Chương 4: Đồng đội
E
thị, con tang thi này đã ăn rất nhiều tinh thạch, quần áo của nó càng thêm bẩn,
trên tóc đều là đọng máu, biểu hiện của nó càng ngày càng có linh tính.
Vừa
mới, nó đánh nhau cùng một dị năng giả, xuất ra một đạo băng nhận, dị năng giả
không thể tin được ngã xuống.
Nó
tru lên một tiếng, nhóm tang thi núp trong tòa nhà hưng phấn đi tới phân chia
thi thể dị năng giả. Nó cũng là không lâu lúc trước mới phát hiện đồng loại đối
nó thực nghe lời.
Bàn
tay xinh đẹp lấy ra tinh thạch, nó vừa lòng gật đầu, thứ này ăn ngon, còn muốn
ăn nữa. Đáng tiếc, khuôn mặt cứng ngắc không lộ ra một tia biểu tình, ngay cả
đồng tử cũng là một màu đỏ.
Nó
chậm rãi nuốt tinh thạch, đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau, đương nhiên
tang thi không biết đau, nguyên bản cũng không quá đau, cho nên nó nghi hoặc,
làm sao vậy? Chẳng lẽ ăn trúng thứ không thể ăn?
Nó
không có thấy ánh mắt mình dần dần đỏ lên, trong suốt như lưu li, phiếm ra ánh
sáng yêu dị.
“Ngao…….”
Nó khó chịu tru lên, tang thi chung quanh đều dừng động tác, tựa hồ có chút sợ
hãi.
……………
“Vi
Vi, Anh chuẩn bị đi mời dị năng giả gia nhập tiểu đội của mình, cho anh một cái
chúc phúc đi.” Trịnh Vũ Văn mỉm cười nhìn ngươi yêu nhỏ của y, cô hôm nay mặc một
cái áo trắng phối chiếc váy màu đỏ, mang vẻ thanh xuân động lòng người.
Thư
Vũ Vi đỏ mặt, hôn Trịnh Vũ Văn một cái, sau đó bàn tay nhỏ trắng nõn nhéo yêu
Trịnh Vũ Văn. Thư Vũ Vi không có dùng sức, nhưng Trịnh Vũ Văn vẫn là phối hợp
nhe răng nhếch miệng, ủy khuất nhìn bạn gái mình, trong mắt lưu động thiên ngôn
vạn ngữ. Thư Vũ Vi mặt càng đỏ hơn, lại hôn y một cái an ủi.
Lý
Hâm một bên di chuyển ánh mắt ảm đạm, không khí ái muội làm cô hô hấp khó khăn,
giấu đi bàn tay siết chặt dưới tay áo, móng tay đâm vào da thịt, để lại mấy vết
hình trang non trắng bệch thật sâu.
Trịnh
Vũ Văn cười hạnh phúc: “Đi thôi.”
B
thị
Cố
Thần hạ xuống cửa kính xe quân dụng, đối người phía ngoài lộ một cái cười mỉm:
“Tôi đi nhé.”
Trang
Triệt lạnh nghiêm mặt, nhìn kỹ lông mi hơi hơi run: “Thế tôi sẽ nói với Trang
Thiển, vô cớ rời đi, cậu xong rồi.”
“A
Triệt, cậu lo lắng thì cứ nói thẳng đi…” Hắn vỗ vỗ vai bạn tốt, một đôi mắt hoa
đào cười loan loan.
“Bình
an trở về.” Cố Hoàn biểu tình nghiêm túc, hoàn toàn xem nhẹ bạn tốt, giống như
chỉ đang phát lệnh.
Cố
Thần bất đắc dĩ cười cười, làm bộ không thấy.
Trong
ánh mắt lo lắng cùng chúc phúc của bọn họ, lên xe, kiên định nhìn về phía C
thị, nơi đó truyền đến tin tức những
học sinh đang ở đó. Thật vất vả hắn mới thuyết phục được đại ca, nếu hắn
trở thành dị năng giả cấp ba, thì sẽ cho hắn đi tìm Trang Thiển.
Phát động ô tô, Cố Thần gợi lên một mạt tươi cười, che đi
nội tâm lo lắng, Mộc Mộc, cậu còn thiếu tôi một cái đáp án.
Tôi gọi Trang Thiển, nhũ danh Mộc Mộc, bởi vì trước đây
không thích nói chuyện, giống như khúc gỗ, cho nên mọi người cứ như vậy gọi
tôi.
Tang thi khó tin nhìn tay mình, làn da nó bóng loáng nhẵn
nhụi nhưng màu sắc lại xanh trắng, trên mặt có dính máu.
“Thơm quá…” Trang Thiển không tự chủ được nâng tay lên,
liếm một chút lên ngón tay gầy, ăn ngon…. Không đúng! Cậu hoản sợ lấy lại tinh
thần, đứng lặng tại chỗ. (bây giờ mình sẽ xưng cậu lun, c1 các bạn tự điều chỉnh nghen)
Trang Thiển đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, hắn còn
sống và đang khôi phục lại trí nhớ thì trời đã muốn sáng, ánh mặt trời sáng lạn
chiếu khắp nơi, cuối mùa thu gió thật lớn, nghênh diện gió thổi đến, cỏ khô ven
đường lay động thay cho ngô đồng. Gió phất qua cơ thể cậu, cậu không có cảm
giác được làn gió lạnh, lá cây đánh lên mặt cậu, cậu cũng không cảm thấy đau…
Trang Thiển vẫn đứng cho đến buổi chiều trời ngã về tây, hào quang màu đỏ làm
cho đô thị phồn hoa trong quá khứ bây giờ tiêu điều nói không nên lời sự tịch
mịch cùng thê lương.
Trang Thiển lúc này mới đi tới từng bước, chân cậu cứ đi,
thân thể cũng không cảm thấy mệt…. Qủa nhiên, tang thi thì không có tri giác.
Nếu có nhân loại ở đây, nhất định sẽ hô lớn tang thi cấp
ba! Đáng tiếc, Trang Thiển không phải nhân loại, ánh mắt cậu đã muốn khôi phục
từ ảm đạm không ánh sáng thành màu đỏ, nhưng là màu đỏ không có tia sáng, cứ
như tâm của cậu đã chết lặng.
……..
“Chào cậu, tôi muốn mời anh gia nhập vào tiểu đội dị năng
Liệt Diễm chúng tôi.” Trịnh Vũ Văn cười đưa tay ra, cả người y mang theo loại
nhiệt tình trời sinh, làm cho người ta không khỏi ở nơi tiêu điều cảm thấy một
tia hy vọng.
Trình Tử Nghiêu nâng đầu lên, ánh mắt không có tiêu cự,
có chút khiếp đảm nhìn người trước mắt, cả người run lên nhè nhẹ. Nếu không
phải nhìn thấy hắn dùng phong hệ dị năng đối phó tang thi, sau đó chạy nhanh
trốn đi, ai cũng không nghĩ đây là một dị năng giả.
Dị năng giả này thật kỳ quái, hắn hình như rất sợ hãi
tang thi, rất sợ chết, hơn nữa chạy trốn rất nhanh, Trịnh Vũ Văn lúc đầu nhìn
thấy thì tỏ ra xem thường. Nhưng lần thứ hai, lần thứ ba…. ở ngoài thành thấy người
này cứ sợ hãi run rẩy, hắn tuy sợ hãi lại không thể không chiến đấu, ra khỏi
khu an toàn giết một lượng tang thi nhất định, sau đó lại nhanh chóng lại chạy
về, ngày hôm sau lại đi ra…… Trịnh Vũ Văn nghĩ, chắc có chuyện gì đó, người này
tuy nhát gan, nhưng hắn tinh thần lại khá tốt, nói không chừng có lẽ mình có
thể thay đổi hắn.
Cho nên Trịnh Vũ Văn như trước đưa tay, mỉm cười: “Tôi đã
nhìn cậu rất nhiều lần, cậu rất hận tang thi đi, nhưng lại phải chiến đấu, như
vậy vì cái gì không gia nhập tiểu đội của chúng tôi, tôi sẽ khiến cậu mạnh hơn,
tôi sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai.”
Trịnh Vũ Văn lúc nói đến mạnh mẽ hơn, Trình Tử Nghiêu run
rẩy nhiều hơn, ánh mắt trở nên cuồng loạn mà bi thương: “Tôi sợ chết, rất sợ,
cho nên tôi để cô ấy đi, tôi không cứu gã. Tôi yêu cô ấy như vậy, tôi mỗi ngày
đều mơ thấy cô ấy, tôi tìm không thấy cô ấy, anh có thể cho tôi dũng khí sao?
Tôi muốn mạnh hơn, muốn giết tang thi. Có đôi khi tôi hận sao không được chết,
nhưng là không thể, tôi sẽ vì cô ấy báo thù, tôi muốn giết hết tang thi! Tôi,
tôi không nên để cô ấy đi…”
Hắn nói năng lộn xộn, cuối cùng khóc lên….
Tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ có lẽ nên trách cứ hắn,
nhưng hắn đã hối hận như vậy, ưu thương như thế, sự cố gắng mỗi ngày của hắn
mọi người đều thấy.
Trịnh Vũ Văn hít một hơi, như trước đưa tay, thanh âm lớn
hơn một chút: “Khóc có ích lợi gì, muốn báo thù liền đứng lên.”
“Đúng vậy.” Lý Hâm nở nụ cười an ủi, “Nếu anh muốn thay
đổi, muốn chuộc tội, vậy phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân mình.”
“Đứng lên!” Trịnh Vũ Văn lặp lại từng từ từng từ một.
Trình Tử Nghiêu chậm rãi run rẩy đưa tay ra, hắn giống
như muốn cầm lấy rồi lại như từ bỏ không dám.
Úc Mộng Dao một cước đạp bay một con tang thi cấp hai,
bây giờ càng ngày càng nguy hiểm, tang thi bình thường ba tháng trước đã bắt
đầu có một chút tiến hóa thành tang thi bậc một, cư nhiên giờ đã đến cấp hai.
Cô chạy hai bước về phía trước, nhảy lên xe tải.
Tang thi cấp hai giãy dụa đứng lên, trên người đột nhiên
dài ra rất nhiều dây
leo trói chặt bước đi của nó, nó
tê rống, giãy dụa….
“Hống!...” Khi tang thi cấp hai đứng lên được, xe tải đã
muốn đi mất.
“Dao nha đầu, đến đây, uống chút canh nóng, Lý thẩm vừa
mới làm nóng lại.” Một vị đại thẩm nhiệt tình đưa đến một chén canh.
Úc Mộng Dao mấy tháng trước ở thời điểm nguy hiểm thì
đánh thức dị năng, trốn được, lại bởi vì lâu dài bị chà đạp,lúc đó hôn mê, sau lại sốt không
ngừng.
Khi cô tỉnh
lại, chính là nằm trong xe tải này.
Đây là của một
đám người trung niên đại thúc đại thẩm, bọn họ từ một thôn nhỏ, mang theo rất
nhiều lương thực. Úc Mộng dao cho tới bây giờ không có nghĩ rằng cô còn thể gặp
được những người chất phát lương thiện như vậy. Khi đó cô yếu ớt lại còn ít
nói, nhưng nhờ những đại thúc đại thẩm cho cô ấm áp, cô cùng bọn họ tiện đường
cùng đến C thị.
Cô một đường
liền hết sức bảo vệ những người này, tuy nhiên cô vẫn còn yếu, tỷ như tang thi
cấp hai vừa rồi, nếu không phải tang thi không có cảm giác ,khi cô đem hạt
giống giấu ở trên người mình, có lẽ bọn họ không thể nào đi được.
Đúng vậy, cô là
dị năng hệ mộc, đồng thời là hệ thể năng.
Úc Mộng Dao yên
lặng uống canh nóng, khuôn mặt xinh đẹp tinh trí bị nhiệt khí xông đến có chút
hồng, thập phần mê người, lông mi dày tựa như cánh bướm, hơi hơi lay động.
Trong bốn tháng gần đây cô nở nụ cười đầu tiên, nói không chừng có lẽ bọn họ
chính là thản nhiên cứu cô mà thôi.
……..
Trang Thiển
cùng hai tang thi mới thăng cấp khôi phục lại trí nhớ ngồi cùng nhau, phía sau cậu
một con tang thi đang đứng, cũng sắp thăng cấp.
Cậu khôi phục
trí nhớ cũng khá lâu rồi, hiện tại cậu đã tẩy rửa sạch sẽ, mặc áo một chiếc áo
sơ mi cùng quần bò. Thiếu niên hơi nâng đầu, lông mi trên mặt lưu lại một cái
bóng xinh đẹp, đáng tiếc, mặt cậu không chút thay đổi, đôi mắt đỏ sậm vô thần
nhìn về phía trước, da trên người hiện ra màu xanh trắng lạnh lẽo, phá hư cảnh
sắc nguyên bản rất dễ nhìn.
“Vậy, Diệp Cảnh
Trình, Mạnh Viễn, mục đích của chúng ta là đánh C thị.” Trang Thiển nói chuyện
thực chậm, bởi vì tang thi bộ dạng cứng ngắc, cậu luyện rất lâu mới lưu loát
được như hôm nay.
“Đúng… vậy, cả
đám kẻ thù đang ở tây thị.” Mạnh Viễn khẽ quay đầu, một cái tiểu hỏa cầu màu đỏ
sậm quỷ dị quay cuồng trên năm ngón tay của hắn, hiển nhiên là hắn muốn cười
một chút, nhưng là biểu tình hoàn toàn không có chút biến hóa.
“Ân.” Diệp Cảnh
Trình vừa mới nói được, không ngờ lại dùng thanh âm kỳ quái để nói, nghĩ đến
đứa con bảo bối của mình, anh có chút
trầm mặc.
Trang Thiển đưa
tay ra: “Hợp tác vui vẻ, ngao….”
Theo tiếng rống
của cậu, tang thi đứng phía sau chậm rãi đưa tay ra, đáp trên tay cậu, Diệp
Cảnh Trình cùng Mạnh Viễn cũng đưa tay ra.
“Tốt lắm, mấy
người đi tắm rửa đi sẽ tốt hơn.” Trang Thiển đi tới cửa, mở ra, không cẩn thận
đem cửa thu đến trong tay. Nhìn bàn tay thon dài xanh trắng đem cửa kim loại
dính trong tay, cậu trầm mặc một lúc, mới đối hai người ra đề nghị, sau đó lại
hướng tang thi cấp hai đang đứng ngơ ngác ở trong phòng: “Đường Duẫn Triết, đi
thôi, ngao….”
Tang thi ngơ
ngác ngoan ngoãn đuổi theo cậu, làn da của nó so với cậu càng thêm xanh đen, rõ
ràng là khuôn mặt Đường Duẫn Triết.
Chương
5: Đừng chết
“Vũ
Văn, chúc mừng anh đã là dị năng giả cấp ba, đây là ba cho em, nghe nói nó có
đến ngàn năm lịch sử, em vẫn luôn mang theo, bây giờ cho anh.” Thư Vũ Vi có
chút hồi hộp đeo chiếc nhẫn vào tay trái Trịnh Vũ Văn, cô vô cùng cẩn thận, nó
chứa đựng yêu thương cùng lời chúc của cô. (ta lại chém)
Trịnh Vũ Văn ôn nhu hôn trán cô, ôn nhu sờ sờ chiếc nhẫn
cô gái đeo cho mình, sau đó cúi đầu thong thả mà thành kính trên chiếc nhẫn khẽ đặt một nụ hôn, cười nhẹ nói: “Anh
nhất định sẽ mang theo. Vi Vi, trong lòng anh em chính là ánh sáng của mặt trời
ở tận thế này, là động lực và tín ngưỡng của anh.” (*ed nổi da gà*)
“Ân… Anh cũng là duy nhất với em.” Thư Vũ Vi nhìn người
trước mặt, cảm thấy tim mình đập quá mức nhanh, cô nở nụ cười, giống như Trịnh
Vũ Văn nói, nụ cười vô cùng thuần khiết, vô cùng tốt đẹp, hoàn toàn không có bị
mạt thế lây nhiễm vẻ lo lắng. Sau đó cô đánh Trịnh Vũ Văn một cái, cố nghiêm
mặt che giấu vẻ thẹn thùng của mình, hung hăng nói: “Không được làm mất!”
“Đương nhiên, tiểu thư của anh.” Trịnh Vũ Văn một chút
cũng không thèm để ý, cười càng thêm ôn nhu, “Tiểu thư, cho phép thân sĩ mang nàng
ra ngoài đi dạo, tin tưởng tôi đây sẽ bảo vệ nàng.”
“Thực sự?!” Thư Vũ Vi nháy mắt sáng lên, một đôi mắt rất
đẹp.
……
Cố Thần dừng lại, xe quân dụng đã dính đầy máu cùng tro
bụi, nhìn trước mắt tường thành khu an toàn cao lớn, mím mím môi, ánh mắt lộ ra hào quang kiên định mà ôn nhu: “Mộc Mộc, tôi đến
đây.”
Hắn xuống xe, người trông cửa thành đã sớm chú ý đến hắn
lập tức đi tới ….
Hắn lần này không chuẩn bị chứng minh nhân dân, hắn chỉ
tính tìm được Trang Thiển sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa hắn mấy ngày trước đã muốn
tới ngưỡng của dị năng giả cấp bốn.
Cố Thần đem xe tiến vào khu an toàn.
Đột nhiên, một trận gió lớn mang hơi thở hỗn loạn lạnh
như băng thổi quét qua, cây đại thụ duy nhất bên ngoài khu an toàn bị mang đi
một mảng lá cây.
Mùa đông đến rồi.
“Vương thẩm, Vương thúc còn chưa hết sốt sao?” Úc Mộng
Dao có chút lo lắng. Đại thúc nhiệt tình chính trực này kiên trì cầm cái xẻng cùng cuốc chiến đấu,kết quả
hôm trước do lao lực quá độ mà phát sốt cao.
“Đã lui một
chút, đừng lo lắng, Dao nha đầu.” Lý thẩm bưng một cái bát đi ra, “Đây là canh
gừng, cháu uống một ít liền ngủ đi, đã muốn vào đông, vẫn là chú ý một chút.”
“Đúng vậy, Dao
nha đầu, ngày mai còn đi tới khu an toàn nữa.” Trần thẩm đem quần áo dư thừa
đan lại sau đó đứng lên đem ra ngăn ngoài cửa xe ngăn lại gió lạnh thổi vào.
Úc Mộng Dao ngoan
ngoãn uống hết cưng gừng, lui lại
vào trong chăn, cẩn thận dùng mặt cọ cọ mặt chăn ấm áp, hốc mắt có chút đỏ. Cô
cho tới bây giờ chưa từng dùng qua một cái chăn khô ráp làm bằng thủ công mà
còn nặng như thế, rõ ràng chỉ là một cái chăn tầm thường, nhưng cô lại cảm thấy
so với giường lớn nhà mình lại thoải mái hơn. Ngày mai là ngày chiến đấu cuối
cùng, cô cần chuẩn bị tinh thần thật tốt.
C thị khó được
ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhưng lại không có chút độ ấm nào, ngược lại càng
làm vẻ tiêu điều tăng thêm sự lạnh lẽo
hoang tàn.
“Mau! Vũ Văn,
bên này có rất nhiều người may mắn sống sót! Bọn họ đến khu an toàn.”
“Mọi người hảo,
tôi là đội trưởng tiểu đội Liệt Diễm, tôi sẽ hộ tống mọi người đến khu an
toàn.” Trịnh Vũ Văn cười hòa nhã dưới ánh mặt trời sáng lạn, lại hoàn toàn
không có nhận ra cô gái mà y bất đắc dĩ bỏ rơi. Lúc đó Úc Mộng Dao vô cùng chật
vật, ngay cả một bộ quần áo đầy đủ đều không có, nói sao, ai lại đi nhớ một
người nguyên bản là kẻ đáng chết ?
Úc Mộng Dao
nhìn thấy Trịnh Vũ Văn, cảm thấy ánh mắt kiên đinh của y có chút chói mắt.
Thực buồi cười.
Úc Mộng Dao khẽ cúi đầu, lông mi dày giấu đi biểu tình nơi đáy mắt, yên lặng
ngồi trong một góc của xe, không tiếng động từ chối tham gia đối thoại. Đại
thúc đại thẩm phải sinh hoạt tại khu an toàn, không thể đắc tội người này.
Chỉ tiếc, hình
như ông trời không muốn để cho cô yên lặng.
“Mộng Dao!”
Thanh âm run
rẩy kích động, lộ ra sự khó tin cùng tình cảm phức tạp, sự khó hiểu cùng hối
hận. Trình Tử Nghiêu sớm xóa đi thói quen run rẩy khi nhìn thấy tang thi, hắn
đã học được cùng đội hữu nói giỡn, học được sau khi chiến đấu sẽ cùng nhau tới
một ly, học được cách nhìn về ánh sáng tương lai mà hy vọng. Tuy nhiên vẫn còn
sót một chút im lặng và yếu đuối, nhưng cũng sớm đã bị mọi người luyện đến chỉ
còn một ít.
Hắn trong lòng
vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, tất cả mộng đẹp cùng ác mộng của hắn,
tình yêu duy nhất hắn từng có…. ngay trước mặt….
Úc Mộng Dao cả
người cứng ngắc, một lát sau, cô không dám tin ngẩng đầu lên, trong mắt chứa
đầy hận ý cùng chán ghét khiến Trình Tử Nghiêu đang kích động chạy đến phải lui
từng bước, lại khôi phục bộ dáng run rẩy khúm na khúm núm, hắn cẩn thận nhìn
cô: “Mộng Dao…”
“Trang lão đại,
hai con tang thi cấp ba ngu ngốc kia đang chuẩn bị tập kích.” Đường Duẫn Triết
vọt vào phòng, đánh bay cửa, cậu ta tựa hồ phi thường kích động, nhưng khuôn
mặt xanh trắng cứng ngắc không có một
tia biến hóa, ngay cả đến thanh âm nói chuyện cũng chậm chạp khàn khàn.
“Này, Trang
Thiển, cậu phải đổi nhà khác rồi.” Mạnh Viễn mặt không chút thay đổi nhìn cửa
bị đụng nằm một bên, hắn là ám hệ cùng hỏa hệ dị năng, cùng tên hệ thể năng
mãng phu không thể trao đổi được, “Cậu chừng nào tiến cấp bốn, ngày mai? Ngày
mốt?”
Trang Thiển
đang cùng Diệp Cảnh Trình chơi cờ, cậu yên lặng hạ xuống một viên cờ trắng:
“Ân, ngày mốt. Không có việc gì, toàn thành chỗ nào cũng có thể tùy tiện ở.”
Đường Duẫn
Triết đứng một bên yên lặng, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, trong mắt không
một tia cảm xúc: “Mấy người không ai thèm để ý đến tôi aaa.”
“….” Diệp Cảnh
Trình quay đầu, hạ xuống một viên cờ đen, quả thật không đành lòng thắng.
“….” Trang
Thiển yên lặng nhìn chằm chằm bàn cờ, tựa hồ có thể nhìn đến nó ra hoa.
“….” Mạnh Viễn
không nhịn được nữa, một cước đạp bay Đường Duẫn Triết yếu hơn hắn, trên tay
một hỏa cầu màu đỏ sậm như thiêu đốt ,“ Cậu đó, không được dùng cái bộ mặt than
không biểu tình nói ra loại lời như vậy, cũng không phải phim kinh dị.”
Đường Duẫn Triết u oán đi lại: “Đều là tang thi
còn sợ quỷ.”
Trang Thiển
phất tay, dập hỏa cầu, cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên ném đi bàn cờ sắp thua trước
mặt, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Cảnh Trình, kỳ thật cậu là muốn cười một
cái. Diệp Cảnh Trình cũng mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trang Thiển một
cái, thật ra anh rất muốn trừng mắt nhìn cậu…
Hai người yên lặng
mặt không chút thay đổi quay đầu, bộ mặt than nhìn rất hung tàn!
“Tốt lắm, đừng
động đến hai tên chuyên gây ồn ào, chúng ta tiếp tục chơi cờ.” Trang Thiển dùng
một bàn cờ cá ngựa thay thế cho cờ vây.
Đường Duẫn
Triết ôm ngực như bị đau, mặt không chút thay đổi nhìn Trang Thiển: “Tôi chết
mất!”
Mọi người không
đành lòng nhìn mặt cậu ta, cùng động tác không tương xứng!
"Trách không được cậu lục
tung phòng đứa nhỏ lên....'' Mạnh
Viễn mặt không chút thay đổi ngồi xuống , “Tôi đi màu xanh.”
“Xanh lá.” Diệp Cảnh Trình nhìn nhìn cờ vây trên mặt đất,
quyết định ở trò tỷ phú phải trả thù.
Trang Thiển cầm lấy quân cờ màu đỏ: “Màu đỏ.”
“Ngao!” Đường Duẫn Triết đi lên, cầm lấy quân cờ màu vàng
còn lại trong hộp cờ, phóng đến vị trí chính giữa, chậm rãi ngẩng đầu, mặt
không chút thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, “Tôi không thích màu vàng!”
“……”
Tất cả mọi người lần nữa quay đầu.
…….
“Ngao! Nhân loại ngu xuẩn, thế giới này là của tang thi
bọn ta.” Một con thi cấp ba rống lên, kêu gọi càng nhiều đồng bạn vây quanh những
người đó. Thân thể đồng bạn nằm dưới chân nó, nó lại không thèm để ý, bất quá
là một con tang thi cùng cấp ba với nó, nó sẽ tiến hóa, nó sẽ nắm hết thảy
trong tay, đạt được quyền lợi, địa vị, nó là diễn viên! (bệnh thật =.=)
Trịnh Vũ Văn người đầy chật vật ôm Thư Vũ Vi, cô vì đẩy y
ra để tránh bị công kích, ngã đập vào tường, hôn mê.
“Lui lại!!!” Trịnh Vũ Văn điên cường kêu lên,xe bọn họ đã
bắt đầu khởi động.
“Buông tôi ra, buông ra!!!” Úc Mộng Dao thét chói tai,
giãy dụa, xuất ra khí lực toàn thân, nhưng Trình Tử Nghiêu là một dị năng giả
cấp hai hỗ trợ hắn cũng là dị năng giả cùng cấp.
Trình Tử Nghiêu có chút không đành lòng nhìn tang thi vây
quanh xe tải, kiên định lôi kéo Úc Mộng Dao đang đau khổ: “Mộng Dao ,anh không
thể để em đi chết.” Hắn nhìn đội hữu nhờ hỗ trợ, hy vọng họ giúp hắn, hắn vài
lần không giữ được Dao Dao.
Bên kia, Trần thúc chạy nhanh đến bắt lấy Trịnh Vũ Văn:
“Cậu trai trẻ, cậu mang đám phụ nữ theo, van cầu cậu!”
Ánh mắt ông chân thành tràn ngập khẩn cầu, khuôn mặt hàng
năm làm đồng mà đen đi, chứa đầy hy vọng, bị một người thiện lương chất phác
như vậy thỉnh cầu, Trịnh Vũ Văn trong lòng giống như bị thứ gì đánh vào khiến y
khó chịu.
Nhưng thần tình Trịnh Vũ Văn tràn đầy thống khổ đẩy người
đang gắt gao nắm lấy tay mình, gian nan nói: “Thực xin lỗi!”
Trần thúc bị đẩy ra, lập tức bị tang thi bao phủ.
“A!!!!!!!!” Úc Mộng Dao thét lên một tiếng chói tai,
thanh âm bén nhọn dường như đánh nát tất cả tế bào trên người cô, hai mắt cô
toàn bộ đều đỏ lên, dây leo màu xanh biếc bốn phía điên cuồng nhảy múa, quất đập,
“Anh buông tôi ra, anh sao không chết đi!! Trình Tử Nghiêu anh là một tên nhu
nhược! Tiện nhân! Lúc trước sao anh không kiên định một phần vạn như bây giờ
đi? Dũng khí của anh là chỉ biết đứng phía sau thôi à???? Tên khốn, buông tôi
ra!!!!”
Tang thi đã đến gần xe tải, Úc Mộng Dao sử dụng hết tất
cả năng lượng, dây leo điên cuồng công kích: “Lý thẩm, phía sau!!!”
Nhưng Lý thẩm chỉ là một người thường làm sao phản ứng
nhanh kịp thời, lập tức bị tang thi kéo xuống xe. Biến mất trong miệng tang
thi.
“Tôi hận anh!” Thanh âm Úc Mộng Dao bởi vì tê rống có
chút khàn khàn, mọi công kích của nàng đều bị một dị năng giả hệ mộc cấp hai
khác hóa giải hết, do không thoát được bị giam cầm cô đột nhiên im lặng, đôi
mắt to xinh đẹp lại mất đi thần thái khó khăn lắm mới có được, một giọt huyết
lệ đỏ tươi theo đôi mắt của cô tí tách chảy xuống, chậm rãi, chậm rãi, xẹt qua
hai má….
Trình Tử Nghiêu run lên, bối
rối nhìn cô: “Thực xin lỗi,rất xin lỗi, Mộng Dao, anh yêu em, anh không
thể để em chết được, rất xin lỗi... ”
Hắn đánh hôn mê Úc Mộng Dao, gắt gao ôm lấy cô, run rẩy,
nhỏ giọng cầu xin cô tha thứ cho mình.
Lúc này, Trịnh Vũ Văn đã lên xe, y vừa khóc vừa hôn hôn
cái trán Thư Vũ Vi: “Đều là anh không tốt, Vi Vi.”
“Lái xe, mau trở về!!” Trịnh Vĩ Văn lên tiếng ra lệnh,
mọi người thống khổ rời đi, bọn họ không phải muốn bỏ rơi người may mắn sống
sót, bọn họ là dị năng giả, nhưng cũng là người, cho nên khi có chuyện xảy ra,
khi đến lúc mấu chốt, vì đồng bạn, vì tương lai, bọn họ không thể không làm vậy.
Nếu lưu lại chính là toàn quân bị diệt, nếu tở về, lần sau lại đến, là có thể
giết chết con tang thi này.
Tang thi tê rống, vây quanh xe tải, máu tươi nhiễm đỏ
khắp mặt đất.
Gió Bắc rét lạnh gào thét thổi qua, tựa như tiếng ai thở
dài….
……..
Tuyết
ngưng, vị trí trung tâm của C thị, hang năm vào mùa đông đều sẽ có vài ngày
tuyết rơi đầy.
Hiện
tại, cả khu đều bị lắp đầy một tầng tuyết trắng mềm mại, không có ô tô vội vàng
chạy qua, không có ai đầu đầy mồ hôi ở trước cửa nhà dùng sạn xúc tuyết đọng,
cũng không có vô số máy điều hòa vận hành, tuyết đọng lần này hẳn so với mọi
năm đều phải lâu hơn một chút.
Hôm
nay không có ánh sáng mặt trời, Gió Bắc có chút thấp lạnh, Trang Thiển yên lặng
đứng trước một khối thi thể, thi thể máu thịt mơ hồ, rõ ràng là bị nhiều đạn
dược cùng lúc bắn phá mà chết. Mặt của thi thể không hề hư hao, làn da màu tiểu
mạch, rất anh tuấn, chính là ánh mắt ôn nhu đã muốn nhắm lại.
Làn
da Trang Thiển phai đi chút xanh, trở nên thảm đạm tái nhợt, nơi này một mảnh
tuyết trắng, nổi bật lên mái tóc đen nhánh, đôi mắt đỏ sậm, trông rất dọa
người. Cậu giống như đang bi thương, không thể tin, nhưng cái chính là tang thi
không có biểu tình, cho nên cậu chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Cậu
trước đó thăng cấp, hoàn toàn không có chú ý đến khu an toàn, vì cái gì mà vài
ngày trước cậu mới thăng cấp chứ? Trang Thiển có chút nhớ đến mà cười, nhưng
tang thi không có biến hóa biểu tình, cũng chỉ là đứng đó nhìn thi thể trên mặt
đất.
“Tại
sao lại như vậy?” Âm thanh Trang Thiển bình lặng.
Đường
Duẫn Triết cảm thấy được bạn tốt của mình không đúng, nhưng trên người cậu tỏa
ra uy áp của tang thi cấp bốn nên không dám hỏi, Đường Duẫn Triết chỉ thuận
theo bản năng thuật lại sự việc: “Người này là từ B thị đến đây tìm người, mấy
ngày hôm trước không biết vì sao lại đánh lén tiểu đội đội trưởng Liệt Diễm,
hắn sắp tiếp cấp thành dị năng giả cấp bốn, khu an toàn ở C thị lợi hại nhất
cũng chỉ cấp ba, cho nên Trịnh Vũ Văn khó có thể chiêu mộ được, kết quả là bạn
gái y, cháu gái của một người quyền thế trong khu an toàn mang đến quân đội,
sau đó…”
Đường
Duẫn Triết nhìn nhìn thi thể, người này không phải tang thi, bọn họ cả người
đều đầy nhược điểm, chảy máu quá nhiều cũng sẽ làm họ tử vong, tang thi không
sợ vũ khí nóng, bởi vì bọn chúng không sợ đau, cho nên mới cần dị năng giả đối
phó, dị năng giả lại sợ những vũ khí nóng đó, vì vậy vẫn tạm thời bị đám người
có quyền ở trên khống chế, mà cái đám có quyền kia lại sợ hãi công kích của
tang thi, một cái tuần hoàn thú vị. Bất quá, vũ khí vốn là do nhân loại phát
minh dùng để chiến đấu.
Trang
Thiển trầm mặc nhìn thi thể Cố Thần, không đáp lại lời Đường Duẫn Triết.
Một
lát sau, ngay khi ba người nghĩ cậu sẽ đứng đến lúc thiên cùng địa tận thì cậu
mở miệng.
“Mọi
người đi trước đi.”
Tuy rằng mấy người bọn họ
thường xuyên thầm oán tang thi chỉ có một bộ dạng cứng ngắt, nhưng đây là cái
ghét nhất, bởi vì không nhìn thấy được biểu tình, nên cũng không biết được buồn
vui. Diệp Cảnh Trình không khỏi nghĩ
đến thời điểm bi thương của bản thân, anh muốn thống khoái rơi lệ, nhưng gương
mặt vẫn chỉ yên bình như vậy…
Trong màn tuyết
trắng xóa cũng chỉ còn lại Trang Thiển …. Cùng thi thể Cố Thần.
“Mộc Mộc, cậu
còn chưa cho tôi đáp án.”
“Mộc Mộc, tôi
đã về, cậu có hay không nghĩ đến tôi.”
“Mộc Mộc, tôi
yêu cậu!”
Trang Thiển
vươn ngón tay tái nhợt vuốt ve gương mặt Cố Thần, nhẹ nhàng lau đi một giọt máu
trên người hắn: “Cố Thần….”
Biểu tình vẫn
luôn không có biến hóa của cậu rốt cục có chút bị tan vỡ, chậm rãi, miệng cậu
hơi hơi giơ lên một độ cong mơ hồ, thực ảm đạm, khóe mắt cậu hơi hạ xuống, so
với lúc trước ôn nhu hơn một chút. Có vẻ, Trang Thiển muốn lộ ra một cái cười
mỉm, nhưng thoạt nhìn cậu tựa như đang khóc…
………….
Chương 6: Sinh li
Trịnh Vũ Văn đi
ngang qua một quán nhỏ, rất nhiều người may mắn sống sót ở nơi này mở hàng quán,
dùng nhiều đồ vật trong quá khứ có giá trị đến nơi này trao đổi lấy thức ăn.
Đáng tiếc, một viên kim cương có lẽ còn chẳng đổi được đến một chén mỳ tôm.(aka mỳ ăn liền,
đang đói, thèm, chẹp chẹp)
Sau khi cùng Cố Thần mạt danh kỳ diệu đánh nhau, y cũng
trở thành dị năng giả cấp bốn, còn muốn cảm ơn người đó vì đã không có ý lập
tức giết y mà muốn từ từ tra tấn. Kết quả chính là lúc y nửa sống nửa chết, Vi
Vi mang quân đội đến, còn y được Lý Hâm dùng quang hệ dị năng cứu chữa.
Y đột nhiên dừng cước bộ, nhìn về phía một thanh đao, y
nhìn đến thân đao mơ hồ vờn quanh ánh sáng trắng, tựa hồ không ai phát hiện.
Quán chủ là một trung niên nam nhân: “A, Trịnh đội trưởng, đao này của ta là
bảo vật gia truyền, chỉ cần hai mươi cân, không mười cân gạo là có thể lấy.”
Trịnh Vũ Văn đưa lương phiếu ứng hai mươi cân gạo, lấy đi
thanh đao.
Y rót năng lượng, đao trong nháy mắt tiến lên, một bộ đao
pháp tiến vào trong đầu y….
(tức chết đứa ed là ta, tác giả tỷ đang
ngược Thiển nhi *đập bàn*)
………..
C thị, nội thành
Gần đây không có dị năng giả đi ra ngoài vì bọn họ mất
quá nhiều người, cho nên mọi người nhàn rỗi cư trú trong một nhà giàu có, nhà
này có lẽ thuộc dòng dõi thư hương thế gia, nhìn rất cổ kính.
Trang Thiển ngồi trên giường, nhìn chằm chằm bức tường mà
ngẩn người: “Mọi người xem có phải là bộ cung tiễn treo trên tường đang sáng
lên không?Còn nghiên mực trên bàn nữa?” (ta chém đây)
“Không có!” Đường Duẫn Triết mặt không chút thay đổi xoẹt
cái đứng lên, đây là câu đầu tiên Trang Thiển chịu nói ra.
“Vậy à? Cậu đi rót năng lượng vào bộ cung tiễn thử xem.”
Trang Thiển quay đầu, trong một tháng đây là lần đầu tiên cậu chịu nhìn Đường
Duẫn Triết, từ sau khi lên cấp bốn, ánh mắt cậu đã có chút ánh sáng cùng cảm
xúc mỏng manh, có thể làm ra một số biểu tình rất nhỏ, đáng tiếc hôm đó, tất cả
ánh sáng liền tan rã.
Đường Duẫn Triết đối với lời Trang Thiển nói quá mức hưng
phấn, vì thế không chút nghĩ ngợi liền vọt đi.
Một lát sau…
“Chậc chậc, đây là một bộ cung tiễn phối hợp.” Đường Duẫn Triết khoa trương nâng đầu lên,
mặt không chút thay đổi nói.
Vốn
đã quen với biểu tình khác của hắn, hai người cũng đi lại gần.
“Không chừng cấp bốn mới có thể nhìn ra được, chúng ta đi xem thị trường
đồ cổ, nếu không có con mồi thì đi tìm từng nhà, một thứ cũng không để lại cho
khu C.”
Trang Thiển đứng lên, mở cửa sổ ra nhảy xuống dưới.
Mạnh Viễn yên lặng vịn lấy bệ cửa sổ: “Đây là lầu mười
mà!”
Diệp Cảnh Trình đem hắn kéo lại: “Đi nhanh kiếm quái
thăng cấp.”
Đường Duẫn Triết đã sớm đi xuống cầu thang đuổi theo đứa
bạn tốt tùy hứng của mình.
“Mộng Dao, ăn cơm.”
Trình Tử Nghiêu yên lặng mở khóa, đi vào phòng, hắn lên
tiếng thật cẩn thận.
Hai mắt Úc Mộng Dao vô thần, tựa như đã mất đi linh hồn.
Trình Tử Nghiêu hít một hơi, ngày đó sau khi tỉnh dậy, Úc
Mộng Dao liền trở thành bộ dạng này. Trừ bỏ muốn chạy trốn vài lần, cô đều một
chữ cũng không nói, sao hắn có thể để cho cô đi được, hắn vất vả lắm mới tìm
thấy cô, như thế nào có thể để cô đi tìm chết.
Tay Trang Thiển lấy đi đầu của một dị năng giả, trực tiếp
rút ra tinh thạch màu trắng ngà, đây là một dị năng giả cấp bốn, là đội trưởng
của một tiểu đội nổi danh giống Liệt Diễm, đương nhiên tiểu đội này đã biến
mất, cũng giống như những tiểu đội đã biến mất trong ba tháng qua.
Trang Thiển trực tiếp ăn luôn tinh thạch, chậm rãi liếm
máu trên tay, cậu hiện tại đã sắp tiến đến cấp năm, cậu…. có nhịp tim, mơ hồ,
chậm rãi, tim đang đập.
Tuy áy náy với
việc mấy người bọn họ giết chết dị năng giả để lấy tinh thạch, nhưng lại không
có chút áp lực. Chính mình ngay từ đầu là không biết sau đó là tuyệt vọng, cuối
cùng chỉ còn hận, những người khác chắc cũng nhờ vào sựu thù hận cùng tuyệt
vọng chống đỡ, nếu không có chờ mong cùng sự chờ đợi, thì cũng sẽ không để ý
cùng lo lắng …..
Khu an toàn C thị bây giờ đã có dị năng giả cấp bốn,
người đột phá thứ nhất, đó là Trịnh Vũ Văn đã cùng đánh nhau với Cố Thần. Những
dị năng giả cấp bốn có thể phát hiện trên vũ khí có ánh sáng mơ hồ, dị năng bản
thân bước đầu đã có thể hình thành sự tuần hoàn, quan trọng hơn, bọn họ có thể
miễn dịch với bệnh độc của tang thi.
Vì thế, nơi buôn bán quá khứ luôn vắng vẻ nay lại luôn
tràn ngập người đến, không ít người đói bụng đã lâu trong một đêm lại có một số
lượng lớn thức ăn, nhưng vài ngày sau sẽ bị phát hiện họ chết trong một u ám
nào đó, đã thật lâu C thị không có tiểu đội đi từ nội thành ra thăm dò, lúc này
lại lần nữa có bóng dáng con người, bọn họ cẩn thận rồi lại tham lam tìm kiếm,
có chết ở dưới vuốt tang thi, cũng có tiêu vong trong tay đồng đội của mình….
Trang Thiển ăn xong tinh thạch, giương mắt, ánh mắt màu
đỏ sậm phát ra sự khinh bỉ, đối Đường Duẫn Triết hơi hơi nâng cằm: “Bắn chệch
rồi.”
Đường Duẫn Triết kiểm tra những nơi tìm được tiễn ở C
thị, cũng được mấy bộ bước pháp, tiễn pháp, công pháp cường thân kiện thể, rất
thích hợp với tổ hợp dị năng của cậu ta. Năng lượng hệ thể năng có thể trợ giúp
cậu ta cường thân, phong hệ có thể giúp mũi tên tăng thêm lực công kích hoặc
tốc độ, còn có thể dùng thu mũi tên lại, thật sự là vô cùng phù hợp.
Tuy nhiên, tìm cả thành thị, vật phẩm tỏa ra hào quang,
tạm thời gọi nó là bảo vật gia truyền cũng không được nhiều lắm.
“Tôi sắp thăng cấp.” Diệp Cảnh Trình thu hồi thủy cầu
trong tay, trên tay chuyển chuyển chủy thủ tối màu vừa được tẩy rửa sạch sẽ,
anh lực chọn chủy thủ và đoản kiếm, trọng tâm vào ám sát, bí mật, bước pháp hay
công pháp linh tinh gì đó thì chỉ có hệ tốc độ mới phát huy ưu thế.
“Con mồi đáng yêu sợ đến không dậy nổi à.” Mạnh Viễn trôi
nổi mấy tiểu hỏa cầu giết một tên đang giả chết trên mặt đất, lắc lắc roi trên
tay, ngửi thấy hương vị của máu tươi, trong mắt có chút xao động. Hắn cũng sắp
thăng đến cấp năm, nghe nói cái tên bạn tốt của hắn đang ở khu an toàn phát
triển không tồi….
(đã tiến cấp tới boss phá hoại lun rùi
*vui mừng hớn hở* )
Úc Mộng Dao bước đi trên đường C thị, cô mặc một bộ đồ
ngủ màu trắng, chân bị xích, bị đông đến lạnh như băng, xích sắt bị đông đến vỡ
tạo ra lỗ hổng, phía sau để lại thật dài dấu chân có dính máu, cho dù là như
thế, trên đường một con tang thi cũng không có.
Ngày hôm qua lúc Trình Tử Nghiêu không có mặt, những đồng
đội tốt của hắn cứ luân phiên khuyên bảo cô, ánh mắt khiển trách của bọn họ,
nhìn cô cứ như là một người vô lí thích gây sự vậy. Trình Tử Nghiêu vì cô cơm
nước, mỗi ngày vượt qua nỗi sợ hãi giết tang thi cùng cô có quan hệ gì, ai biết
là hắn vượt qua nỗi sợ hãi bản thân hay là lo cho nội tâm áy náy chứ, hắn là
một kẻ yếu đuối, một khi thừa nhận tất cả sai lầm của chính mình chắc là sẽ
điên mất.
Cùng với việc nói là cứu mình, yêu mình, không rằng nói
là đang cứu chính bản thân hắn.
Úc Mộng Dao xùy cười một tiếng, thật đúng là cảm ơn đám
bạn tốt của hắn mỗi ngày siêng năng khuyên bảo, hôm nay cô giả vờ ngủ đánh bất
tỉnh người kêu Lý Hâm, rốt cuộc trốn ra được.
Cô cho dù chết cũng không muốn sống như cẩu (aka chó đó) trong cái nơi giả vờ chính nghĩa cùng yêu
thương đó, ấm áp của cô một lần rồi lại một lần bị bọn họ giết chết. Bất quá, người
phía trước này, có lẽ cô có thể cho nhóm hắn một chút phiền toại nho nhỏ.
“Trang Thiển.” Úc Mộng Dao đờ đẫn nhìn về phía trước, “Có
người may mắn sống sót trốn trở về nói là nhìn thấy anh.”
“Tôi chính là thả đi một món quà nhỏ, tên đó không phải
lập tức hóa thành một đống máu loãng hay sao?” Mạnh Viễn từ chỗ xa đi ra, người
con gái này rất đẹp, lông mi dày đậm tự nhiên hạ xuống, bộ đồ ngủ màu trắng bao
lại cả người duyên dáng hoàn mỹ, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật đôi mắt to
vô thần, phi thường giống một con búp bê bị nhốt trong tủ kính. Đôi chân thon
gầy lây dính màu máu tươi nóng rực xinh đẹp, đôi mắt to tối đen vô thần nhưng
sâu bên trong chứa đầy điên cuồng cùng thù hận, vì thế cả người cô liền trở nên
vô cùng quyến rũ mê người…
Úc Mộng dao giương mắt lên, lông mi dày đậm hơi hơi rung
động: “Anh là ai?”
“Tôi chính là kỵ sĩ tới đón cô.” Mạnh Viễn mặt không chút
thay đổi nói, làn da hắn tái nhợt, ánh mắt đỏ sậm lóe lên ánh sáng tối tăm
không rõ, hắn mặc một bộ trang phục phong cách cổ xưa màu đen, đưa một bàn tay
lạnh lẽo tái nhợt về phía cô gái mặc váy ngủ màu trắng.
Ở nơi thành thị tiêu điều mà yên tĩnh, cảnh tượng này có
chút quỷ dị mà đẹp đẽ, tựa như một con quỷ hút máu đang hấp dẫn cô gái đơn
thuần xa đọa vào trong bóng tối….
“Mộng Dao!” Trình Tử Nghiêu kêu lên ngồi bệt xuống đất,
trước mắt là căn phòng trống không có người, đi phía sau hắn là Lý Hâm đầy bất
lực cùng áy náy.
“Úc Mộng Dao?” Trang Thiển diện vô biểu tình nhìn về phía
cô gái đang chết lặng.
Úc Mộng Dao nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười nhẹ đầy ảm
đạm: “A….. Không nghĩ đến anh cư nhiên còn nhớ rõ tên của tôi.”
Trang Thiển mặt không chút thay đổi nâng cằm của nàng
lên, ngón tay tái nhợt lạnh lẽo mà cứng ngắc, không có một tia độ ấm, Úc Mộng
Dao đánh cái rùng mình. Ngón tay thon dài dọc theo gương mặt từ từ hướng lên
trên, chậm rãi vuốt ve cặp mắt to xinh đẹp trống rỗng, Trang Thiển thản nhiên
cười một chút, thời gian dài sau khi thăng lên cấp năm, cậu đã có chút giống
nhân loại: “Tôi đương nhiên nhớ rõ, ánh mắt của cô vẫn thú vị như vậy, bất qáu
so với trước kia nhiều hơn một số thứ. Cô còn nhớ rõ không? Tôi từng nói, tiểu
thư xinh đẹp, chỉ có cô mới có thể cứu lấy bản thân mình.”
“Cô chẳng lẽ không
hận sao? Không thống hận người đã đem cô đẩy vào vực sâu? Không thống hận kẻ đã
nói sẽ bảo vệ cô cuối cùng lại bỏ rơi cô? Cô chẳng lẽ không muốn trả thù? Tự
mình, dùng chính đôi bàn tay này, cứu vớt chính mình.” Trang Thiển tiến đến bên
tai Úc Mộng Dao, mang theo hơi thở lạnh như băng, thanh âm vô cùng bình tĩnh,
lại mang theo một mùi hương mê hoặc khó hiểu.
“Cô nhớ rõ tên này chứ?” Đườn Duẫn Triết kéo ra một vật
thể đang giẫy dụa, là con tang thi cấp ba đã phát động công kích, yết hầu của
nó đã trở thành một mảng máu thịt mơ hồ, chỉ có thể nằm trên đất mặt không chút
thay đổi giãy dụa, không phát ra chút âm thanh nào.
Úc Mộng Dao đương nhiên nhớ rõ,tiểu đội của Trịnh Vũ Văn
hấp dẫn bọn chúng đến công kích, tang thi này cùng đồng lõa của nó giết chết
hết thất cả mọi người cùng đi chung với cô, vốn cô cũng không còn sống, nếu
không phải Trình Tử Nghiêu… Không đúng! Là vì bọn họ nếu không mọi người cũng
sẽ không chết! Nếu không phải bên ngoài cứ hô to gọi nhỏ, cả tiểu đội Liệt Diễm
đều tản ra mùi tinh thạch….
Biểu tình chết lặng của cô đột nhiên tan vỡ, con ngươi
như đã chết ở chỗ sâu trong đó là hận ý đang giẫy dụa, vặn vẹo như rắn từ từ
chui ra, cô sao có thể chết? Cô chính là tuyệt vọng, rũ bỏ mọi thứ, nhưng cô
vĩnh viễn cũng không quên….
Mạnh Viễn nắm tay Úc Mộng Dao chậm rãi đưa đến trước mặt
tang thi, hắn lôi kéo tay cô đến trên đầu tang thi: “Nhìn đi, cô lấy tinh thạch
từ nơi này, phải giết nó…”
Úc Mộng Dao giống như bị mê hoặc, chẫm rãi đưa ra bàn tay
trắng nõn ….
Úc Mộng Dao trên tay cầm tinh thạch màu đen sẫm, màu sắc
của nó thật thâm thúy, thật mê người, như có một lực hấp dẫn với người có được
nó, bước vào bóng tối vô tận….
Người cô như bị mê hoặc, Úc Mộng Dao nâng đầu lên: “Tôi
muốn gia nhập với các người!”
“A, cô đang cùng tang thi hợp tác đó, tiểu thư xinh đẹp.”
Trang Thiển yếu ớt cười.
Úc Mộng Dao gật đầu,cơn gió thổi qua làm rối mái tóc đen nhánh: “Tôi biết,với anh thì tôi vì cái gì
vẫn còn sống? Tôi vốn là đến đây tìm chết.”
“Được rồi….”
Diệp Cảnh Trình
mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ phá hư một cô gái thuần khiết thiện lương,
yên lặng đi lên trước, xuất ra hai viên tinh thạch lớn, đây chính là tìm được
trong tay đám dị năng giả trêu chọc bọn họ: “Này cũng đủ để cô lên cấp ba, sau
đó, tôi nghĩ Mạnh Viễn sẽ không để ý giúp cô lấy thêm.”
Tay Úc Mộng Dao
đầy máu, đưa ra tiếp cận đến mảnh hắc sắc dụ hoặc kia….(ta nghĩ ý tác giả là tiếp cận bóng
tối vô tận gì đó)
Chương
7: Quyết chiến
Trên
tường thành thật dày là vô số khẩu đại pháo, hướng về phía đàn tang thi vô tận
mà bắn phá, một đợt tang thi ngã xuống, phía sau liền một đợt khác đạp lên xác
đồng bọn tiến lên, vô cùng vô tận.
Ba
ngày, tang thi vẫn công kích khu an toàn C thị, tuy đang là mùa xuân tươi đẹp,
nhưng tang thi cứ sinh cơ bừng bừng khiến cho tâm mọi người cứ như đang ở trời
đông giá rét.
…………
“Trang
Thiển!” Trịnh Vũ Văn phẫn nộ xiết chặt nắm tay.
Thư
Vũ Vi lo lắng đưa tay ra, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng mở ra những ngón tay trắng
bệch, yên lặng cầm lấy bàn tay dày rộng của y, cúi đầu hôn lên ngón tay đeo
chiếc nhẫn một chút, truyền sự duy trì cùng cổ vũ của mình cho y.
Biểu
tình của Trịnh Vũ Văn tốt lên một chút, y hít sâu một hơi, đối với Thư Vũ Vi lộ
ra một cái miễng cưỡng tươi cười, dùng sức nắm lại tay cô.
Lý
Hâm nhìn hai người, tựa hồ cho dù thế sự đổi thay, thương hải tang điền*, thời
gian trôi qua cũng không có thể tách rời đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
*Thương
hải tang điền: chỉ sự thay đổi to lớn
Cô
dường như nhớ đến cái gì, ảm đạm cúi đầu.
………..
“Diệp
Cảnh Trình, Mạnh Viễn, hai người đi vào, mấy tên nhân vật có thực quyền một
người cũng không được lưu lại.” Trang Thiển bây giờ trừ một đôi mắt đỏ sậm yêu
dị vô cùng, làn da bên ngoài trắng bệch, thì đã cùng người bình thường không có
gì khác nhau mấy, tang thi cấp sáu, trái tim của cậu đang đập. Bất quá, cậu có
thể khôi phục thể lực rất nhanh, chỉ cần không thương tổn đến trái tim, đứt chi
cũng có thể lập tức chữa trị, chỉ cần không bị thương đến đầu, cậu sẽ không
chết, đáng tiếc, vẫn là không có cảm giác.
Cậu
nghiêng đầu: “Như vậy, Úc Mộng Dao, ác mộng của cô đã đến, đi đi.”
Ba
người rất nhanh biến mất tại chỗ.
Cuối
cùng Trang Thiển nhìn về phía Đường Duẫn Triết: “Cậu đợi bọn họ đánh xong thì
đi vào, đem tin phát cho B thị, cậu là hệ điện, hẳn là không có vần đề chứ.”
Trên
người Đường Duẫn Triết tràn ngập mạch điện, lo lắng nhìn Trang Thiển: “Cậu một
người đối phó nhiều dị năng giả như vậy, còn có vũ khí nóng, cậu….”
Trang
Thiển cười ảm đạm, hai mắt khẽ hạ, trong mắt có một tia lưu quang yêu dị: “Sau
khi công phá C thị thì cậu định làm gì? Chúng ta đã không phải là người….”
Tôi
vốn đã chuẩn bị không còn sống, Trang Thiển nhìn về phía phương hướng C thị,
cậu đem thi thể Cố Thần chôn cất nơi đó.
“…”
Đường Duẫn Triết trầm mặc một chút, cậu ta là cô nhi, không có lo lắng cùng
vướng bận ai, nên không thể lý giải tâm tình bi thương của mọi người.
Cuối cùng, cậu chính là yên lặng núp trong
đoàn tang thi, hướng khu an toàn mà đi.
Trang
Thiển đứng một mình tại chỗ, giơ tay ra.
Tay
của cậu vẫn là màu sắc tái nhợt, vẫn không có độ ấm, có thể sẽ không còn người
đến gần cầm lấy tay cậu cùng với khuôn mặt luôn tươi cười, tìm cậu để hỏi đáp
án nữa.
………
Trình
Tử Nghiêu rất nhanh né khỏi chỗ, nhưng vẫn bị công kích đến cánh tay, nhất thời
máu tươi chảy ròng. Thật nhanh, chính hắn đã sắp trở thành dị năng giả hệ phong
cấp bốn, chẳng lẽ cấp bốn tang thi đã xuất hiện? Khắc chế nội tâm sợ hãi, hắn
chậm rãi nâng đầu lên.
Một
trận gió thổi qua, tóc đen của Úc Mộng Dao bay bay trong gió, cô chậm rãi giơ
lên một thanh kiếm, trực diện chỉ hướng Trình Tử Nghiêu, ánh mắt màu đỏ sậm một
mảnh lạnh như băng.
“Mộng….
Dao….?” Trình Tử Nghiêu không kịp vui vẻ, sắc mặt liền lập tức tái nhợt.
Cô
gái trước mắt vẫn xinh đẹp như vậy, bộ đồ màu trắng theo gió tung bay, nhưng
vải đã nhiễm đầy máu, da thịt tái nhợt cùng ánh mắt đỏ sậm không có cảm xúc,
điều này thuyết minh, đây là một tang thi, đã vậy là cấp bốn!
“Nhạc
phụ! Làm sao bây giờ?” Thư thị trưởng lau đi mồ hôi trên trán, dù là đang ngồi
ở bên trong khu an toàn, sắc mặt hắn cũng cô cùng thản đạm, hai châm không
ngùng phát run.
“Hỗn
đản, mày trừ bỏ sợ hãi còn có thể làm gì?!”
Ngô
tư lệnh phẫn nộ gạt rớt chén trà, tang thi công thành đã muốn ba ngày, còn lại
đều là cấp hai đánh tang thi, ông đã hướng khu B trợ cứu, lại nghe được khu B
đang nội đấu, nắm giữ khu B sớm đã không là đám lão nhân bọn họ. Càng huống chi
khu B có một người thực quyền hỏi ông tin tức về một người của Cố gia kêu là Cố
Thần, đáng chết! Vừa nghe tên ông đã biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy!
Ông
trừng mắt nhìn về phía Thư thị trưởng ở một bên sợ tới mức không ngừng run, vừa
nhìn qua Thư Vĩ Vi hận rèn sắt không thành thép, ngày đó khi có được tin tức Cố
Thần thì thi thể liền bị mất, ông phái người đi tìm thi thể và yêu cầu tiêu hủy
nhưng cũng không tìm được, không biết vì cái gì mà một dị năng giả cấp ba giết
chết một dị năng giả cấp bốn thân phận bất phàm, thật sự là… Hiện tại thân phận
của dị năng giả đã sáng tỏ, quả thật là…. Ngô tư lệnh tức đến tìm không tìm
được từ hình dung. Chuyện này nhất định phải giấu đi, vật liệu khu C cùng rất
nhiều tài nguyên khác đều là do khu B viện trợ.
……..
“Báo
cáo, phát hiện tang thi cấp bốn!”
Ngô
tư lệnh tức giận liếc nhìn Thư thị trưởng một cái, mới tiếp tục hạ mệnh lệnh: “Thông
báo cho dị năng giả, ở đây không nuôi không bọn họ!”
……….
Trang
Thiển rất nhanh lấy ra một viên tinh thạch trong đầu một dị năng giả cấp bốn,
liền biến mất ngay tại chỗ.
OÀNH….
Một
tiếng oanh lớn, một quả đạn pháo tạc ngay tại vị trí cậu vừa đứng một cái hố
to.
Kỳ
thật, tang thi cấp cao muốn công phá khu an toàn của các dị năng giả là một
việc vô cùng dễ dàng. Cậu chỉ cần khống chế số lượng lớn tang thi cấp thấp, bản
thân ẩn nấp trong đàn tang thi, một ngày rồi một ngày, ngày nào đó khu an toàn
sẽ lụi bại. Dù sao thì bị một quả đạn pháo tạc vào cũng đủ để một tang thi cấp
cao bị trọng thương, nhưng ai lại có thể ở trong đàn tang thi nhắm trúng mục
đích chứ?
Do
đó một con tang thi cấp bốn cũng có thể làm được.
Nhưng
là Trang Thiển không thể làm được, một khi khu an toàn bị công phá, bọn họ là muốn
giết đám người đầu tiên chạy trốn, còn lại bị tang thi bao phủ đều là những
người thường vô tội. Cho nên, cậu chỉ có thể chiến đấu, tuy khu C hiện giờ chưa
có dị năng giả cấp sáu, nhưng lại có vũ khí nóng uy hiếp, cậu có chút chật vật.
Bất
quá, cậu cũng không định công phá khu an toàn đối phó tất cả mọi người, chỉ cần
khi tin điện báo đó được phát đi….
Trang
Thiển yên lặng nắm chặt tinh thạch trên tay, bí mật núp giữa đàn tang thi, tìm
kiếm mục tiêu.
“Ông
ngoại, cháu rất lo lắng.” Thư Vũ Vi lo âu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài,ngoài
cửa sổ là tiếng lửa đạn, tiếng tang thi không ngừng rống lên, tiếng người kêu
la thảm thiết….
Trịnh
Vũ Văn tuy đã sắp đến cấp năm nhưng cô vẫn rất lo lắng.
“Lo
lắng cái gì?” Ngô tư lệnh đối với cháu ngoại vẫn luôn luôn yêu thương nay cũng
có chút không kiên nhẫn, “Ta đã sớm nói qua cái thằng nhóc Trịnh Vũ Văn gì đó
không hợp với con.”
Ngô
tư lệnh phiền muộn nhíu nhíu mày, phía sau cư nhiên không có tiếng phản bác trả
lời của cháu gái, kỳ quái, chẳng phải lần nào con bé không làm nũng thì cũng
giả vờ uy hiếp khiến ông phải đồng ý hai đứa quen nhau.
Ngô
tư lệnh nôn
nóng xoay người, chuẩn bị
liếc mắt nhìn một cái….
…….
Ngô
tư lệnh lui ra phía sau từng bước, ông phát hiện chân mình có chút nhuyễn đi.
Trước
mặt ông là Thư thị trưởng ngồi ở trên ghế, hai mắt mở trừng trừng nhìn ông,
miệng hơi hơi mở ra, tựa hồ như định nói gì đó, nhưng dĩ nhiên là hắn đã mất đi
cơ hội, ngực hắn bị khoát thành một cái động lớn đang ồ ạt chảy máu, nhiễm đỏ
cả cái áo trắng trên người hắn….
Đứng
một bên, một thanh niên làn da tái nhợt đang bóp chặt lấy cổ Thư Vũ Vi, cô
hoảng sợ trừng lớn mắt, nước mắt trong suốt nơi hốc mắt chảy ra….
Thanh
niên tái nhợt đưa ra tay phải, ngón trỏ thon dài bật lên một ngọn lửa màu đỏ,
bên trong mơ hồ có ánh sáng màu đen lay động, hắn không có ý tốt đưa ngọn lửa
đến trước mặt Thư Vũ Vi: “Hắc hắc, đừng cử động đó, bằng không vị tiểu thư đáng
yêu này liền đi theo cha của cô ta.”
Tang
thi… Tang thi cấp cao!
Ngô
tư lệnh lại càng lui ra sau từng bước, ông dường như không có để ý đến cháu gái
đang gặp nguy hiểm trước mắt, chuẩn bị hô lên kêu dị năng giả đang thủ sẵn bên
ngoài.
“Hừ.”
Ngô tư lệnh nghe được thanh âm cùng hơi thở lạnh như băng ở phía sau, ông muốn
quay đầu lại nhìn, nhưng thất bại, ông sớm đã mất đi sự sống….
Diệp
Cảnh Trình rút chủy thủ từ trong ngực Ngô tư lệnh ra, nhìn về phía khuôn mặt
đầy hoảng sợ của Thư Vũ Vi: “Này cũng giết à?””
“Không
cần, hắc hắc.” Ngọn lửa màu đen tỉ mỉ liếm đi nước mắt đang rơi trên mặt Thư Vũ
Vi, trong đôi mắt màu đỏ sậm của Mạnh Viễn có một tia hưng phấn, “Ám
hệ ăn mòn…., chậc, ở mạt thế mà còn thủy nộn như vậy, nước mà cô
ấy rửa mặt nói không chừng có thể cứu sống thêm mấy người, anh đã giết hai
người rồi, để lại cho tôi ngoạn chứ.”
Người
hắc đạo quả nhiên đều biến thái, Diệp Cảnh Trình yên lặng rời mắt đi, nhìn đến
Thư thị trưởng.
Thật
sự là…. Lúc trước gã kiêu ngạo, quyết đoán hạ lệnh từ bỏ nhiều người như vậy,
chết thật quá tiện nghi gã: “Mau đốt đi, nhìn thật phiền.”
“Ân
hừ.” Thư Vũ Vi hôn mê ngã xuống mặt đất, trên mặt cô máu thịt mơ hồ.
Đồng
thời, trong phòng, hai cỗ thi thể im lặng bị ngọn lửa màu đỏ sẫm quỷ dị thiêu
đốt, đem phòng ánh lên đỏ bừng….
“Trang
Thiển, vì sao lại làm như vậy?!!” Trịnh Vũ Văn rít gào hỏi.
Trang
Thiển yên lặng một cước đạp bay y, công kích liên tiếp mà đến,
ở chiến trường luôn mở miệng nói lời vô nghĩa đều là đám người muốn đi tìm chết
…..
Úc Mộng Dao bị một cây thép thật lớn ghim trên mặt đất,
trên người cô cắm đầy to to nhỏ nhỏ đinh thép, đây đều là Trình Tử Nghiêu khống
chế gió tạo thành.
Trình Tử Nghiêu phun ra một búng máu tươi, ánh mắt ảm
đạm, hắn gian nan đi đến trước mặt Úc Mộng Dao, mỗi một bước đi đều làm hắn
càng thêm suy yếu, hắn đau đến không nhìn rõ được bản thân. Hắn yên lặng nhìn
người mình yêu nhất, Dao Dao, Dao Dao……
Không nhìn đến trên người cô che kín đều là miệng vết
thương, cô vẫn phi thường xinh đẹp, mái tóc đen dài tán ra giống như một bức họa,
đáng tiếc mi tâm cô bị ghim một cây đinh xoắn ốc tinh tế, xuyên thấu qua đầu
cô, cô chỉ có thể mở to đôi mắt đã tắt đi quang mang đỏ sẫm, yên lặng nhìn
hắn….
Trình Tử Nghiêu cảm thấy tay của chính mình như phát run,
hắn bị thương qáu nặng, cảm giác phi thường trì trệ. Hắn cứ như vậy yên tĩnh
nhìn Úc Mộng Dao, trong mắt trào ra rất nhiều nước mắt, thanh âm run nhè nhẹ
nhưng nói ra không hối hận: “Thực xin lỗi, Mộng Dao, anh có trách nhiệm của
mình.”
Sau đó hắn hướng trái tim mình về phía đinh sắt cắm ngay
ngực Úc Mộng Dao, mạnh mẽ áp xuống.
“Ách.” Sắc mặt Trình Tử Nghiêu nháy mắt trở nên như tro
tàn, nhưng hắn vẫn là gian nan gợi lên một nụ cười tươi: “Anh…. Yêu ….Em……”
Một
giọt nước mắt tích ở ánh mắt của Úc Mộng Dao, trong tầm mắt mơ hồ của cô, cặp
mắt màu đỏ sậm sáng lên một tia hào quang…..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét