Liệt Diễm, bọn hắn vẫn luôn dẫn đầu rất xa, vốn tưởng là do tư chất của Trịnh
Vũ Văn thật sự tốt, bây giờ xem ra….
Con
người luôn giỏi tìm cớ cho chính mình, cấp bậc dị năng của Trịnh Vũ Văn luôn đè
ép những người khác, dân chúng bình thường thì vui vẻ, nhưng những quản lý tiểu
đội dị năng cao tầng thì lại có rất nhiều người ganh ghét lâu rồi. Bây giờ có
sẵn một cái cớ đang xảy ra ở đây, vô luận sự thật ra sao, không ít người thì
tin tưởng ưu đãi của y là đến từ người yêu, từ Ngô tư lệnh. Do đó, không ít
người trong lòng có ý tưởng đen tối.
“Vi
Vi, anh về rồi đây.” Trịnh Vũ Văn mỏi mệt mở cửa, cho đến bây giờ y chưa từng
thất bại như thế, cho dù là trên chiến trường có khi sẽ phải chết thì cũng
không đến như vậy. Khi đó y chiến đấu là vì tín ngưỡng của mình, y luôn không
thẹn với lòng, nhưng bây giờ, y xấu hổ đến nỗi muốn tìm lỗ mà chui xuống. Y cư
nhiên làm ra chuyện mà y luôn khinh bỉ, đã vậy còn lớn tiếng chất vấn như hợp
tình hợp lý lắm, khi trở về đây, dường như ai cũng chăm chăm nhìn y, họ đều
cười nhạo y…. Rõ ràng lúc trước ánh mắt người khác luôn nhìn y đầy nể phục cũng
ngưỡng mộ…
“Vũ
Văn, anh về rồi à.” Trên mặt Thư Vũ Vi vẫn quấn đầy băng gạc, vết thương đã kết
vảy, chỉ là cô không mong muốn người yêu nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Cô
nhìn thấy bộ dạng Trịnh Vũ Văn mỏi mệt cùng chán nản thì đã biết kết quả hôm
nay, vì thế cô liền ân cần nghênh đón, “Vũ Văn, em đi làm cơm, ăn trước nha.”
Động tác cô rất ôn nhu, theo bản năng trốn tránh ánh mắt Trịnh Vũ Văn, muốn
giấu đi khuôn mặt mình – nó xấu xí như thế mà, đến cả cô khi nhìn vào còn phải
thét chói tai nữa kia.
Trịnh
Vũ Văn nhìn người yêu của y, cô vẫn như trước cố gắng nở nụ cười ôn nhu xinh
đẹp như ban mai, nhưng động tác lại có sự miễn cưỡng và khiếp đảm, y nhìn Thư
Vũ Vi ra sức che giấu khuôn mặt, chỉ cảm thấy sự nặng nề trong lòng cứ không
ngừng quấn quýt nồng đợm. Y chậm rãi ôm Thư Vũ Vi vào lòng, yêu thương vỗ vỗ
cô: “Vũ Vi, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, em nên ngây ngô khoái hoạt dưới
ánh mặt trời mới đúng, xin lỗi em, đều là anh không tốt, tủi thân em rồi.”
“Vũ
Văn….” Thư Vũ Vi cảm động ôm lại Trịnh Vũ Văn, lập tức cô cảm thấy vô cùng an
toàn cùng thỏa mãn, cô còn có y, như thế là đủ. Cho dù cô có bị thương khiến
nội tâm trở nên mẫn cảm và luôn che giấu sự sợ hãi, nếu cô không còn là ánh mắt
trời xinh đẹp ngây thơ nữa thì sẽ ra sao đây? Y sẽ còn yêu cô chứ?
Trịnh
Vũ Văn cúi đầu, muốn hôn người yêu của mình, cho dù khuôn mặt cô quấn tầng tầng
băng vải để lộ ra đôi môi cháy sém đen thẫm, y cũng không để ý. Chỉ là Thư Vũ
Vi như con thỏ nhỏ bị kinh sợ run bắn lên, né tránh. Trịnh Vũ Văn sửng sốt, đau
lòng ôm lấy Thư Vũ Vi, cố gắng cho cô càng nhiều hơi ấm cùng tự tin.
…..
Trần
tư lệnh nhìn B thị gửi đến chỉ thị, vẫn cười ha ha như trước, nhưng ánh mắt đã
trở nên ngưng trọng. Ông ta tự hỏi, chợt thả lỏng, vốn ông ta không có dị năng nên
vị trí này cũng không vững, trong khu an toàn C thị khổng lồ này thật ra quá
yếu ớt, cơ hồ so với những khu an toàn khác đã xuất hiện khoảng sáu dị năng giả
cấp sáu, ít thì cũng đã ba bốn, nhiều chỗ cũng đã có dị năng giả cấp bảy luôn
rồi, khu C thị này, chỉ có nơi này, kỳ diệu chỉ có một Trịnh Vũ Văn là dị năng
giả cấp sáu, có cũng như không.
Hiện
nay, B thị muốn cử người đến nắm lấy khu an toàn, ông tự nhiên sẽ mừng rỡ làm
một cao tầng chỉ lo hưởng phước là được.
Mấy
chiếc trực thăng từ C thị cất cánh, bay về hướng C thị.
Chương 44: Phiên ngoại
(Hạ)
Tất
cả thành viên nòng cốt của tiểu đội dị năng đều tập trung trong phòng hội nghị,
mọi người đều nhỏ giọng bàn bạc, nét mặt tò mò. Mấy hôm trước có mấy chiếc trự
thăng đến khu an toàn, không ít nguồn tin tức vụn vặc nên mọi người biết, sắp
có biến động lớn nào đó.
Chi
nha_
Cửa
lớn màu màu nâu của phòng hội nghị được đẩy ra, Trần tư lệnh tươi cười với cửa,
hình như mời người ngoài cửa tiến vào, biểu tình cười híp mắt như mọi khi,
nhưng lại mang theo chút lấy lòng cùng cùng cung kính.
Dẫn
đầu đi vào là một người đàn ông mặc quân trang, thoạt nhìn khoảng ba mươi ba tuổi,
dáng dấp cao gầy mà lão luyện. Đi phía sau, là bốn người quần áo chỉnh tề như
nhau, bọn họ theo an bài của Trần tư lệnh ngồi trước bàn dài, Trần tư lệnh kính
cẩn đứng một bên: “Hôm nay mời mọi người đến là muốn giới thiệu, đây là quản lý
mới cấp cao nhất của khu an toàn chúng ta, Tương Anh tiên sinh.”
Tương
Anh là người quân đội nên khí thế sắc bén, khuôn mặt nghiêm nghị, mày rậm, hai
mắt lợi hại có thần.
“Tôi
về sau sẽ hoàn toàn tiếp nhận khu an toàn, hy vọng sau này mọi người có thể
phối hợp làm việc, dù sao dị năng giả là vòng quan trọng nhất của khu an toàn.”
Tiếng của Tương Anh giống như khí chất của hắn, lạnh lùng cứng rắn cường thế.
Mấy người phía dưới nháy mắt bùng nổ, nếu thay đổi người, như vậy xu hướng bố
trí như hiện nay cũng sẽ bị phá vỡ.
Trịnh
Vũ Văn lạnh mặt nhìn Trần tư lệnh cười lấy lòng, trong lòng cảm thấy khoái chí
vô cùng. Nhưng mà một người theo đuổi quyền thế, nháy mắt giờ đây đồ vật gì đó
khiến ông ta vui vẻ bị mất đi, thế mà còn cười tươi hớn hở như thế.
Ánh
mắt Trần tư lệnh đảo đến trên người Trịnh Vũ Văn, thấy y nhìn mình đầy châm
chọc, vì thế gật gật đầu với y, vẫn tươi cười híp mắt lấy lòng Tương Anh.
“Thật
ra thì, khu an toàn ở C thị có một vấn đề rất lớn, nó tương tự như một khu an
toàn khổng lồ nhưng về sau lại trở nên lạc hậu, thậm chí không cản nổi một ít
tổ chức tự phát của người dân, về sau chính phủ sẽ tương trợ cho khu an toàn.”
Tương Anh gọi đến một người mang mắt kính, mặt không thay đổi bắt đầu đọc báo
cáo.
“Khu
an toàn C thị là một trong mười khu an toàn được thiết lập dưới danh nghĩa của
quân đội, phi thường được coi trọng, hơn nữa C thị là thành phố có chiến lược
quan trọng, cho nên cải cách C thị là một việc cấp bách không thể trì hoãn.”
“Chúng
tôi đã qua thảo luận, đối với tình trạng của các tiểu đội dị năng giả sẽ tiến
hành cải cách, hiện giờ chúng tôi sẽ đem điều lệ mới phát ra, hy vọng mọi người
nghiêm túc đọc.”
Rất
nhanh, mấy tờ giấy A4 được phát đến tay tất cả mọi người.
Quy
định mới là sẽ hủy bỏ trợ cấp, gia tăng nhiệm vụ của chính phủ vào, hơn nữa đối
với người bị thương hoặc chết đi trong nhiệm vụ thì người nhà sẽ nhận được phúc
lợi lớn, đồng thời, quyền lợi vốn có của tiểu đội dị năng sẽ từng bước giảm
bớt, nhưng quy định mới lại cho một cơ hội vô cùng lớn, khiến cho nhiều người
chẳng thể nào phản bác được.
