Chương
18: Đường Duẫn Triết
Đường Duẫn Triết nhảy dựng lên, “Phanh”, từ trên giường
rớt xuống.
QAQ
Cậu ta có cảm giác phần thân thể bên phải sắp vỡ ra đến
nơi, đau đến nỗi nước mắt cậu đều muốn rớt ra, chờ cậu ta nhe răng nhếch miệng
chống giường đứng lên, thì tâm tình gì cũng không có.
Thẳng đến khi cậu bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ,
mới một bên xoa xoa nơi bị thương, một bên lấy điện thoại ra gọi cho Trang
Thiển.
Cậu nhớ hôm qua Trang Thiển có gọi điện thoại cho cậu,
một chữ cũng không nói liền cúp máy.
Không biết vì sao, trực giác nói cho cậu ta biết Trang
Thiển ngày hôm qua đã trở lại. (ý cậu ta là Trang Thiển
trọng sinh trước đó)
Sau khi bị cúp điện thoại, Đường Duẫn Triết đau khổ nhăn
mặt nhu nhu nơi bị thương của mình, cậu cảm thấy hình như Trang Thiển hẳn là
biết điều gì đó. Lúc nói chuyện điện thoại xong cậu ta càng thêm hoài nghi.
Nhưng Trang Thiển lại đi cúp điện thoại của cậu….. QAQ
Đường Duẫn Triết cảm thấy đầu óc mình có chút loạn thất
bát tao cả lên, cậu nghĩ đó là sự thật, nhưng lại cảm thấy nó không được khoa
học cho lắm, nhưng nếu đây là mộng, cũng không khỏi quá mức chân thật à.
Cậu cầm điện thoại di động ở trong căn phòng nhỏ đi tới
đi lui, đột nhiên trên tay truyền đến sự rung động, di động vang.
…….
Đợi đến khi điện thoại cúp, Đường Duẫn Triết mới khẽ thả
lỏng bản thân, nội tâm bàng hoàng cùng ưu lo bị vơi đi một nửa. Sinh ra là một
đứa nhỏ có đầu óc đơn giản không vướng bận chi, Đường Duẫn Triết càng thêm dễ
dàng chấp nhận sự thật, dù sao từ nhỏ cậu ta cũng đã trải qua một chút rắc rối.
Nghĩ một chút, cậu cầm lấy túi tiền, mặc nguyên đồ ngủ
rồi ra ngoài.
Thân là một đứa cô nhi đáng thương không có nhà, Đường
Duẫn Triết tự mình ở D thị thuê được một phòng ở nho nhỏ, tiền vốn là từ học
bổng cùng thu nhập từ bên ngoài mà kiếm được, là một sinh viên kỹ sư máy tính
tài năng, cậu có đủ năng lực để tự nuôi sống bản thân mình.
Tiểu khu là một khu nhà cũ, phòng ở xây theo cách thức
tám tầng kiểu xưa, mỗi nhà đều có độ rộng như nhau, trên vách tường màu nâu vào
mùa hè sẽ trồi ra những dây thường xuân xanh biếc. Còn vách tường trong phòng
là màu vôi trắng, trên mỗi nửa bức tường vì để sạch sẽ nên được phết thêm một
tầng màu xanh, nền nhà chỉ là xi măng, đây coi như đã tốt nhất theo kiểu cũ
rồi, rất nhiều người đều sẽ lót lại sàn và dán giấy dán tường. Nhưng Đường Duẫn
Triết là một chủ nhân lười, Đường Duẫn Triết cảm thấy không sao cả, chỉ cần ở
thoải mái là được, cho nên kiến trúc vẫn cứ giữ y sì như thế.
Lúc này, các quán ăn khuya vẫn náo nhiệt vô cùng, quán
phở và quán nướng luôn luôn mở chung một chỗ, bàn nhỏ đầy dầu mỡ dưới ánh đèn
vàng lúc nào cũng ngồi đầy người. Bởi vì là khu nhà cũ, cho nên có rất nhiều
người đều mặt đồ ngủ, hoặc là cứ tùy tiện mặc đồ thường ở nhà đi ra ngoài ăn
khuya, thậm chí đàn ông vào mùa hè còn cởi trần, do đó Đường Duẫn Triết mặc áo
ngủ sọc ca rô lắc lắc đi đến cũng chẳng ai để ý.
Cậu có cảm giác mình đã mơ một ác mộng rất dài vậy, tỉnh
dậy, cậu thấy mình nên ăn uống gì đó để phát tiết một chút. Đây là khi ở cô nhi
viện đã dưỡng thành thói quen, đồ ăn có thể đem đến ấm áp cùng sự tràn đầy, ban
đêm im lặng xua đi một ít rét lạnh cùng sợ hãi, dù sao thì Đường Duẫn Triết
cũng không có một người mẹ dịu dàng mà khẽ khàng vỗ lưng cho cậu.
Đường Duẫn Triết ngồi cùng bàn với một đôi tình nhân,
những người này ở các quán ăn đêm vẫn thường thấy.
Hiện tại đã muốn hơn mười hai giờ, cho nên ăn đêm bên
ngoài rất ít trẻ con và người già.
Đường Duẫn Triết đối diện đôi tình nhân không coi ai ra
gì đang hôn nhẹ hâm nóng tình cảm, người con trai nói gì đó khiến cô gái cười
duyên ghé vào lòng bạn trai, khẽ ngắt thắt lưng hắn. Bạn trai lấy lòng hôn cô
ấy một chút, đút cô ta một khối thịt, cô gái nuốt xuống mới dùng cái miệng đầy
mỡ hôn mặt bạn trai, người con trai giả vờ phẫn nộ cố gắng trả đũa.
Bên cạnh, một đám đàn ông trung niên đang đánh mạt chược
lớn tiếng tranh cãi ván bài vừa rồi, có lẽ là do bia cùng tiêu ớt kích thích,
thanh âm phấn khích của họ to lớn mà vang vọng, vô luận là thắng mà dương dương
tự đắc hay đang thua nên hối hận vô cùng, đều lộ ra sự vui vẻ, cuối cùng bọn họ
cùng nhau uống rượu, hẹn lần sau đấu tiếp.
….
Quán nướng vô cùng tưng bừng náo nhiệt, ngọn đèn vàng mộc
mạc chiếu xuống mọi người đang ồn ào huyên náo mà vui sướng, Đường Duẫn Triết
vùi đầu ăn sườn non cùng chân gà nướng của cậu, loại ầm ĩ này khiến tia bất an
cuối cùng trong cậu bị xua đi. Ăn xong, cậu mua một chai nước lạnh hăng hái về
nhà.
Mở ngọn đèn trên trần nhà, Đường Duẫn Triết cảm giác mình
hưng phấn như một siêu nhân tràn ngập năng lượng, hầu như có thể mấy ngày mấy
đêm không ngủ để cứu vớt thế giới vậy. Cho nên, cậu mở máy tính lên, bắt đầu
làm việc mà mỗi thằng đàn ông tịch mịch hay làm – đánh dota.
Đường Duẫn Triết chơi vui đến hoa tay múa chân, bàn phím
bị gõ đến vang lên bùm bùm, cách tai nghe điện thoại mà đều có thể nghe được
thanh âm có tin nhắn. (chắc có đeo tai phone)
Cậu phấn khởi chơi đến ba giờ đêm, mới rời khỏi trò chơi,
lại như trước không có buồn ngủ.
Đường Duẫn Triết một tay nâng cằm, thâm trầm tự hỏi một
lúc, quyết định làm một việc càng thêm có ý nghĩa – hách máy tính Trịnh Vũ Văn.
“Hắc hắc hắc…….” Màn hình hắc ra ánh sáng màu xanh chiếu
vào mặt cậu ta, phản xạ trong mắt cậu, Đường Duẫn Triết đang tươi cười đột
nhiên ngừng lại. Cậu sửng sốt một chút, cứ vậy đối diện màn hình, trên tay gõ
chương trình, lần trước – thời điểm tang thi công thành – trừ cậu, tất cả mọi
người đều chết…..
Cậu một mình ẩn nấp ở phía sau cửa sổ một nhà cao tầng ở
vùng ngoại thành, híp mắt nhìn về khu an toàn xa xa đã thiên sang bách khổng (trong bản raw để như này nên mình cũng để nguyên và nghĩa
có nó là: nghiên trọng, diễn tả sự hư hại, tệ nạn).
Sự thật là vì quá xa, trừ bỏ từng luồng từng luồng khói đen không ngừng lượn
lờ, cậu cái gì cũng không thấy, tường thành cao dày cho dù bị tàn phá gần như
sắp sụp đổ, nhưng nó vẫn ngăn cách hai thế giới khác nhau – con người cùng tang
thi. Cậu cứ như vậy nhìn người chằng chịt ra vào khu an toàn, ngẫu nhiên còn có
xe đi qua, từ khoảng cách của cậu mà nhìn, kia đều là những điểm nhỏ như con
kiến. Cậu nhìn những điểm nhỏ đó cứ qua lại di động, dần dần dưới trời chiều
nhuộm lên một màu đỏ, bầu trời tối đen lúc sau trở nên mơ hồ mà thưa thớt…..
Sau đó, cậu liền từ trên giường ngã xuống đất.
Lắc lắc đầu, đem những thứ linh tinh trong đầu lắc ra
ngoài, Đường Duẫn Triết ừng ực uống hết nửa chai nước lạnh, CO2 từ
dạ dày xộc thẳng lên mũi, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu run rẩy.
“Thật thích, quả nhiên nước ướp lạnh uống đã nhất.” Đường
Duẫn Triết lại khôi phục tươi cười quỷ dị, cậu nhìn máy tính, tựa hồ trong mắt
đang toát ra hào quang nóng rực, làm nổi bật lên nụ cười đầy chất bỉ ổi của
cậu.
Ngón tay Đường Duẫn Triết lướt nhanh trên bàn phím như
đang múa, một loại khoái cảm khó hiểu tràn ngập trong tim cậu, tựa hồ học máy
tính lâu như vậy chính là vì thời khắc quang vinh mà vĩ đại này.
Làm một sinh viên năm ba đại học, cho dù cậu đủ nghiêm
túc, nhưng vẫn là thiếu một ít kinh nghiệm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên
chiếu vào phòng, bên ngoài đã trở nên sáng rõ, mọi người đã dậy và tới lui
khiến thành thị trở nên ồn ào, Đường Duẫn Triết vẫn còn ngồi trên máy tính phấn
đấu.
Đợi đến lúc Đường Duẫn Triết ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn
sáng ở các gian hàng dưới lầu, cậu rốt cuộc thành công xâm nhập vào máy tính
của Trịnh Vũ Văn, việc đầu tiên sau đó, cậu xóa bỏ tất cả luận văn đã hoàn
thành hoặc chưa xong cùng tài liệu của hội học sinh, trong nháy mắt ấn nút nào
đó trên bàn phím, cậu cảm thấy mình có thể so với Kiều Bố Tư hoặc là Bill
Gates, cậu trong giới IT đã phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ (…….).
Kế tiếp, cậu thấy được Trịnh Vũ Văn giấu tài liệu mật
trong ổ đĩa E, ánh mắt không kiềm được cứ sáng lên, cười càng thêm bỉ ổi: “Bày
đặt kêu [Tiếng anh cấp sáu]….. tôi giúp cậu sửa thành [Thế giới động vật] nghe
hay hơn.” (ta nghĩ là thằng biến thái này đang
đổi mật khẩu của Văn “quân tử” nên thằng nhỏ lên cơn)
Đường Duẫn Triết nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa thì không chùn bước) bản
sao sửa thành [Thế giới động vật] lấy G làm đơn vị cho văn bản, sau đó không
chút lưu tình xóa sạch tư liệu riêng trong máy tính của Trịnh Vũ Văn, cậu chắc
rằng, Trịnh Vũ Văn bị xóa bỏ mọi dữ liệu luận văn sẽ vô cùng đau khổ.
Dừng một chút, Đường Duẫn Triết thảy cho Trịnh Vũ Văn một
loại vi rút kỳ lạ, nếu Trịnh Vũ Văn mở máy tính, sẽ xuất hiện hình ảnh của Phượng tỷ*
chiếu gần, nếu như y còn không từ bỏ tiếp tục, thì máy tính sẽ trình chiếu GV,
Trịnh Vũ Văn liền chỉ có thể chịu đựng toàn bộ quá trình cơ thể điên loạn của
hai tên cơ bắp Âu Mĩ thôi, nghe nói nửa đường còn sẽ xuất hiện một tên siêu vạm
vỡ da đen nữa…… (=.=IIIIII)
“Hắc hắc hắc………” Đường Duẫn Triết lại dung tục cười lên,
cậu cảm thấy Trịnh Vũ Văn nhất định sẽ yêu thích những thứ này. Đàn ông cao to,
đặc biệt là âm thanh lại được điều chỉnh phóng lớn nhất, mà còn là thời điểm
không đóng cửa, không biết Trịnh Vũ Văn sẽ làm sao mở máy tính đây?
…….
Khi cậu thỏa mãn đóng cửa chương trình lại, cậu cảm thấy
mùi hương dưới lầu thật khiến cho người ta không chịu nổi nữa, đặc biệt là
không ngừng có tiếng người lúc to lúc nhỏ truyền đến, loại huyên náo xa xôi này
mang theo một cỗ nhân khí, cùng mùi thơm của thức ăn sáng thật câu nhân. (mê người, nhưng để hán việt hay hơn)
Đường Duẫn Triết hạnh phúc ngâm tiểu khúc, xuống lầu liền
bị đồ ăn hấp dẫn. Mua một lồng bánh bao xong thì sung sướng đi về nhà.
Bánh bao thơm ngon an ủi dạ dày cậu, cậu bắt đầu vì mạt
thế mà làm chuẩn bị.
Vừa rồi sau khi sửa [Thế giới động vật] đã gợi ý cho cậu,
cậu quyết định đem đem hết tất cả tiểu thuyết cùng phim ảnh mình thích cho vào
trong portable hard disk (có thể tìm trên gồ ca
đại thúc thụ), những thứ này về sau có thể trở thành di vật văn hóa đó
chứ, nói không chừng mấy trăm năm sau, tang thi mặt không chút thay đổi giới
thiệu với một đám tiểu tang thi đi theo: “Mọi người xem, đây là portable hard
disk, là do đồ ăn của chúng ta – con người phát minh, cái portable hard disk
này bên trong còn có chứa toàn bộ tác phẩm văn học và tác phẩm điện ảnh, chúng
ta đã tìm được chứng cứ lịch sử vô cùng quan trọng…..” (tội thằng nhỏ, kh bik có thuốc trị không, thóat tuyến kinh
khủng quá rồi)
Đường Duẫn Triết bị tưởng tượng của mình làm cho kinh
hãi, lại lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ kỳ quái này nọ đuổi đi ra ngoài, tiếp
tục thêm tiểu thuyết vào.
*Phượng
tỷ: Mọi người có thể lên web Người đưa tin.vn để tìm hiểu về “Chuyện gái ế bị ghét nhất
Trung Quốc tìm chồng”
Chương
19: Úc Mộng Dao
Thời điểm lần đầu tiên Úc Mộng Dao mở mắt, cô nghĩ mình
đã mơ một cơn ác mộng, cô bật người dậy, kịch liệt thở hổn hển, hốc mắt dần dần
ướt át. Ngay tại lúc cô sắp khóc đến nơi thì Trình Tử Nghiêu bên cạnh lật
người, mơ màng khó hiểu nhìn cô hỏi: “Dao Dao, sao thế em?”
Trong nháy mắt, Úc Mộng Dao cảm giác mình dường như vừa
xuyên không, mơ hồ không rõ mình đang ở chỗ nào, mê mang mà hoảng hốt. Nhưng sự
khinh thường sâu nặng cùng châm chọc khiến cô khó có thể khắc chế mà không đạp
Trình Tử Nghiêu xuống giường, khiến hắn cách cô thật xa, càng xa càng tốt. Bất
quá cô đã không còn là cô của quá khứ nữa, cô chỉ thản nhiên mở miệng: “Không
có gì đâu, anh ngủ tiếp đi.”
Mới ngủ được lơ mơ mà bị đánh thức, Trình Tử Nghiêu trong
quá trình chờ đợi đáp án cơ hồ ngủ thiếp đi, nghe được câu trả lời, hắn hoàn
toàn không có phát hiện người mình yêu lãnh đạm cùng xa cách, lần thứ hai quấn
chăn ngủ tiếp.
Trong lúc Úc Mộng Dao ôm gối ngồi đó không biết làm sao,
di động cô vang lên, tay cô run rẩy, trước tiên nhận điện thoại, một chuỗi động
tác đầy mâu thuẫn, nhưng cô hoàn thành vô cùng nhanh chóng.
Bởi vì Trình Tử Nghiêu, Úc Mộng Dao ngăn cản một số nội
dung, đợi đến khi cúp điện thoại, Trình Tử Nghiêu lại bị đánh thức, hai lần bị
gọi tỉnh khiến hắn không ngủ sâu được, hăn hơi híp híp mắt, mở một đường nhìn
nhỏ hỏi Úc Mộng Dao: “Dao Dao?”
Úc Mộng Dao vội vàng nằm xuống đắp chăn: “Ngủ đi.”
Rát nhanh, Trình Tử Nghiêu lại ngủ, Úc Mộng Dao cố gắng
cách hắn thật xa, xa một chút, thần kinh căng thẳng, rất sợ cùng Trình Tử
Nghiêu có chút tiếp xúc nào, điều đó làm cô chán ghét vô cùng.
Nhưng mà cái “ác mộng” kia lại hiển nhiên tiêu phí của cô
quá nhiều tinh lực, cô cảnh giác trừng mắt một lúc, rồi từ từ thiếp đi.
Lần thứ hai Úc Mộng Dao mở mắt, trời đã sáng, tiểu khu ồn
ã ầm ĩ, mấy bà chủ nhà mua đồ ăn về nhà, các ông cụ thì đem lồng chim đi dạo, trẻ
con thì nô đùa, các loại tiếng động tươi vui nhập vào cảm quan của cô, khiến cô
xác định mình thật sự đã trở lại, mà không phải là mơ.
Sau đó, thần trí cô nhanh chóng bị những âm thanh lách
cách lộp bộp trong nhà vệ sinh gọi về, cô lười biếng che lại cái miệng nhỏ
xinh, đánh một cái ngáp, mang dép lê đi đến WC. Cô nghiêng người dựa vào cạnh
cửa, nhìn mẹ của Trình Tử Nghiêu đang dùng một cái thau plastic màu đỏ thật lớn
giặt quần áo, bàn tay thô ráp đang chà xát cái áo của Trình Tử Nghiêu, là do
chính cô đã dùng tiền lương một tháng mua, hiển nhiên, cái áo này mới mặc hai
lần đã muốn hư rồi.
Mẹ Trình Tử Nghiêu quay đầu lại, thấy cô, bắt đầu nhỏ
giọng mắng cô, nhưng lại quên không khống chế âm lượng, thanh âm quê mùa bén
nhọn của bà ở phòng khách vẫn còn nghe được. Úc Mộng Dao dựa vào cửa, nghe mẹ
của Trình Tử Nghiêu mắng nàng cứ tiêu tiền vô độ, luôn dùng máy giặt quần áo
không biết tiết kiệm, lại mắng tới cách ăn mặc trang điểm không đúng đắn, rồi
nào là cô không nên mua quà sinh nhật đắc tiền cho Trình Tử Nghiêu, phải biết
rằng chỉ mua có một bộ quần áo mà đến tận mấy trăm đồng thì quá xa xỉ, nếu lúc
trước, họ có thể dùng được cả năm……
Úc Mộng Dao không có như quá khứ kiên nhẫn đáp lời, cố
gắng lấy lòng, hay không dấu vết ngăn cản bà tiếp tục dày xéo cái áo không thể
tiếp tục dùng mạnh tay giặt tẩy nữa, ánh mắt của cô nhìn đến quần áo của mình hoàn
toàn không có ý định được giặt xả đang để ở một bên, khẽ cong môi, liền chậm rì
rì đi khỏi nhà vệ sinh.
Mẹ Trình Tử Nghiêu càng lớn tiếng hơn nữa, tiếng địa
phương pha lẫn mấy lời chửi bới, cay nghiệt vô cùng.
Úc Mộng Dao bước qua phòng khách, chuẩn bị vào nhà bếp
kiếm chút gì đó bỏ bụng, nhưng hiển nhiên là không ai nhớ rõ mà lưu đồ ăn sáng
cho cô cả. Trên đường đi, cô nhìn rõ những vệt bùn đen thui in trên những tấm
thảm trắng, không khỏi nhún nhún vai. Ngày hôm qua mẹ Trình Tử Nghiêu cứ không
thèm để ý chút nào, xách một cái giỏ đan thật lớn xông vào nhà nhỏ của bọn họ,
tuy vậy cũng không phải lần đầu tiên, nhưng người nhà hắn hình như cũng không
thèm nhớ rõ phải đổi giày, cô luôn uyển chuyển nhắc nhở, nhưng mẹ Trình Tử
Nghiêu cứ một bên “nhỏ giọng” nói cô một bên cởi ra đôi giày da đã tập kích nền
nhà, chân bà đồng dạnh cũng rất “sạch sẽ”, đạp lên thảm. Được rồi, người nhà
Trình Tử Nghiêu đều không thích mang dép lê.
Một cô gái trẻ, được rồi, cô công tác hai năm, cũng đã
kết hôn, nhưng cô chỉ mới 24 tuổi không phải sao? Tóm lại, một cô gái trẻ nghĩ
mình gả cho một người là bởi vì tình yêu. Yêu là động lực, phá tan hết mọi trở
ngại, để theo đuổi hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc, gả cho Trình Tử Nghiêu, đồng
nghĩa với việc phải đón nhận vô cùng vô tận những người thân vĩnh viễn cũng
không hiểu rõ phép tắc cơ bản, Úc Mộng Dao một bên gõ vỡ hai cái trứng gà, bỏ
thêm chút muối cùng ít tiêu, một bên lại bất đắc dĩ nhún vai.
Trong lúc cô đang khuấy đều trứng gà, mẹ của Trình Tử
Nghiêu lại bắt đầu công kích hành vi ăn trứng gà của cô, được rồi, ở nông thôn,
một tuần cũng không ăn trứng gà….. Có trời mới biết cô và Trình Tử Nghiêu kiếm
tiền là vì cái gì, đó là phụng dưỡng Trình Tử Nghiêu không chịu thua kém em
trai cùng em gái luôn tỏ ra xấc láo đó sao? Còn phải chiêu đãi tận cửa cha mẹ
hắn, cậu thím hắn…….
Úc Mộng Dao vén lại mái tóc đang rũ xuống, đen trứng gà
đặt vào trong lò vi ba. Cô của quá khứ luôn dịu dàng và hay ngượng ngùng, tuy
có bất mãn, cũng là tính tình tốt đi lấy lòng, dù sao cô nghĩ nếu yêu một người
liền phải yêu toàn bộ của hắn không phải sao? Huống chi mỗi lần những thân
thích đáng ghét này rời khỏi, Trình Tử Nghiêu đều sẽ áy náy ôm lấy cô, nói mấy
lời âu yếm ngọt ngào, ôm đồm hết việc trong nhà, cho cô cảm nhận vô số lãng mạn
nho nhỏ.
Vẫn là một cô gái trẻ, Úc Mộng Dao khẽ hừ mũi một tiếng,
thanh âm như trước vẫn mang theo sự trong trẻo động lòng người, khinh thường
cùng châm chọc của cô càng khiến cho cô thêm xinh đẹp mà thôi, dù sao lúc trước
là một cô gái yếu đuối, thiếu đi mấy phần sáng rỡ chói mắt.
“Đinh”
Lò vi ba vang lên, Úc Mộng Dao mang thêm bao tay lấy ra
trứng chưng, thuận tiện lấy theo một hộp sữa chua, cẩn thận bưng về phòng mình,
chuẩn bị thưởng thức bữa ăn sáng.
Mẹ Trình Tử Nghiêu bỏ việc giặt quần áo, được rồi, bà là
chờ Úc Mộng Dao tới nhận việc đó, sau đó bà có thể dựa khung cửa chỉ trỏ bới
móc, dùng tiếng nói địa phương của mình hất hàm sai khiến. Bà bất mãn dùng sức
đóng lại cửa chính, “Phanh” một tiếng làm cho hành lanh lâu năm cũng muốn run
rẩy luôn, Úc Mộng Dao chỉ trừng mắt nhìn, lông mi như cánh bướm vô cùng dày mịn
khẽ hấp háy, cô biết mẹ của Trình Tử Nghiêu đi đâu, em trai Trình Tử Nghiêu
cũng ở thành phố này, mẹ thân yêu của gã bao giờ cũng xách bao lớn túi nhỏ từ
nhà anh trai yếu đuối sang nhà gã.
Ăn xong bữa sáng, Úc Mộng Dao bắt đầu sửa sang lại đồ đạc
của mình. Đầu tiên là tiền và quần áo chuẩn bị tắm rửa. Sau đó là tiền cùng di
vật mà cha mẹ để lại trước lúc qua đời, họ là đôi vợ chồng nhà dòng dõi thư
hương (nhà có học thức lâu đời), họ ôn hòa và vô cùng yêu thương con gái duy
nhất của mình, chỉ tiếc tai nạn xe cộ đã cướp đi sinh mạng của họ.
Một vòng cổ phỉ thúy, vô cùng xanh biếc, như có sinh mệnh
đang lưu động bên trong, một khối phỉ thúy nho nhỏ này cũng có thể mua đứt căn
nhà mà cô và Trình Tử Nghiêu đã cùng vay tiền để mua, đáng tiếc kiếp trước cô
chưa kịp về nhà, cái gì cũng không thể mang theo được. Khối phỉ thúy lớn đã
từng được mẹ Úc Mộng Dao đem đi gia công lại, thêm hoa văn bạc kim khéo léo
quấn quanh ngọc thạch xanh biếc, tinh tế điểm xuyến thêm mấy viên kim cương
trong suốt, đem vòng bạc kim làm trang sức đeo lên cổ, Úc Mộng Dao để nó trước
ngực.
Còn vài cuộn tranh cổ, đã có niên đại, được bảo tồn rất
tốt, Úc Mộng Dao cẩn thận đặt vào trong rương, tuy mạt thế không có dùng đến,
nhưng nó đáng giá để cô giữ gìn.
Nhìn cái rương vẫn còn trống khá nhiều, Úc Mộng Dao mở tủ
quần áo, đem những bộ cô thích bỏ vào, một cái áo choàng dài, hai bộ váy, còn
có hai cái áo khoác ngoài, là cô lúc trước mua, từ khi cô cùng Trình Tử Nghiêu
ở với nhau liền tính toán chi li kinh tế trong căn nhà nhỏ của họ. Quá khứ cô
dùng tiền mua quần áo để mua một bình hoa trưng trong nhà, hoặc là mua cho
Trình Tử Nghiêu một số quà tặng, cô cảm thấy nhà là nơi đòi hỏi trách nhiệm.
Cuối cùng, cô lấy theo một số đồ trang sức mình thích, có
vòng tay làn từ gỗ cây đàn hương, hoa tai bằng trân châu và bạc, cây trâm làm
từ ngà voi, vô cùng đắt, tuy không tiện dùng, nhưng đều là cô tinh tế lựa chọn
và trân trọng. Lúc người nhà Trình Tử Nghiêu có ở đây, cô lấy ra thì sẽ bị nói
“đi mượn”, hoặc trưởng bối sẽ cho rằng không biết tiết kiệm.
Đương nhiên, Trình Tử Nghiêu đưa nhẫn đính hôn sẽ bị cô
vứt, là một cái nhẫn bạch kim, do công sức nửa năm thời còn sinh viên của Trình
Tử Nghiêu, mạo hiểm đi trong tuyết, ở đêm Nô- en trao nó cho cô. Hắn nói: “Dao
Dao, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt thôi.”
Sau đó liền tiến
đến cả hai sống chung. Úc Mộng Dao ngắm nghía chiếc nhẫn mà cô từng coi là báu
vật, cười ôn nhu, đúng là rất cảm động, bây giờ nhớ đến, cô cũng thừa nhận
rằng, Trình Tử Nghiêu lúc đó thật sự yêu cô.
Úc Mộng Dao đem
nhẫn nhẹ nhàng đặt lên bàn, bản thân tự nhận ra rằng quá khứ cô đúng là một cô
gái ngốc, đem chính mình quăng vào một cái vòng lẩn quẩn. Cô yêu Trình Tử
Nghiêu, hơn nữa vì tình yêu của Trình Tử Nghiêu mà cảm động, hơn nữa mỗi khi
Trình Tử Nghiêu tủi thân cô không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt của hắn khiến cô
đau lòng. Cho nên cô luôn không thể bỏ đi, bởi vì ngôi nhà nhỏ này là nơi họ
cùng nhau bố trí, vật dụng là do họ cùng chọn, con thiên nga thủy tinh là do
hắn tặng, trên sô pha này cô tiếp nhận nụ hôn của hắn, phòng bếp mà họ từng
cùng nhau nấu cơm….. Quá nhiều cảm động níu kéo bước chân cô, cô không bỏ xuống
được, thế nên luôn một lần lại một lần an ủi chính mình, sẽ tốt thôi, cuộc sống
sau này của cô có thể sẽ càng ngày càng kém, nhưng đến tận khi mạt thế xảy ra,
cô bị vứt bỏ.
Mà hiện tại, cô chuẩn bị rời đi, sau khi trải qua sinh
tử, cô phát hiện, không có cái gì là không bỏ được, vô luận là quà của Trình Tử
Nghiêu, hay là vật dụng trong nhà đã mua cùng hắn.
Tuổi trẻ của một cô gái với tình yêu là mọi thứ, nhưng
thực tế thì cuộc sống mới là kẻ làm chủ, yêu rồi sẽ hao mòn, cảm động rồi sẽ
chết lặng, có chút động tâm cũng sẽ bị giày vò, một chút hứng thú rồi cũng sẽ
tan biến. Dù cho, yêu là hết thảy, Trình Tử Nghiêu cũng không đủ yêu cô, có lẽ
là do cô yêu cầu quá cao, nhưng chẳng phải Trình Tử Nghiêu càng yêu chính bản
thân hắn hơn sao? Nếu hắn thực sự yêu thương cô, hắn vì sao không kiên trì thêm
chút nữa, chỉ cần kiên trì thêm một tý nữa, tỷ như năm trước bọn họ nên tổ chức
một hôn lễ, nhưng chỉ vì em trai hắn cần mua phòng, liền hủy bỏ.
Úc Mộng Dao thay một cái áo vạt dài màu trắng, khoác thêm
một cái áo vét màu kem bên ngoài, khiến mình ăn mặc trông giống như một công
chúa xinh đẹp động lòng người đang đi du lịch, cô đối diện gương nở nụ cười,
mái tóc uốn quăn giống như tảo biển nép sát vào nhau dày đặc mà mềm mại. (tự bổ não tóc rong biển =.=)
Mình nên vì bản thân mà sống, cô nghĩ
như vậy.
Úc Mộng Dao kéo va li ra khỏi cửa, nhẹ
nhàng đóng cửa chính lại, cô không mang theo chìa khóa, bởi vì cô sẽ không trở
lại đây.
Đi trên đường tiểu khu, bánh xe của va
li kéo trên mặt đất phát ra âm thanh đều đều, Úc Mộng Dao cảm thấy trong lòng
càng lúc càng nhẹ nhõm, ngẩng đầu, bầu trời xa xôi mà rộng lớn, tựa như thời
điểm cô chết đã nhìn thấy, bất đồng là bây giờ cô còn sống.
“Mộng Dao à, đi du lịch hả? Đột ngột
thế.” Bác gái dưới lầu hiền hòa nhìn cô
cười hỏi han.
Úc Mộng Dao khẽ chậm bước chân, nhưng
không có ngừng lại, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Dạ, mới quyết định thôi, con còn
trẻ mà, nên phải đi đây đó những nơi khác xem phong cảnh mới phải.”
Chương 20: Trang Thiển (Hạ)
Nói là đi dạo phố, thật không bằng thì
nên nói mục đích chính là tăng thời gian ở chung của hai người, xúc tiến tình
cảm, tục xưng là hẹn hò.
Hai người đến trạm đầu tiên, là nhà
hàng. Cố Thần chưa ăn cơm trưa, mà Trang Thiển thì chỉ mới ăn một chén cháo hải
sản bé tý cũng đã tiêu hóa sạch sẽ.
Nhà hàng là Trang Thiển chọn, cậu cùng
Trang Triệt thường đến đây ăn. Đi vào nhà hàng, thiết kế chung đều là theo
phong cách cổ, thang lầu từ gỗ lim, trên tường và bàn ghế đều chạm trổ hoa văn,
đèn treo thủy tinh được trang bị đem đại sảnh chiếu đến sáng choang, tuy khác
thường nhưng cũng khá hài hòa.
Hai người vào gian phòng, bài trí trong
phòng càng thêm tinh tế, trên tường treo tranh thủy mặc, tranh vẽ cảnh sông
nước Giang Nam mưa bụi lất phất, những ngọn núi xa xa mờ mờ ảo ảo, phong cảnh
hữu tình đầy ẩn ý.
Đây là một nhà hành tư nhân, món ăn đều
là theo phong cách Trung Quốc truyền thống, tinh tế mà mỹ vị, quan trọng là
hoàn cảnh khi dùng cơm rất tốt, yên lặng mà thanh nhã. Đồ ăn được đem lên rất
nhanh, Trang Thiển cùng Cố Thần chậm rãi ăn, ngẫu nhiên Trang Thiển sẽ giới
thiệu Cố Thần một vài món mới ăn ngon, mà Cố Thần thì ôn hòa tươi cười gấp
những món ăn Trang Thiển thích, sau đó Trang Thiển từ tốn ăn, lại tiếp tục không
được tự nhiên gấp lại.
Một bữa ăn cơm thật yên ắng, thực thư
thái, hai người tiêu diệt sạch thức ăn trên bàn, kêu thêm một bình hồng trà, từ
từ nhấm nháp.
Trang Thiển uống một ngụm trà, xuyên
qua làn sương khói trắng tỏa lên nhìn Cố Thần: “Anh kế tiếp muốn đi đâu?”
“Chúng ta đi dạo phố đi.” Cố Thần nhìn
Trang Thiển hỏi.
Trang Thiển buông chén trà trong tay:
“Đi dạo phố? Anh xác định thứ anh nói chính là đi trung tâm thương mại, mỗi
tầng thì vào mỗi một gian hàng không ngừng thử quần áo lãng phí thời gian sinh
mệnh là đi dạo phố?” (cách nói rất giống giáo
sư Snape trong mấy bộ HP đồng nhân)
Cố Thần bật người tiếp nhận chén trà
của Trang Thiển, cầm lấy bình trà thêm vào chén, chất lỏng màu đỏ thuần khiết
chậm rãi chảy ra, rất nhanh đã đầy miệng chén sứ thanh hoa. Hắn đem chén trà
đưa trở lại trước mặt Trang Thiển , vẫn cười ôn nhu như trước: “Đúng rồi, cứ
theo giúp anh đi dạo phố đi.”
Trang Thiển nâng chung trà lên uống,
khói trắng lượn lờ ngăn trở biểu tình
của cậu, Cố Thần nghe được giọng rất nhỏ của cậu: “Ừ.”
Buổi chiều, quán cà phê.
Trang Thiển đem hai cái túi lớn trong
tay để ở trên ghế rồi mới ngồi xuống, cậu thở dài một hơi, cảm giác mình đã
sống lại.
Ngồi đối diện với Cố Thần đang gọi đồ
uống, Trang Thiển yên lặng vận chuyển công pháp, ý đồ cứu vớt chân của chính
mình.
Cậu thật sự cùng Cố Thần đi dạo, ở
trung tâm lớn đi qua mỗi tầng thì mỗi gian hàng đều vào không ngừng thử quần áo
lãng phí sinh mệnh chỉ để đi dạo phố! Ban đầu chỉ là chậm rãi nhìn nhìn, sau đó
Cố Thần lại chọn quần áo cho cậu, cậu mặc vào thì liền bị Cố Thần mua luôn, cậu
cũng nhất thời xúc động chọn một bộ cho Cố Thần, kết quả Cố Thần cảm động cười
đến có chút ái muội, cậu rối loạn lại chọn thêm vài bộ cho Cố Thần…..
Tựa như mở ra một cái tuần hoàn ác
tính, hai người thật sự liền mỗi một gian đều đi vào, nhìn đến quần áo nào
thích hợp với đối phương đều kêu thử, khen ngợi một phen rồi mua tới bến. Thực
giống hai đứa trẻ ranh, Trang Thiển cảm thấy nếu không phải đang ngồi trong
tiệm cà phê cậu nghĩ muốn che mặt lại, lúc bước vào quán cà phê, ánh mắt mấy nữ
sinh còn nhỏ lia đến mấy cái túi to trong tay của bọn cậu, cậu tới chết cũng
không quên được.
Cố Thần gọi một ly cà phê và một ly trà
sữa, Trang Thiển không thích cà phê, sau đó hắn cười tủm tỉm nhìn Trang Thiển:
“Mộc Mộc, cảm giác thế nào?”
Trang Thiển ghét bỏ liếc xéo hắn một
cái, đè nén khóe miệng đang muốn nhếch lên: “Cố Thần, anh càng ngày càng ngây
thơ.”
Kỳ thật trừ việc cuối cùng phải đi một
đoạn cùng mấy cái túi to đùng rêu rao khắp nơi, Trang Thiển vẫn cảm thấy rất
vui vẻ, cho dù như vậy thập phần ngây thơ, nhưng không thể không phủ nhận một
khắc đó cậu đã vô cùng phóng túng. Hơn nữa, Cố Thần quả thật là một cái móc
treo đồ, mặc phong cách gì vào đều đẹp cả, coi như được xem no mắt……
Cố Thần mới vừa chuẩn bị nói tiếp, chợt
nghe bên cạnh có tiếng gọi: “Thần~~~”
Thanh âm này nên nói thế nào nhỉ, ôn
nhu uyển chuyển, thanh lệ động lòng người, âm cuối hơi cao, giống như dây leo
mềm mại, nhè nhẹ quấn quanh. Trang Thiển cùng Cố Thần đồng thời quay đầu lại,
liền nhìn thấy một mỹ nhân xinh tươi mặc váy dài đứng một bên, váy dài màu lam
nhạt tôn lên vòng eo mảnh mai của cô, ưỡn ngực cao ngạo, trước ngực có điểm
xuyến một sợi dây chuyền kim cương đơn giản, càng thêm xinh đẹp diễm lệ.
Trang Thiển nhìn Cố Thần nhíu mày, Cố
Thần cũng đầu mày nhíu nhíu.
Cô gái này kêu Trương Nhã Tiệp, con gái
độc nhất của Trương gia, Trang Thiển cùng Cố Thần đều nhận biết. Cố Thần khi ở
Anh quốc du học thì lúc đó cô ta cũng ở Anh, từ đó về sau cứ bám riết Cố Thần
theo đuổi không tha, nhưng may mà cô ta về nước sớm hơn Cố Thần một năm. Trang
Thiển nhớ rõ đời trước Cố Thần về nước thì Trương Nhã Tiệp liền lon ton chạy
tới bày tỏ tình yêu, chuyện này cũng là một phần nguyên nhân mình cùng Cố Thần
giận dỗi. Tuy biết hai người họ trong sạch, nhưng trong lòng luôn có chút bất
mãn, nghĩ rằng nên trừng phạt Cố Thần một đoạn thời gian, nào ngờ…….
Trang Thiển ngồi một bên hoài niệm quá
khứ, Trương Nhã Tiệp lại hoàn toàn không chút lãng phí thời gian, cô đứng trước
bàn, tươi cười thập phần hoàn mỹ: “Thần, không để ý nếu em ngồi chung chứ?”
Trang Thiển bị tiếng nói của cô gọi về
thần trí, giọng nói của Trương Nhã Tiệp thật không tồi, uyển chuyển êm tai,
nhưng cô cố tình điều chỉnh để ra vẻ tao nhã quyến rũ, một số người khi nghe sẽ
toàn thân mềm nhũn, nhưng mặt khác có một số người khi nghe, sẽ biết đó là một
thói quen. Trang Thiển hiển nhiên là loại người sau, cậu cảm thấy cái giọng này
vô cùng chói tay, cậu ngẩng đầu phát hiện Cố Thần nhíu mi càng lúc càng hăng,
trong lòng mới thoải mái được một chút.
“Chào cô.” Cố Thần không dấu vết ngía
ngía Trang Thiển, phát hiện mặt cậu không có gì thay đổi, trong lòng âm thầm
kêu to hỏng bét. Hắn lễ độ gật đầu với Trương Nhã Tiệp, xách túi lớn rồi đứng
lên, “Mời cô ngồi.”
Trương Nhã Tiệp cười quyến rũ, mang theo
một chút đắc ý mà bản thân tự cho là ché giấu rất tốt, mềm nhẹ nhìn Cố Thần,
trừng đôi mắt xinh đẹp như được vẽ của mình: “Thần, còn y thì sao?”
Cố Thần thuận tiện cầm luôn túi lớn của
Trang Thiển, biểu tình vẫn lễ độ xa cách: “Chúng tôi phải đi rồi, chúc Trương
tiểu thư có buổi trà chiều vui vẻ.”
Dứt lời, Cố Thần ra hiệu Trang Thiển
đứng dậy rời đi, hai người rất nhanh đi khỏi quán cà phê, chỉ để lại Trương Nhã
Tiệp tại chỗ tươi cười cứng ngắc.
Trang Thiển dù rất phối hợp cùng nhau
rời đi, nhưng cậu một đường đều im lặng không mở miệng, ánh mắt thỉnh thoảng
quét từ đầu tới chân Cố Thần một phen, thập phần hàm xúc.
Cố Thần dẫn Trang Thiển đến bãi đỗ xe,
đem một đống túi xách mua sắm bỏ vào buồng sau xe, rồi nhìn Trang Thiển, cười
tươi lấy lòng: “Mộc Mộc.”
Trang Thiển nâng cằm, nhíu mày, lại
nhìn Cố Thần một lần nữa từ trên xuống dưới, thẳng đến khi Cố Thần theo bản
năng đứng thẳng tắp, mới hài hước mở miệng: “Thể hiện, hử?”
Cố Thần cứng ngắc, muốn giải thích,
nhưng vẫn đang tổ chức ngôn ngữ, lại nhìn đến ánh mắt mang ý cười của Trang
Thiển, bỗng dưng hồi thần. Nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn khẳng định
Mộc Mộc sẽ không hiểu lầm, nhưng lại chẳng dám khẳng định cậu sẽ không giận dỗi
mất tự nhiên với mình, hiện tại tình huống như này thì đã quá tốt rồi.
Cố Thần ho nhẹ một tiếng, một bàn tay
đặt ở sau lưng, tay còn lại làm thành tư thế mời, giống như một thân sĩ truyền
thống hơi khom lưng, trong mắt đong đầy ý cười: “Không biết Trang Thiển tiên
sinh ngài có thể cho ta thêm một cơ hội bồi thường.”
Trang Thiển cười nhẹ giống như một quý
tộc kiêu ngạo lại thận trọng, cậu hơi nâng cằm lên, tốc độ nói chuyện so với
bình thường chậm hơn một chút: “Bồi thường? Trước đó tôi muốn một giải thích hợp lý hơn,Thần?”
Cố Thần lập tức thẳng lưng, xấu hổ sờ
sờ cái mũi, cười lại gần: “Người đó là khi anh ra nước ngoài thì nhận biết, một
mực theo đuổi, yên tâm đi Mộc Mộc, anh thề là anh cùng bất cứ người nào khi ở
đó đều vô cùng trong sạch. Hơn nữa, loại này là dạng đại tiểu thư luôn tự cho
mình đúng, người bình thường không chịu đựng nổi đâu.” Nói xong, Cố Thần tới
gần sát bên tai Trang Thiển cam đoan, âm thanh ép tới mức thấp nhất, phảng phức
như một khúc của tiếng đàn vi-ô- lông chậm rãi, “Hơn nữa, anh có em là đủ rồi.”
(hai tên này rảnh cmn, tán tỉnh nhau mãi)
Trang Thiển đẩy hắn ra, trốn tránh hô
hấp phun vào bên tai, vẫn như trước hơi hơi nâng cằm, ý cười trong con ngươi
màu hổ phách càng thêm sâu hơn: “Thật vậy chăng, Thần?” (em nó ghen, nên bắc chước nhại theo con bánh bèo lúc nãy,
thông cảm tý)
Một tiếng “Thần” bắt chước theo Trương Nhã Tiệp, thanh âm
cố ý trong cổ họng vòng vo quanh co, chỉ thấy mặt Cố Thần đau khổ: “Được rồi,
Mộc Mộc, chỉ có đám con gái tư tưởng đang đắm chìm trong tình yêu mới gọi người
ta như vậy, anh thích nghe em gọi tên anh hơn đó.”
“Phốc” Trang Thiển cảm thấy khuôn mặt muốn khóc của Cố
Thần làm cậu rất vui vẻ, vì vậy bèn chuyển thành tươi cười như bình thường:
“Như vậy, Cố Thần, bồi thường của tôi đâu?”
“Đi theo anh.” Cố Thần cười hề hề một cách thần bí.
Trang Thiển nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút ngây
người. Cố Thần nghiêng đầu, cùng cậu cách thật sự rất gần: “Như thế nào?”
“Miếu hội?” Trang Thiển có chút kinh ngạc quay đầu nhìn
về phía Cố Thần, chóp mũi đảo qua cơ hồ là dán vào mũi Cố Thần, cậu bỗng dưng
kinh ngạc phát hiện khoảng cách của cả hai. Sát quá rồi, cậu rõ ràng có thể
thấy được lông mi của Cố Thần hạ một cái bóng trên mặt, ánh mắt thâm thúy, đồng
tử tối đen có chứa ảnh của những ngọn đèn cùng bóng dáng của cậu. Cũng không
biết là do ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú hay do phản chiếu những ánh đèn
hoa đăng màng vàng ấm áp đó, mà ánh mắt kia đầy vẻ ôn hòa, làm cho mặt Trang
Thiển có chút đo đỏ.
“Chính xác thì đây là hội ngắm đèn.” Cố Thần dường như
không có phát hiện Trang Thiển không được tự nhiên, cầm tay cậu, lôi kéo cậu
theo dòng chảy chậm rãi qua lại của mọi người, “Cẩn thận bị lạc đó.”
Đây là một quảng trường rất lớn đang cử hành miếu với
tính chất là ngắm đèn, mỗi một khoảng cách nhất định sẽ có một hoa đăng siêu
bự, làm thành các loại hình dạng, động vật nè, hình ngôi nhà, hay là hoa cỏ gì
đó. Ngọn đèn hắc ra đủ loại màu sắc, ánh sáng nhẹ dịu mà vui vui. Đèn được treo
ven đường là đèn lồng màu đỏ, trước đèn lồng lại vắt thêm mấy bóng đèn màu nhỏ
nhỏ, tô điểm thêm cho đêm hội.
Đến hưởng thụ náo nhiệt có rất nhiều người, có người già
đến tản bộ, phụ huynh thì mang theo trẻ nhỏ, trung niên nam nữ sau khi tan việc
thì đến đây thư giãn, trên mặt họ đều có ý cười, rộn ràng đi lại trong đám
người.
Trang Thiển nắm tay Cố Thần, nhớ đến bọn cậu khi còn bé
cũng lén lút chạy đến miêu hội dạo chơi.
Khi đó, miếu hội giản đơn hơn nhiều, nhưng vẫn nhiều
người như vậy, bầu không khí cũng náo nhiệt như thế. Cậu cùng Cố Thần mỗi người
cần theo một cái mặt nạ, tay nắm tay tò mò ở trong dòng người lách tới lách
lui, thỉnh thoảng đưa tay đụng đụng vật này nọ được treo trước sạp nhỏ…….
Cậu còn nhớ rõ chính mình bị lạc, bị dòng người xô đẩy
tách ra, một mình đứng trong góc sáng sủa lã chã muốn rớt nước mắt, nhưng lại
bướng bỉnh không chịu khóc ra.
……
“Mộc Mộc, chúng ta đi qua quán bên kia nhìn xem?” Cố Thần
nắm thật chặt tay Trang Thiển, cười tỏ ý.
Trang Thiển lấy lại tinh thần, nhìn đến cách đó không xa
có một con phố dài tạm thời bị biến thành phiên chợ, hai bên ngã tư đường đầy
những sạp nhỏ, không ít sạp phí trước có chống một cây trúc, phía trên treo đèn
lồng, hấp dẫn khách hàng. Trang Thiển gật đầu, lôi kéo Cố Thần đi về hướng đó.
Phiên chợ người còn nhiều hơn, cũng ồn ào hơn, tiếng phổ
thông cùng tiếng địa phương hỗn loạn cả lên, tạo nên cảnh tượng náo nhiệt độc
đáo. Trang Thiển cùng Cố Thần đi thực chậm, thỉnh thoảng dừng lại ở một vài
quán nhỏ xem đồ vật bày phía trên, tượng gỗ, vòng cổ, đá khắc chữ, các đồ đan
lát bằng thủ công được treo đầy…..
Trang Thiển vừa rời khỏi sạp của một người bán bình thủy
tinh, liền thấy xa xa có chỗ bán mặt nạ. Mặt nạ được treo trên một cái giá gỗ
rất to, có hình vẽ phim hoạt hình, có hóa trang thành khuôn mặt điểm son phấn
gắn thêm lông vũ cùng dây đeo, còn có hình nhân vật đang phổ biến vân vân…. Cố
Thần theo ánh mắt Trang Thiển cũng thấy sạp mặt nạ, cười nắm tay Trang Thiển đi
qua.
Trang Thiển đứng trước giá gỗ, lựa chọn một cái mặt nạ
quỷ đen đúa đầy vẻ quỷ quyệt rồi đeo lên cho Cố Thần, “Cho anh đấy.”. Lại lấy
cho mình một cái mặt nạ quỷ màu trắng, trả tiền, kéo Cố Thần tiếp tục xuôi theo
dòng người qua lại. Cậu bây giờ hưng trí bừng bừng, cảnh tượng thế này có lẽ ở
quá khứ cậu sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng lúc này, cách mạt thế còn nửa năm,
tiếng người nhốn nháo náo nhiệt như vậy lại khiến cậu vô cùng hưởng thụ.
Cố Thần bất đắc dĩ vịn cái mặt nạ treo trên mặt mình, để
nó cố định phần bên phải đầu, ôn nhu nhìn dáng vẻ đầy hưng phấn của Trang
Thiển, ánh mắt chuyển qua tay hai người đang nắm lấy nhau, cười sủng nịch mà
cam chịu.
Hai người đi thật lâu, thẳng đến khi đám người đã có chút
thưa thớt, nhưng đèn lồng đo đỏ vẫn còn sáng. Cố Thần nắm tay Trang Thiển đi
đến nơi khá yên tĩnh mà có tầm nhìn tốt.
“Mộc Mộc, em xem.” Cố Thần chỉa chỉa lên trời, không biết
nơi nào đã bắt đầu bắn pháo hoa, quảng trường của miếu hội vừa vặn là nơi xem
rõ nhất. Đóa pháo hoa lớn ở trên bầu trời như mực nổ bung ra, sau đó giống như
sao băng rơi xuống, chiếu sáng một góc bầu trời.
Mà dưới trời đen, không ít người cùng bạn mình chuẩn bị
rời đi dừng bước chân, đều ngẩn đầu nhìn lên không trung. Cố Thần nắm chặt tay
Trang Thiển: “Mộc Mộc, anh thích em.”
Trang Thiển lại nhớ đến, khi còn bé đi chơi ở miếu hội,
một mình cậu đứng trong góc sáng sủa, từng đám người nhộn nhịp kéo nhau đi xa
xa để ngắm pháo hoa. Còn cậu đứng lặng nhìn dòng người dần dần thưa thớt, nước
mắt rốt cuộc rơi xuống. Đợi cho đến khi tiếng pháo hoa đầy tiên “Đùng” trên bầu
trời lan ra, bên cạnh vang lên giọng của Cố Thần.
“Mộc Mộc.” Cố Thần be bé với máu tóc ngắn đen kịt ướt đẫm
mồ hôi, dán sát trên gương mặt, mặt nạ xiêu xiêu vẹo vẹo vắt ở bên sườn mặt.
Đứa nhỏ tựa hồ đã chạy rất gấp, miệng đều thở ra khí trắng, chống lấy hai đầu
gối lấy hơi, thấy Trang Thiển quay đầu lại, Cố Thần lộ ra nụ cười ngốc nghếch……
Trang Thiển không biết vì sao, đột nhiên cứ nghĩ đến mấy
chuyện đã qua lúc trước, sau đó có chút buồn cười nắm lại tay Cố Thần.
Lúc quay đầu lại, thấy người nọ đứng dưới những ngọn đèn
lay lắc, cảnh tương như thế cư nhiên lại đẹp vô cùng. Nhưng mà, nếu những ngọn
đèn kia tắt hết, dòng người cũng tan, anh lại nắm tay của tôi, cùng tôi sóng
vai, không phải cảnh càng thêm đẹp khiến lòng người say hay sao.
Trang Thiển xoay người, đột nhiên phát hiện Cố Thần đang
nhìn mình, sâu trong đôi mắt là cảm tình không ngừng biến hóa. Trang Thiển cười
nhẹ, hơi hơi ngẩng đầu lên, Cố Thần giống như cảm nhận được gì đó tiến lại gần,
môi hai người liền dán sát vào nhau….
(cuối
cùng thì hai ẻm cũng đã moa moa chu chu rồi >.<)
Chương
21: Diệp Cảnh Trình
Thời điểm Diệp Cảnh Trình tỉnh lại, chuông đồng hồ trong
phòng khách đã điểm mười hai giờ, anh im lặng ngồi trong bóng tối, không nhúc
nhích, ngưng mắt nhìn về chiếc bình gốm để trên tủ đầu giường mà Diệp Hi Văn tặng
anh.
Rất nhanh anh nhận được điện thoại của Trang Thiển, cũng
mau lẹ cúp máy, sau đó anh vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm bình gốm ngẩn người, dường
như anh đang nhìn sáu chữ nguệch ngoạc được khắc trên bình “Chúc ba sinh nhật
vui vẻ” đến mức có thể nở hoa.
Chờ anh phục hồi lại tinh thần, đồng hồ treo trên tường
lại gõ thêm một cái “Đang_”, âm thanh vang vọng trong đêm tĩnh mịch. Thanh âm
này Diệp Cảnh Trình đã nghe mười năm rồi, nhưng lần đầu lại cảm thấy rất êm
tai, tràn ngập cảm giác chân thật.
Diệp Cảnh Trình nhẹ nhàng bước đến phòng Diệp Hi Văn,
Diệp Hi Văn đang ngủ rất say, mái tóc ngắn mềm mại rơi tán trên gối đầu, một
nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chôn trong chăn, lông mi theo hô hấp hơi hơi
rung rinh. Diệp Cảnh Trình cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, vì thế lấy tay che
kín đôi mắt. (thật ra nhóc này đã 13-14 rồi nhưng
‘tưn trạnh’ cha mẹ mừ, vẫn bé thôi, nhưng chỉ khi nói về tưn trạnh của Diệp ca
còn bình thường tui xưng cậu giống Trang nhi)
Tựa hồ tiềm thức cảm nhận được bên cạnh có người, Diệp Hi
Văn khẽ nhíu mày, trở mình, từ nằm ngửa biến thành nằm nghiêng, cả người cuộn
trong chăn như một quả cầu, hình như tư thế này làm cho bé yên tâm, vì thế bé
vừa lòng giãn ra đôi mi thanh tú, tiếp tục ngủ say. Lúc cảm thấy đứa con xoay
người, Diệp Cảnh Trình nín thở, khi thấy bé con vẫn cứ ngủ say sưa, mới nhẹ
nhàng thở ra.
Diệp Cảnh Trình rón rén bước đến băng ghế nhỏ được làm từ
sợi tổng hợp đặt trong góc phòng, đôi chân dài ủy khuất co ro lại, ngồi ở bên
giường yên lặng ngẩn người.
Anh chần chừ đưa tay ra, cứng ngắc dừng giữa chừng một
chút, nhưng vẫn chậm rãi dừng trên cục chăn Diệp Hi Văn. Ngay lúc tay chạm đến
nơi hẳn là vị trí lưng, Diệp Hi Văn nhúc nhích, Diệp Cảnh Trình liền cứng nhắc
tại chỗ, một lát sau, phát hiện không quấy rầy đứa nhỏ, mới cẩn thận vỗ về cục
chăn. Sau đó anh do dự một lúc, liền xoa xoa mái tóc mềm mại của bé, con nít
nhiệt độ thường khá cao, trên tay là mảnh ấm áp, khiến Diệp Cảnh Trình nhanh
chóng rút tay về.
Rõ ràng “ngày hôm qua”
anh còn có thể bình tĩnh kiểm tra, không chút do dự đắp kín chăn cho Diệp Hi
Văn. Hiện tại anh lại giống như bản thân lúc vừa mới được làm cha, luống cuống
tay chân nhìn đứa nhỏ ngủ ngon, muốn đụng vào, lại không dám đưa tay ra, sợ quấy
nhiễu giấc ngủ của đứa nhỏ.
Diệp Cảnh Trình cuối cùng chỉ im lặng ngồi trên băng ghế
nhỏ, nhìn Diệp Hi Văn ngủ ngon lành, nước mắt lặng lẽ theo hốc mắt trượt ra,
tĩnh lặng rơi xuống, không chút âm thanh……
Vẫn ngồi đến sáng ngày hôm sau, Diệp Cảnh Trình mang theo
tươi cười đứng lên, sau khi đợi đầu gối có chút cứng ngắc hồi phục tri giác, ôn
nhu vỗ cái cục chăn, khống chế giọng nói không chút dị thường: “Tiểu Hi, Tiểu
Hi. Mau rời giường.”
Lông mi Diệp Hi
Văn run run, dường như sắp mở ra, Diệp Cảnh Trình nín thở…….
“Hừ!” Diệp Cảnh Trình mở ra đôi mắt trong suốt, mang theo
chút buồn ngủ, lại không được tự nhiên quay đầu đi, tránh đi bàn tay của ba
mình.
Bị bộ dáng manh đến đáng yêu của đứa con làm Diệp Cảnh
Trình đứng đực tại chỗ, có chút không biết làm sao.
Diệp Hi Văn kiêu ngạo nâng cái cằm nho nhỏ, vòng qua ba
ba đang đứng ngốc, tiến vào phòng vệ sinh.
Diệp Cảnh Trình nhớ lại, hình như anh cùng …. Con trai
đang …. Chiến tranh lạnh?
Chết tiệt, mình như thế nào lại quên mất chuyện này! Diệp
Cảnh Trình có chút buồn bực đi theo rửa mặt rồi lại theo Diệp Hi Văn vào phòng
bếp, Diệp Hi Văn bất vi sở động, mắt nhìn thẳng tủ lạnh, lấy ra một phần thịt
bò cùng bánh mì, lúc Diệp Cảnh Trình tính đưa tay ra thì đóng lại cửa tủ lạnh
“Phanh”: “Hừ!”
Diệp Cảnh Trình lại cứng người: “Tiểu Hi?”
Diệp Cảnh Trình đã nhớ lại chiến tranh lạnh lần này,
nhưng anh lại càng thêm buồn bực, bởi vì đời trước mãi cho đến khi quan hệ dịu
đi, Diệp Cảnh Trình cũng không rõ bọn họ vì sao lại chiến tranh lạnh với nhau,
sự thật thì, sau một tháng lạnh nhạt, Diệp Hi Văn hận sắt không thành thép phẫn
uất trên bàn ăn mở miệng, chiến tranh lạnh cũng tự động dừng lại. Diệp Cảnh
Trình đầu óc mờ mịt tự nhiên không muốn xoắn xuýt, đã như vậy, chẳng lẽ muốn
chiến tranh cả tháng luôn sao?
Nhìn khuôn mặt căng chặt của đứa con, một chữ cũng không
hé ăn xong điểm tâm, mặt không chút thay đổi đi đến phòng thay quần áo, Diệp
Cảnh Trình cảm thấy hình như hệ thống tình cảm của bản thân lúc ở mạt thế đã
chết, hệ thống ngôn ngữ cùng với hệ thống biểu tình toàn bộ đều đang sống lại,
hơn nữa còn có chiều hướng vặn vẹo…..….
Không ngi ngờ chút nào, Diệp Hi Văn là một đứa trẻ trưởng
thành sớm, kiêu ngạo, là một thiếu niên
ngạo kiều. Mười ba đến mười bốn tuổi là lúc đan xen giữa cậu bé và thiếu niên,
chiều cao đã gần một mét bảy, nhưng dáng người vẫn nhỏ gầy tinh tế như trước.
Đứa nhỏ ở tuổi này bình thường trong lòng đã biết sơ sơ về thế giới quan cùng nhân
sinh quan, đồng thời cũng bắt đầu có nguyên tắc đối nhân xử thế của riêng mình,
có chút trẻ con, nhưng cũng khá lưu loát. Mà như Diệp Hi Văn được gia giáo tốt,
lại là đứa trẻ mồ côi mẹ, tâm trí cũng thành thục khéo léo hơn không ít.
Diệp Cảnh Trình ngồi trên sô pha, nhìn đứa con đi cặp
sách bước tới, không khỏi có loại cảm giác tự hào “Con nhà mình đã trưởng thành
rồi”. Bộ dáng của Diệp Hi Văn xinh đẹp giống mẹ của cậu, dung mạo thuộc loại
tinh xảo, nhưng lại thêm phần ôn nhu cùng sắc sảo hơn người từ cha mình, làm
cho thiếu niên có vẻ càng thêm ôn hòa. Cậu mặc áo sơ mi cùng quần bò, sạch sẽ
mà cao ngất, tựa như một cây bạch dương nhỏ đang dần lớn lên, khiến từng ngóc
ngách trong lòng Diệp Cảnh Trình càng thêm nhu hòa.
“Tiểu Hi, gặp lại sau.” Diệp Cảnh Trình đứng ở cửa chính,
đối Diệp Hi Văn đang mang giày cười dịu dàng. Sau đó phát hiện đứa con trai của
mình như chú mèo tinh nhỏ trộm được đồ khẽ câu lên khóe môi, nhưng tiếp đó lại
căng chặt khuôn mặt “Hừ” một tiếng, ra cửa.
“Tiểu Hi, đi đường cẩn thận.” Diệp Cảnh Trình dựa vào cửa
nhìn con mình bước vào thang máy, tốc độ hình như so với bình thường mau hơn
thì phải, không khỏi cười càng thêm ôn nhu.
Lúc này đây, ba nhất định sẽ bảo vệ con.
Diệp Cảnh Trình kiên định đi về phòng, nhưng mà tại sao
lại chiến tranh lạnh vậy ta?
……..
Diệp Cảnh Trình đến sở sự vụ thì có chút trễ, chờ anh
cùng đối tác tỏ vẻ phải rời khỏi sở sự vụ cùng sau khi qua loa đưa ra điều lệ
này nọ, thì tời cũng đã xế chiều. Anh ngồi trước bàn công tác, chậm chạp nhâm nhi
một ly trà Thiết Quan Âm.
“Diệp luật sư, nghe nói anh phải đi?” Cửa văn phòng bị
đẩy ra thật mạnh, Diệp Cảnh Trình nhíu nhíu mày. Tiến vào là Tiểu Chu, một
người mới của sở, bộ dạng không tồi, điều kiện gia đình khá tốt, nói tóm lại là
một cô gái được nuông chiều đến lớn, hơn nữa việc gì cũng luôn thuận buồm xuôi
gió. Hốc mắt cô đo đỏ, không thể tin nhìn Diệp Cảnh Trình, tựa hồ anh đã làm ra
một quyết định khó tha thứ nào đó.
“Ừ?” Diệp Cảnh Trình trả lời cô bằng một đơn âm tỏ ý hỏi,
dù sao anh cũng cả đêm không ngủ, có chút mệt mỏi.
Tiểu Chu viền mắt càng đỏ thêm, cô khó khan cắn cắn môi
dưới: “Em có thể biết là tại sao không?”
Diệp Cảnh Trình nhíu mày, lần trước sở có tuyển một đám
thực tập sinh mới, anh hướng dẫn bốn người, trong đó có cô Tiểu Chu này, tuy
nhiên công trạng chả có gì nổi bật, nhưng có điều, là một người khôn khéo, luôn
bưng trà rót nước rất nhiệt tình, mỗi lần Tiểu Hi đến đều quan tâm giúp đỡ….
Hình như là do đã trải qua mạt thế, Diệp Cảnh Trình nháy mắt phát hiện cô gái
trẻ tuổi này thầm thích anh, sau đó mới để ý quá khứ chính mình cho rằng cô gái
này người không khéo, hòan toàn hiểu lầm bộ dạng lấy lòng của cô ta……..
Diệp Cảnh lại nhíu mi, ôn hòa cười nhẹ: “Thật có lỗi,
việc riêng thôi.”
Tiểu Chu cứng ngắc ảm đạm hơn, cô vẫn nam nhân ôn nhu
này, tuy anh đã có một đứa con học sơ trung, nhưng anh thành thục, anh tuấn, ôn
hòa hơn nữa lại có sự nghiệp ổn định, phải biết rằng luật sư nổi danh ở sở sự
vụ này, Diệp Cảnh Trình là người đứng đầu trong nhóm luật sư đó, cùng anh nổi
danh chỉ toàn lão nhân, mà anh vẫn còn trẻ như vậy….. Cô nghĩ Diệp Cảnh Trình
không từ chối cũng là một loại thừa nhận, cho nên không tự chủ được mỗi khi
nhắc đến Diệp Cảnh Trình sẽ bày ra một phần tư thái của nữ chủ nhân, nhưng hiện
tại xem ra Diệp Cảnh Trình có lẽ xuất phát từ lễ phép mà thôi….
Tiểu Chu có chút không cam lòng, cô cảm thấy bản thân đã
phải trả giá, hơn nữa cô cũng chút tư sắc và được yêu thích, hai mắt cô đẫm lệ
khẽ cúi đầu, góc độ này sẽ khiến cho con gái càng thêm điềm đạm đáng thương:
“Vậy…. Diệp luật sư, anh đi rồi thì em còn có thể liên lạc với anh được không?”
“Nếu cô có vấn đề gì thì cứ đi hỏi Trần luật sư là được
rồi, hắn sẽ giải đáp cho cô.” Diệp Cảnh Trình tiếp tục lễ độ mỉm cười.
Tiểu Chu bi thương lui từng bước, xoay người lao ra
ngoài, đáng tiếc là bạch mã hoàn tử của cô không có đuổi theo cô.
Diệp Cảnh Tình xoa
xoa huyệt thái dương, nghĩ đến tuần trước vì bận việc nên anh có nhờ Tiểu Chu
đi trông Tiểu Hi một lúc, liền cảm thấy huyệt thái dương càng đau hơn…. Phải
biết là anh thậm chí còn chẳng biết tên Tiểu Chu.
Cơm chiều, Diệp Cảnh Trình lấy lòng gấp cho Diệp Hi Văn
thức ăn cậu bé thích, trời biết vì sao mà bọn họ chiến tranh lạnh, phát hiện
khóe miệng đứa con ẩn ẩn có chút cong lên, yên lặng ăn hết mới cười híp mắt mở
miệng hỏi: “Tiểu Hi, đầu tháng ba này con thi đúng không?”
Diệp Hi Văn giương mắt liếc nhìn anh một cái, đôi mắt hắc
bjach phân minh hướng anh tỏ vẻ câu hỏi thật vô nghĩa. Diệp Cảnh Trình cũng
không để ý, con anh rất không tự nhiên, anh lại gấp một đũa cải thìa bỏ vào
trong bát Diệp Hi Văn: “Tiểu Hi, ba tạm thời ngừng công việc, một năm này con
cũng nghỉ học luôn nhé, ba đưa con đi chơi thế nào, không thì sau này sẽ không
có cơ hội đâu.”
Diệp Hi Văn kinh ngạc ngẩn đầu, biểu tình nghiêm túc hoàn
toàn không căng chặt lại được: “Ngừng công việc?! Nghỉ học?!”
“Đúng vậy, xem xem Tiểu Hi ngày càng vội vàng, nói không
chừng sau này thời gian bên cạnh ba cũng không có, cho nên chúng ta phải bắt
lấy thời gian của mình chứ ha.” Diệp Cảnh Trình mặt không đỏ tim không loạn dối
gạt con trai mình, nửa năm nữa là mạt thế rồi.
Diệp Hi Văn trước là có chút vui vẻ, dù cậu đủ tự lập,
thành tích cũng tốt, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, so sách giữa việc học cùng ra
ngoài du lịch, cậu đương nhiên càng thích cùng ba mình đi ra ngoài hơn. Nhưng
ngay sau đó, khuôn mặt nhanh chóng căng chặt lại, ánh mắt trở nên hung dữ, mang
theo chút khẩn trương đến chính cậu cũng không phát hiện ra: “Vậy ba muốn cùng
ai sống cùng đi chung?!”
“Hả……” Diệp Cảnh
Trình sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phát hiện con trai bất an, không
khỏi có chút đau lòng, anh không để ý con trai trốn tránh, xoa xoa mái tóc mềm
mại của bé con, giọng điệu nghiêm túc trước đây chưa từng có: “Chỉ cần Tiểu Hi
không chê ba, ba đương nhiên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Tiểu Hi, làm sao có thể có
người khác chứ.”
Lúc này, ba sẽ không để con phải một mình đối mặt, ba
nhất định sẽ bảo vệ con.
Có lẽ là do ánh mắt của Diệp Cảnh Trình quá mức chân
thật, mặt Diệp Hi Văn có chút đỏ lên,
cậu mất tự nhiên quay đầu, khóe miệng không ngăn được khẽ cong, sau đó lại mạnh
mẽ ép trở về, cố gắng căng mặt hất cằm lên: “Ai ….. ai thèm ở bên cạnh ba?!”
Diệp Cảnh Trình không khống chế được đem bé con ôm chặt
vào lòng ngực, cơ thể đứa nhỏ ấm áp, đứng thôi cũng đã cao hơn anh lúc ngồi
rồi, ôm ở trong ngực, cơ thể gầy nhỏ, lại ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy như
được bổ sung năng lượng. Diệp Hi Văn không được tự nhiên vặn vẹo hai cái, giống
như một con vật bị giật mình, giơ giơ móng vuốt uy hiếp.
Diệp Cảnh Trình không để ý Diệp Hi Văn hoàn toàn không có
dùng sức giẫy dụa, đem cằm gác lên đầu vai bé con: “Không sao, cho dù Tiểu Hi
giận dỗi với ba, ba cũng sẽ ở bên Tiểu Hi.”
“Ba à……” Giọng Diệp
Hi Văn mang theo chút ghét bỏ, nhưng trong đó lại lộ ra sự cao hứng. Diệp Cảnh
Trình cảm thấy vành tai đứa nhỏ dán vào cổ mình nóng bỏng vô cùng, khẳng định
là đã đỏ âu rồi.
Cho nên hai cha con chiến tranh lạnh cứ thế kết thúc, chỉ
có Diệp Cảnh Trình ngẫu nhiên buồn rầu: “Bọn họ rốt cuộc vì cái gì mà chiến
tranh lạnh vật ta?”
Chời mé chú Diệp dễ thương quá đi =)))
Trả lờiXóaPhụ tử văn
XóaChúc chủ nhà năm mới. Đong cho đầy hạnh phúc
Trả lờiXóaGói cho trọn lộc tài
Giữ cho mãi an khang
Thắt cho chặt phú quý
Cùng chúc nhau như ý
Hứng cho tròn an khang
Chúc năm mới bình an
Cả nhà đều sung túc 💚💚💚
Ra nhiều truyện cho hủ đọc.