Tóm
gọn lại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Tương Anh hoàn toàn phủ nhận những
điều của Ngô tư lệnh lúc trước, hơn nữa còn tiêu trừ đi ảnh hưởng của ông ta
lưu lại. Đồng thời, hắn cũng cổ vũ các dị năng giả phục vụ cho khu an toàn,
thúc đẩy phát triển bước tiến, cũng cho họ quyền lợi và địa vị, bất quá quy tắc
của hắn hiển nhiên so với Ngô tư lệnh càng thêm tàn khốc công bằng.
“Tôi
không đồng ý!” Trịnh Vũ Văn là người đầu tiên nhảy ra, vốn những thứ tiểu đội
Liệt Diễm đạt được càng ngày càng ít, quy định này của Tương Anh, lại đem hết
những thứ lúc trước y có được xóa bỏ sạch sẽ!
“Tôi
đồng ý.”
“Chúng
tôi cũng không có ý kiến gì.”
……
Những
tiểu đội khác lại vô cùng sôi nổi mở miệng, phần lớn bọn họ bị tiểu đội
Liệt Diễm chèn ép trên đầu trên cổ, nỗ
lực đôi khi cũng không chiếm được hồi báo, trợ cấp gì đó đều là hư vô, bây giờ
có quy định thế này, chỉ cần bọn họ dám đánh dám liều mạng, thì sẽ có được mọi
thứ!
Vốn
có mấy tiểu đội có quan hệ với nhau cũng không mấy đồng tình, nhưng là trong
hoàn cảnh như vầy mà không hé miệng, dù sao có Trịnh Vũ Văn đi đầu, nếu mà nhảy
ra thì trông cũng ngu ngốc lắm.
Sắc
mặt Trịnh Vũ Văn đen lại đứng tại chỗ, không khỏi phóng ra uy áp của cấp sáu,
trên mặt mấy người vừa mới sôi nổi mở miệng trở nên khó xem.
“Hừ.”
Tương Anh hừ một tiếng, uy áp của dị năng giả cấp bảy nháy mắt phóng đến, khiến
cho mọi người chẳng thể động đậy. Mọi người khiếp sợ nhìn Tương Anh, dị năng
giả cấp bảy sao!
“Mấy
người nghĩ là mình có một dị năng giả cấp sáu thì lợi hại lắm à? Do cái quy
định yếu đuối đó mà mới làm cho khu an toàn không chịu nổi một kích!” Tương Anh
khinh thường đứng lên, nhìn đám người đang ngồi. Bốn người đi theo sau hắn cũng
đứng dậy, uy áp đỉnh cấp cấp sáu nháy mắt tỏa tán ra, khiến cho mọi người khiếp
sợ không nói nên lời, giờ phút này bọn họ mới chân chính nhận ra bản thân mình
nhỏ yếu như thế nào. Không ít dị năng giả cấp năm lúc trước còn đắc ý giờ lâm
vào trầm tư, có lẽ chỉ Trịnh Vũ Văn thì không đáng giá để bọn họ cho là mục
tiêu cùng kẻ địch, hiệp nghĩa quá, ngược lại sẽ kéo chân.
Tương
Anh nhìn chằm chằm Trịnh Vũ Văn: “Tôi biết cậu, cậu là người lần chiến đấu
trước đã cố gắng rất nhiều, tôi đại biểu cho tổ chức cảm ơn cậu.”
Trịnh
Vũ Văn cố nghiến răng không nói không rằng, y cảm thấy được mỗi tấc da thịt của
mình đều bị uy áp đè đến đau đớn, nếu y hé miệng, nhất định cũng chả phát ra
tiếng, có chăng là răng còn có thể đánh lập cập vào nhau. Bất quá Tương Anh
cũng không cho y trả lời: “Như vậy, lúc trước cậu được nhiều thứ như thế, về
sau chẳng lẽ không đạt được hay sao?”
Trịnh
Vũ Văn có chút lúng túng cùng áy náy, nhưng có một tiếng nói không cam tâm khác
cứ quanh quẩn ở trong lòng y, khiến y không tài nào nói ra lời.
Tương
Anh thu lại uy áp, lớn tiếng nói: “Cậu có thể chứ?”
Trịnh
Vũ Văn ngẩn ra, kiên định nâng đầu: “Tôi có thể!”
……….
Tương
Anh đi vào văn phòng, Trang Triệt cùng Cố Hựu ngồi bên trong: “Quy định mới đã
được đặt ra rồi.”
Cố
Hựu gật đầu: “Ừ, về sau C thị liền giao cho anh, chúng tôi xử lý một chuyện rồi
đi.”
……..
“Vũ
Văn!” Có người hướng bên này xông đến, Thư Vũ Vi thét lên rồi núp ở sau lưng
Trịnh Vũ Văn, cả người run run.
Trịnh
Vũ Văn an ủi người yêu của mình, tiếu vào phòng nhỏ.
“Những người đó cứ tra xét
trong căn cứ, hôm nay còn xuất phát tìm gì đó nữa, không cho ai theo hết trơn,
tôi cảm thấy họ có mưu đồ!” Ánh mắt người mới
tới tức giận cùng đôi chút hưng phấn.
Trịnh
Vũ Văn buồi cười lắc đầu: “Khu an toàn càng lúc càng tốt lên, cậu đừng nói lung
tung.”
“Vũ
Văn! Anh tính gì đi chớ, tiểu đội trưởng Lam Vũ đã lên cấp sáu rồi đó, ngày nào
đó sẽ cưỡi lên đầu chúng ta, tiểu đội trưởng của Nham Long đội nghe nói cũng
sắp tiến cấp luôn rồi!”
Trịnh
Vũ Văn ngạc nhiên, không nói gì, y cảm thấy tức giận và bối rối, không biết mở
miệng thế nào nữa.
“Nói
cho anh hay! Lần trước chúng ta không phải thấy Tương Anh lại tất cung tất kính
với một người hay sao? Anh hổng thấy quen mắt à? Tôi đi điều tra, người này
chính là anh trai của Cố Thần kia, Cố gia là một gia tộc có vị thế, một người
khác chính là con cả của gia tộc đó, còn người nữa là anh trai của tang thi tên
Trang Thiển gì đó nha!”
Trịnh
Vũ Văn khiếp sợ nâng đầu lên: “Cậu nói cái gì!!!”
“Anh
cho rằng tôi nói nhảm nhí với anh làm ráo gì? Tôi có người thân ở B thị, hôm trước
còn dùng hết 10 tinh thạch cấp bốn để thay đổi vệ tinh điện thoại mới có cơ hội
liên lạc với hắn đó!”
…..
…..
Oanh_
Trong
thư phòng vang lên tiếng đồ vật này nọ rơi xuống đất, Trịnh Vũ Văn thở gấp,
nhìn một mảnh hỗn độn trên nền, không khỏi hét to lên: “A a!....”
Y
quét rơi luôn cây bút cuối cùng trên bàn, suy sụp ngồi xuống đất: “Trang
Thiển!”
Qua
thật lâu, y chậm chạp nâng đầu lên, trong mắt đầy vẻ tức giận: “Tôi nhấy định
sẽ vạch trần mấy người!”
……….
Cố
Hựu cùng Trang Triệt nhìn căn phòng tràn đầy đồ vật gia truyền và một băng quan
(Xuân: quan tài băng đó mà) ở giữa phòng.
“Thu
hồi hết lại.” Trang Triệt hạ lệnh.
“Vâng.”
Mấy người đi theo đều trải qua huấn luyện bắt đầu thu tất cả đống đồ vật gia
truyền vào trong không gian, không gian là một trong những vật truyền thừa của
Cố Hựu.
Rất
nhanh, giữa căn phòng chỉ còn lại chiếc quan tài băng mà thôi.
Hai
người nhìn thoáng qua, yên lặng bước lên trước.
Trang
Triệt nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên quan tài băng, nắp đậy đột nhiên biến mất,
để lộ khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn của Cố Thần. Nhưng, cho dù Trang Thiển đã cố
dùng nhiệt độ tuyệt đối để giữ gìn thi thể, thì khuôn mặt của Cố Thần vẫn trắng
bệch không chút huyết sắc, thậm chí còn mơ hồ lộ ra hắc tử.
Cố
Hựu cúi xuống, ôm lấy em trai của mình, một giọt nước mắt rơi trên quan tài,
rất nhanh bị đông kết, rồi hòa vào với quan tài băng.
Thình
lình, bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào: “Ai!?”
“Trịnh
Vũ Văn, ngưỡng mộ đã lâu.” Cố Hựu luôn cười, nhưng tươi cười lúc này, nhìn thế
nào cũng là âm trầm đầy ngoan độc.
Trịnh
Vũ Văn chật vật bị mấy người đè xuống đất, không thể động đậy.
Y
vốn tưởng rằng, Tương Anh là dị năng giả cấp bảy vậy mà còn mang theo bốn người
dị năng cấp sáu đã muốn đỉnh thiên, chả nhẽ B thị không cần người ư? Nhưng bây
giờ, tất cả những người ở đây, kém nhất cũng đã là đỉnh phong cấp năm rồi,
những ba người, còn người khác thì đều là cấp sáu, thậm chí còn có một người
cấp bảy.
Trịnh
Vũ Văn hung hăng ngẩng đầu: “Mấy người là một đám tiểu nhân nham hiểm, đồng bọn
của tang thi, đem cả khu an toàn đùa giỡn trong tay, tôi sẽ không khuất phục
mấy người.”
“Phốc_”
Tiếng bang trùy đâm vào da thịt, Trang Triệt lạnh lùng từ trên cao nhìn y, uy
áp cấp bảy, không, là cấp tám!
Đồng
tử Trịnh Vũ Văn co rút lại, trong lòng dâng lên sợ hãi.
“Nghe
nói mày không sợ chết ha…” Cố Hựu dùng giày nhẹ nhàng nâng cằm Trịnh Vũ Văn
lên, “Vô cùng chờ mong, đây là tự mày dâng lên đó.”
…….
Hai
ngày sau_
“Tương
Anh, hẹn gặp lại.” Cố Hựu vỗ vỗ bả vai Tương Anh.
Tương
Anh kính một cái lễ thật tiêu chuẩn.
“Tôi
với Cố Hựu về B thị trước, các người làm nhiệm vụ đi, nghe nói khá khó giải
quyết, chú ý an toàn.” Trang Triệt nói với thành viên tiểu đội của họ.
“Vâng!”
Đội trưởng trả lời, lần này bọn họ mỗi người đều có được một bảo vật truyền
thừa, mỗi vật đều có giá trị, chuyến đi này không tệ.
Rấy
nhanh, mấy chiếc máy bay trực thăng bay khỏi C thị, một số đều hướng về B thị,
còn vài chiếc thì hướng phía nam.
……
Đường
chân trời nhuộm màu đỏ tươi, xinh đẹp quyến rũ, giống như một người con gái
đang lộ ra vẻ thẹn thùng.
Chương 45: Phân đội
“Trang
Thiển, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Sửa sang xong, Trịnh Vũ Văn còn nghiêm túc
nhìn Trang Thiển nói.
Trang
Thiển cười khẽ, nhướn mi ý hỏi.
“Hai
đội ngũ chúng ta hợp thành một đi, cùng nhau hành động!” Trịnh Vũ Văn nhiệt
tình nói, “Như thế thì chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi người cùng vượt
qua mạt thế!” Ánh mắt y long lanh ánh hào quang, tựa hồ như thấy được trước
cảnh tượng tương lai rực rỡ.
Không
đợi Trang Thiển trả lời, Trịnh Vũ Văn tiếp tục bài diễn của y nói, khẩu khí
dâng trào sôi sục: “Ở mạt thế, chúng ta hẳn là nên trợ giúp lẫn nhau, tôi tin
rằng mọi người chỉ cần đồng tâm hợp lực nhất định có thể giảm thiểu được thương
vong hơn nữa sẽ sống rất tốt!”
Trang
Thiển có chút buồn cười khiêu mi, Trịnh Vũ Văn dường như còn chưa có nhận rõ
được tình thế, y ở đời trước bởi vì muốn giữ vững đội ngũ cùng địa vị của mình
trong lòng người khác, nhưng hiện giờ mình cùng bọn họ không cùng một đội. Cũng
không biết nói y ngốc hay là nói y đang giả ngốc đây nữa…
“Xin
lỗi nha, các người quá yếu, sẽ kéo chân sau.” Cố Thần kết thúc câu chuyện, trực
tiếp từ chối tên bạn học không thân thiết với Trang Thiển, hắn không muốn khiến
Mộc Mộc của hắn phải khó xử.
Trịnh
Vũ Văn hơi nghẹn lại, y không nghĩ người này lại cự tuyệt vô cùng trực tiếp như
thế.
“Đúng
là đám ích kỷ.” Đỗ Bình âm dương quái khí nói.
Mọi
người đang nghe bọn họ đối thoại thì sửng sốt, vẻ mặt bối rối nhưng lại không
thể phản bác.
Trịnh
Vũ Văn ngây ngẩn một lúc, nhưng y rất nhanh xốc lại tinh thần lần hai: “Có lẽ
hiện giờ chúng tôi vẫn còn yếu nhược, nhưng chúng tôi sẽ nỗ lực, vì bạn bè mà
phấn đấu, tin rằng không lâu sẽ không vướng chân sau nữa!”
“Phốc…”
Úc Mộng Dao đang cầm một ly sữa nóng, cười híp mắt đi đến.
Trịnh
Vũ Văn nhíu mày, ấn tượng của y đối với cô gái này rất xấu, cô ấy rất cực đoan:
“Cô cười gì chứ?”
“Mấy
người kéo chân sau cũng không hẳn là do thực lực yếu kém.” Úc Mộng Dao ôn hòa
lắc đầu với y, “Tôi hỏi cậu, nếu lại gặp người như vậy, tôi kiên trì muốn giết
chết, cậu định sẽ làm gì?”
Trịnh
Vũ Văn không chút do dự nhìn Úc Mộng Dao: “Đương nhiên là ngăn cô lại, cô không
biết cô rất tàn nhẫn ư? Những người đó đều là sinh mạng, cho dù là mạt thế cũng
không được làm thế!”
“Nếu
như những người đó về sau sẽ công kích bạn bè của cậu, cậu cũng cứu nhóm bọn gã
sao?” Úc Mộng Dao khẽ thiêu mi.
Trịnh
Vũ Văn nhíu mày, nhưng rất nhanh lại kiên định ngẩng cao đầu: “Tôi sẽ đánh bại
bọn họ, nhưng trước lúc đó tôi sẽ không động thủ!”
Diệp
Hi Văn lặng lẽ ném tới ánh mắt xem thường, tiến đến bên tai Diệp Cảnh Trình:
“Ba ơi, lời nói của anh ta với đống truyện con xem giống hệt nhau.”
Diệp
Cảng Trình bất đắc dĩ xoa xoa đầu con trai: “Chà? Đống truyện nào đấy?”
“Thiếu
niên nhiệt huyết cảm động trông coi bí cảnh thần linh, đạt được sức mạnh, người
xấu bị cảm hóa trở thành bạn của hắn.” Tiếng Diệp Hi Văn mang theo khinh thường
nhàn nhạt cùng trào phúng.
Diệp
Cảnh Trình thật không biết nói sao, thằng bé dường như càng thêm lạnh lùng,
nhưng anh vẫn xoa xoa đầu con trai, không sao mà, chính anh sẽ bảo vệ cậu nhóc.
Úc
Mộng Dao nhìn thấy sự kiên định trong mắt Trịnh Vũ Văn, không thể không nói,
người này kiếp trước sở dĩ tụ tập được một lượng lớn người cũng không phải là
không có nguyên nhân. Ánh mắt thiếu niên sáng rọi kiên cường như ánh mặt trời,
ánh sáng lưu chuyển trong mắt như không bao giờ tan rã kia, làm cho người khác
không tự chủ mà tin tưởng y.
Mạnh
Viễn lúc này cũng mang theo ý cười đi đến, cầm dao găm trong tay đùa nghịch:
“Tôi rất mạnh đó, cậu làm sao có thể tự tin cậu sẽ bảo vệ được bạn bè mình đồng
thời đánh bạu kẻ địch đây.”
Trịnh
Vũ Văn lại chưng hửng, dường như là không nghĩ hắn sẽ hỏi y như thế, nhưng y
nhanh chóng nở nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Tôi không đảm bảo, nhưng tôi cam
đoan mình sẽ cố hết sức, cho dù là trả giá bằng tính mạng của mình!”
“Ây
ô, thật là tuổi trẻ tốt đẹp.” Mạnh Viễn cười cảm khái, ánh mắt lại khiến Trịnh
Vũ Văn có chút không thoải mái.
Úc
Mộng Dao giữ chặt Mạnh Viễn, nhìn Trịnh Vũ Văn nâng lên chiếc cằm trơn bóng:
“Đáng tiếc, tôi sẽ không cho cậu cơ hội, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên
giết gã!” Cô khó được thu lại nụ cười mang khí chất dịu dàng, lộ ra sự sắc sảo,
nhưng lại càng thêm xinh đẹp.
Hiển
nhiên Trịnh Vũ Văn sẽ không thưởng thức vẻ đẹp hung hãn bức người của cô, ngược
lại phẫn nộ trừng cô: “Cô có thể đại diện cho họ hay sao? Không cần dùng sự tàn
nhẫn của cô để định nghĩa tất cả mọi người!”
“Tôi
nghĩ rằng cậ không hiểu được đâu, Trịnh Vũ Văn.” Trang Thiển thản nhiên mở
miệng, “Đội ngũ chúng tôi là một thể.”
Trịnh
Vũ Văn mở to đôi mắt: “Nhưng mà cô ta…”
“Chúng
tôi rất bội phục tinh thần của cậu, đáng tiếc chúng tôi không muốn đem mạng
sống của mình ném đến nơi không rõ ràng.” Cố Thần buồn cười nhìn người y, ánh
mắt khiến Trịnh Vũ Văn nghẹn lời đanh phải nuốt lại lời muốn nói vào trong.
“Quên
đi, tôi nhìn lầm mấy người!” Trịnh Vũ Văn phẫn uất quay người, “Tôi sẽ kiên trì
với tín niệm của mình, cho dù là mạt thế tôi cũng sẽ không vứt bỏ lương tâm
cùng ý thiện của bản thân! Đến huyện L chúng ta liền tách ra!”
Đi
khỏi cửa lớn nhà xưởng, bên ngoài đều là máu thịt cùng thi thể tang thi khiến
người ta ghê tởm một hồi, mọi người liền rời đi.
Đám
nam nữ bị bắt tìm được xe của nhóm đại hán lưu lại, cũng rời khỏi nhà xưởng, chỉ
để lại cánh cửa sắt lốm đốm vết rỉ sét nơi đó.
Trên
đường, chỉnh trang.
Lý
Hâm nhìn mấy chiếc xa vẫn đi ở phía sau: “Vũ Văn, bọn họ vẫn đi theo chúng ta.”
“Để
bọn họ đi cùng đi.” Trịnh Vũ Văn nhìn, “Bọn họ thật đáng thương.”
Lúc
này, mấy cô gái đùn đẩy đi đến trước mặt Trịnh Vũ Văn: “Xin mọi người thu nhận
chúng tôi.”
Trịnh
Vũ Văn sững người, quay đầu, phát hiện mấy người đó chia làm hai phe, có mấy
người đến tìm Ngô Khải Văn, mà còn lại thì nhìn y.
“Chúng
tôi sẽ chiến đấu!”
“Hay
là, chúng tôi sẽ làm thật nhiều việc!”
…..
Các
cô yếu ớt nhưng kiên cường, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nước mắt khẩn
cầu, trong lòng Trịnh Vũ Văn không khỏi mềm nhũn.
Sau
một phen khẩn cầu, Trịnh Vũ Văn lại tìm đến Trang Thiển, phát hiện Trang Thiển
đang nói chuyện với Lý Lập, trong lòng có hơi khó chịu.
“Trang
Thiển, tôi cảm thấy chúng ta nên giúp đỡ những người này.” Trịnh Vũ Văn hít một
hơi, đồng tình nhìn bọn người họ đã cứu, “Bọn họ thực đáng thương.”
“Tôi
sẽ cho họ vật tư cùng vũ khí.” Trang Thiển nhìn Trịnh Vũ Văn, ánh mắt màu hổ
phách làm cho y thoáng lui bước, không biết vì sao, Trang Thiển luôn dùng loại ánh
mắt không tài nào hiểu nổi nhìn y, dường như nhìn… như đang xem biểu diễn vậy.
Trịnh Vũ Văn lắc đầu, đem ý tưởng kỳ quái đó lắc ra khỏi đầu.
“Nhưng
bọn họ không có lực lượng tự bảo vệ, tuy điều này là tôi tự chủ trương! Chúng
ta xoay lưng đi thì bọn họ sẽ lâm vào nơi nào đó nguy hiểm mà ta không biết!
Bọn họ cần hỗ trợ!” Trịnh Vũ Văn khẩn thiết nhìn Trang Thiển, y cảm nhận được,
cho dù không phải một đội, thì trong chuyện giúp đỡ người khác, bọn họ sẽ đạt
thành nhận thức chung, “Phải biết, chỉ khi mọi người cùng nhau cố gắng mới có
thể vượt qua mạt thế! Không thì tang thi còn chưa đến, chúng ta liền tự đánh
sụp nhân tính của mình!”
Trang
Thiển nhăn mày, cậu xác thực một điều cậu khá lạnh lùng, nhưng không phải có
trách nhiệm với kẻ khác, bọn cậu có quá nhiều bí mật, không có khả năng sẽ tiếp
nhận bảo vệ ai hết. Hơn nữa nếu những người này đi theo đội ngũ bọn họ một đoạn
thời gian sau thì sẽ dần lớn mạnh có thể một mình đảm đương an toàn của bản
thân, như thế dưới tình huống có được vật tư cùng vũ khí, bọn họ tại sao lại
không nghĩ mình sẽ càng mạnh hơn chứ?
Nếu
không có khả năng, bản thân vì cái gì lại phải đi bảo vệ một đám người không tý
liên quan, nên biết rằng, trả giá quá nhiều sẽ thường dẫn theo sự bất mãn cùng kỵ
hận (Xuân: kiêng kỵ và ghen ghét), người trợ giúp kẻ khác một lần, người đó có
lẽ sẽ cảm kích, có lẽ sẽ nghĩ rằng đó là điều đương nhiên, tiếp đó nếu người
không thoản mãn được người đó, họ sẽ không chút lưu tình mà cắn ngược lại.
“Tôi
tin cậu nhất định sẽ bảo vệ được hết bọn họ! Vũ Văn, cậu thật sự là một người
tốt, tôi ủng hộ cậu!” Trang Thiển chân thành nhìn Trịnh Vũ Văn, giọng điệu mang
theo sự kính nể cảm khái, “Nếu cậu cần giúp đỡ gì nhất định cứ nói với tôi,
chúng ta đều là bạn mà, tôi sẽ quyết giúp cậu.”
Trịnh
Vũ Văn lại bị nghẹn họng, y nhận thấy kể từ khi y gặp lại Trang Thiển thì chuyện
của y bắt đầu không được thuận lợi, ý ban đầu của y chính là mình sẽ bảo vệ một
phần, còn lại thì chuyển qua Trang Thiển, dù sao bọn họ càng mạnh càng có nhiều
vật tư không phải sao?
“Tôi…”
Trịnh Vũ Văn há mồm, cảm giác được yết hầu có chút khô khốc.
“Cậu
nhất định không để họ chịu chết, tôi tin tưởng cậu!” Trang Thiển lặp lại lời
tín nhiệm của mình, ngăn câu nói của Trịnh Vũ Văn.
Trịnh
Vũ Văn hít sâu một hơi: “Dĩ nhiên!”
Thời
điểm xoay người rời đi, trong tâm Trịnh Vũ Văn tràn ngập lửa giận, đám người
Trang Thiển thật lạnh lùng vô tình!
L
huyện
“Chúng
ta tách nhau tại đây đi!” Trịnh Vũ Văn liếc mắt nhìn Trang Thiển một cái, ánh
mắt không tự giác có chút khiêu khích, không có mấy người chúng tôi cũng rất
tốt thôi.
“Vũ
Văn, chúng ta cũng phân đội đi!” Ngô Khải Văn cùng Lý Lập mang theo một nhóm
người bước ra, đi theo phía sau bọn họ là cô gái có người yêu bị chết, một đôi
tình nhân cùng hai cô gái khác. Bọn họ từ chối những người khác gia nhập, tâm
tư không thuần chính vậy thì không cần.
Trịnh
Vũ Văn liền không ức chế được sự tức giận của bản thân: “Vì sao!”
“Bởi
vì cậu muốn dẫn theo mấy người đó.” Ngữ khí Lý Lập thực bình tĩnh, “Cậu nói,
nếu họ đối phó bạn bè cậu, cậu sẽ đem tánh mạng của mình đánh bại bọn họ, nhưng
lại không cam đoan bạn bè cậu không bị thương tổn nào.”
“Lẽ
nào không đúng ư? Chẳng lẽ cậu muốn họ đi tìm chết hả!” Tiếng Trịnh Vũ Văn rất
lớn.
Ngô
Khải Văn hít sâu một hơi: “Xin lỗi, tôi không muốn chết ở nơi không biết trước.”
Trịnh
Vũ Văn chờ đợi nhìn họ, mấy người phía sau cũng bất mãn nhìn đám người họ đứng
tách ra, Ngô Khải Văn cùng Lý Lập dẫn người thì chỉ trầm mặc, nhưng kiên trì.
Hiện
trường giằng co thật lâu, Trịnh Vũ Văn mới mở miệng nói chuyện: “ Phân đội thì
phân đội, tôi thật không muốn ở chung với loại người là động vật máu lạnh, biết
đâu chừng ngày nào đó tôi gặp nguy hiểm thì họ lại chỉ biết chạy trốn.”
“Tùy
cậu muốn nói gì thì nói, thật có lỗi.” Ngô Khải Văn tỏ vẻ không sao nhún nhún
vai, “Chúng tôi đi con đường chính giữa.”
“Bọn
tôi đi phía Bắc, chúng ta phải tách ra rồi, người anh em, bảo trọng.” Đường
Duẫn Triết vỗ vai Ngô Khải Văn, rồi ôm hắn một cái.
L
huyện, bọn họ đi ra đến đường, liền chỉ còn một con đường, Trịnh Vũ Văn cười
lạnh: “Tôi mới không đi cùng đường với mấy người, chúng ta đi đường hướng đông
nam!”
“Đi
thôi, nếu mọi người tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không từ bỏ bất kỳ ai.”
Trịnh Vũ Văn nhìn về phía đám người theo sau, ánh mắt kiên định.
Sau
khi cấp cho bọn Ngô Khải Văn một lượng lớn vũ khí, Trang Thiển cũng rời đi.
“Chậc,
Cố lão đại!” Đường Vũ Triết vui vẻ xé mở một bao ô mai, cười tủm tỉm cắn một
viên, sau đó mặt nhăn nhúm lại, “Chua quá à, Cố lão đại anh không hổ là người
của Trang lão đại, cư nhiên có thể khiến Trịnh Vũ Văn đi trên con đường có một
đoàn tang thi kia!”
Cố
Thần ôn hòa nở nụ cười: “Cho nên người khiến Mộc Mộc không vui thì tôi sẽ không
bỏ qua đâu.”
Đường
Duẫn Triết bưng lấy quai hàm, chua quá đê.
Trang
Thiển cười nhẹ nhàng, trong ánh mắt màu hổ phách lấp lánh sự vui sướng đơn thuần:
“Cố Thần, ức hiếp người của anh thì em cũng sẽ không bỏ qua đâu.”
Cậu
vừa mới dùng bí pháp phế bỏ đi căn cơ của Trịnh Vũ Văn, từ lúc này bắt đầu, y
vĩnh viễn sẽ chỉ là dị năng sơ cấp, ngay cả dị năng giả bậc một cũng không
phải.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét